Chương 165: Hóa thân thành yêu thú
- Hóa thân thành yêu thú, không thể phân biệt với yêu thú thật sự!
Thanh âm đề tỉnh của lão vào đến tai Trầm Côn, làm cặp mắt ti hí của hắn phát sáng, vào đến linh hồn hắn, làm cho Lý Mục ngu ngốc cũng phải mở mắt ra.
- Hóa thân yêu thú, cùng yêu thú không thể tách rời.
Lý Mục bùi ngùi thở dài:
- Có thể lĩnh ngộ đến bước này, Lý Cuồng Phong ngươi không hổ là con cháu của ta, khoảng cách đến đệ nhất luân hồi Vũ tông cũng không xa nữa.
Vương Kiêu đứng bên cũng mạnh mẽ mở to mắt:
- Lý Mục, ngươi nói hắn đã gần với Vũ Tông đệ nhất luân hồi?
- Không sai!
Lý Mục nghiêm mặt nói:
- Hắn sẽ nhanh chóng giúp Trầm Côn tiến xa, chỉ cảnh giới như chúng ta thì mới hiểu được Lý Cuồng Phong là kẻ duy nhất bây giờ đã tiếp cận Hỗn Độn vô tung!
- Hai vị lão huynh, Lý Cuồng Phong thật sự giỏi như vậy sao?
Nghe được đối thoại của hai cái Vũ Hồn, Trầm Côn cười híp cả mắt, lớn tiếng nói:
- Lý lão, mau dạy ta, cái gì gọi là không thể phân biệt với yêu thú!
- Đơn giản, ta sẽ lấy một ví dụ cho ngươi hiểu!
Lý Cuồng Phong hướng về phía ngoài sơn động tiêu sái vỗ tay một cái, một lát sau, một con thổ lang ung dung chạy đến.
- Nhìn thấy con thổ lang này chứ?
Lý Cuồng Phong vuốt ve trán con thổ lang nói:
- Nếu là quan điểm của "Ngự thú Tâm kinh", nếu ngươi muốn con thổ lang này chiến đấu vì ngươi, chỉ có cách trở thành bằng hữu của nó, dùng thân phận bằng hữu cầu nó giúp đỡ, nhưng lang dù sao cũng vẫn là lang, nó sao có thể vì một bằng hữu không cùng loại mà đánh đến mức sống ch.ết được?
- Đương nhiên là không thể rồi!
Trầm Côn tựa hồ minh bạch cái gì.
- Cái này cũng là quan điểm của con người, con người chúng ta có thể vì người khác liều mạng, nhưng không có bất cứ người nào liều mạng vì một con sói, hay một con dê, nói đến cùng, không phải ta kỳ thị gì các loài khác, mà tất cả sinh vật đều vì đồng loại với mình mà thôi!
- Nói rất hay!
Lý Cuồng Phong lớn tiến nói:
- Đây chính là lý do phải làm được hóa thân yêu thú: nếu yêu thú chỉ tử chiến vì đồng tộc, như vậy ngươi liền hóa thân thành đồng tộc của nó là được!
Nói xong, Lý Cuồng Phong thân hình vặn vẹo kịch liệt, một màn sương khói bốc lên, một lát sau lão xuất hiện nhưng đã biến thành dã lang!
- Đã minh bạch chưa? Đây là trụ cột của hóa thân yêu thú, biến thân thuật!
Lý Cuồng Phong tiếp tục giải thích:
- Biến thân thuật có thể giúp ngươi biến thành một loại yêu thú thể tích tương đương với ngươi, sau đó với ngự thú bí pháp, ngươi có thể lấy thân phận đồng tộc, hiệu lệnh cùng yêu thú hợp lại đánh một trận tử chiến?
- Lý lão, lão biến hóa như thế nào vậy?
Trầm Côn mừng rỡ nhìn Lý Cuồng Phong đang vểnh đuôi:
- Mau mau nói bí pháp cho ta biết!
- Bí quyết rất đơn giản, lấy tư chất của ngươi mà nói chỉ mất vài phút là học được thôi, có điều trước hết, ngươi phải lựa chọn.
Lý Cuồng Phong chậm rãi nói, hiển nhiên tiếp theo đây mới là mấu chốt của việc hóa thành yêu thú.
- Xú tiểu tử, trong giai đoạn đầu, ngươi chỉ có thể hóa thân thành một loại yêu thú, như vậy ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ định hóa thân thành yêu thú nào?
Lý Cuồng Phong nghiêm túc nói:
- Nên nhớ, lần hóa thân yêu thú thứ nhất chính là trụ cột bí pháp tu luyện của ngươi sau này, nếu lựa chọn sai, ngươi sẽ hối hận cả đời, nhất quyết phải chọn đúng.
- Yên tâm, yên tâm, ta đã suy nghĩ kỹ rồi!
Trầm Côn cười híp mắt khoát tay nói.
- Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã chọn được rồi à?
Lý Cuồng Phong há hốc cái miệng không răng.
- Lý lão đã ám chỉ rõ ràng rồi, ta lại không hiểu sao?
Trầm Côn chỉ vào con thổ lang nói:
- Lang, tuy rằng độ lớn của thân thể hay sức chiến đấu không thể sánh ngang với sư tử, hổ, gấu chó, nhưng trên đại lục chúng là giống đoàn kết nhất, cũng là loại yêu thú tàn khốc nhất, nhờ tính đoàn kết của nó, sau khi ta biến thân thành lang, có thể gọi đến một bầy lang vô cùng cường đại!
- Ha ha, không hổ là hậu nhân của Lý Cuồng Phong ta, rất tốt!
Lý Cuồng Phong cười ha hả, đem một đoạn khẩu quyết truyền cho Trầm Côn:
- Hiện tại làm theo ta, thở nhẹ nhàng, học theo nhịp thở của lang!
Được Lý Cuồng Phong chỉ điểm, Trầm Côn vươn một bàn tay ra, chậm rãi đem linh khí rót vào trong các khớp xương.
Tách, tách, tách.
Khung xương lách cách một trận, sau đó cánh tay Trầm Côn bỗng dài ra gấp đôi, ngón tay, lợi trảo đều dài ra, nồng đậm màu đen của lông sói, đã biến thành móng vuốt của lang sói không sai.
Nhẹ nhàng vung lợi trảo, Trầm Côn phát hiện tốc độ đã nhanh hơn trước rất nhiều, thậm chí còn mang theo sức mạnh của lang!
- Đây chính là lợi thế thứ hai của việc hóa thân yêu thú!
Lý Cuồng Phong giải thích:
- Sau khi biến thành lang, chẳng những ngươi có được sự trung thành nhất mực của chúng, mà còn có được những ưu điểm của chúng nữa, vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí trong đêm trăng tròn, ngươi còn có thể hóa thân thành Khiếu Nguyệt Thiên Lang, sức chiến đấu tăng lên mười mấy lần!
- Ngao…
Cùng lúc đó, ánh mắt thổ lang đã thay đổi, nó không còn đề phòng Trầm Côn nữa, mà thân mật chạy lại cọ cọ vào chân Trầm Côn, phát ra tiếng gừ gừ nho nhỏ.
- Ách..
- Lý lão, con thổ lang này đang làm gì đó?
- Tìm phối ngẫu a! (Tìm bạn đời đó)
- A!
- Da! Đây là một con sói cái đó!
- ! @¥@#%#¥@%
Lý Cuồng Phong nói ba ngày là có thể đem Trầm Côn bồi dưỡng thành ngự thú sư mạnh nhất Bắc Cửu Châu, điều này thật ra lại là đánh giá quá thấp thiên phú cường hãn của Cửu Châu Trầm Côn.
Đến đêm khuya, Trầm Côn liền hiểu rõ bí pháp biến thân thuật, hơn nữa thời gian biến thân lên đến nửa giờ - đó còn là chưa cần vận dụng đến năng lực ngự thú của Thiên hoàng, nếu Vũ Hồn của hắn được đề lên mức Ngự thú Thiên hoàng, hắn thậm chí có thể biến thân vĩnh viễn thành Lang Nhân.
Sáng sớm hôm sau, trong sơn động vang lên tiếng hú vang của Trầm Côn, gọi đến gần tám chín trăm con thổ lang, triệu hoán thuật của hắn cũng đã thần tốc thành tựu.
Chạng vạng ngày hôm sau, Lý Cuồng Phong treo ngược trên không, đỉnh đầu chống lên đỉnh đầu Trầm Côn, đem một bộ phận linh khí truyền sang người hắn, không có bất cứ khó khăn gì, Trầm Côn thành công thăng cấp lên Lục Nguyên thượng đoạn, khoảng cách với Hồng Nguyên Vũ Tông cũng chỉ còn một bước ngắn.
Mà sang ngày thứ ba, Trầm Côn đã phát hiện những ưu điểm của thuật biến thân:
Thực cốt tán độc tính chỉ nhằm vào nhân loại, cho nên khi hắn biến thành thân thể Lang Nhân, không còn xuất hiện hiện tượng mất linh khí nữa!
Đương nhiên, do độc tính chỉ phát tác với nhân loại, nên chỉ khi hắn biến thân thành Lang Nhân thì mới khắc chế được.
Sau ba ngày huấn luyện, Trầm Côn đã thoải mái bước ra khỏi sơn động, quay đầu nói:
- Lý lão, người thật sự không theo ta quay về Xích Tiêu thành sao?
- Ta đã nói không là không!
Lý Cuồng Phong lắc đầu nguầy nguậy, nhưng cuối cùng cũng không nén được nỗi nhớ nhà.
- Nếu không chờ ngươi cứu được những người khác trong Lý gia, mang tới đây cho ta gặp mặt!
- Ngươi là sợ gặp lại người nào hay sao?
Trong ba ngày ở chung, Trầm Côn cảm giác được Lý Cuồng Phong giống như có ẩn tình khó nói, cho nên mới không dám trở về Xích tiêu thành.
- Cường đại như lão nhân gia đây, còn phải e ngại người nào?
Lý Cuồng Phong chống nạnh, tức giận quát:
- Đi mau lên, đi mau, ngươi mà còn nói thêm gì nữa, lão nhân gia cũng không ngại trang điểm thêm cho ngươi vài nét!
Trầm Côn bất đắc dĩ cười cười, lên đường trở về.
- À, này!
Lý Cuồng Phong đột nhiên gọi lớn, chần chừ nói:
- Xú tiểu tử, sau khi ngươi báo thù xong, tốt nhất lập tức rời khỏi Xích Tiêu thành, nếu chạy không thoát, bị người nào đó chặn lại, thì ngàn vạn lần cũng đừng nói là đã theo học ngự thú thuật của ta nghe chưa!
- Đã hiểu, ta chưa từng gặp qua lão!
Trầm Côn đã hiểu rõ, Lý Cuồng Phong quả thật đang sợ một người nào đó.
Có điều lấy thực lực của lão, trừ bỏ một vài cường giả trong truyền thuyết của Cửu Châu ra, còn có ai có thể làm lão sợ được đây?
Nhìn bóng Trầm Côn dần khuất, Lý Cuồng Phong bỗng nhiên thở dài, sau đó hắn nhìn bầu trời, cực kỳ hứng thú chống nạnh hát cao giọng:
- Thanh xuân ~ niên thiểu ~ ưu úc ~~~ đích ngã đa ~ nha ma tình! Ái ~ nha ma thâm! Ngã phong lưu thích thảng thùy nhân tri. (DG: Tuổi xuân vắng những ưu phiền, già nua lắm nỗi chuân chuyên đêm ngày, ái tình còn mãi đậm sâu, phong lưu quen tính ai đâu hay cùng)
Thật là một lão già quái dị đáng yêu đi. Mang theo thực lực cường đại cùng lòng tin tuyệt đối, Trầm Côn lại xuất hiện trước tổ phần Vương gia.
Lúc này tại tổ phần Vương gia, sau khi Hoàng Hành cùng Hoài Tâm ra tay thu thập, bốn tên đầu lĩnh La Quan Vương Hùng đều bị bắt làm tù binh, quân đội kẻ bỏ trốn, kẻ bị bắt. Lúc Trầm Côn trở lại, quân đội đã bao vây xung quanh lăng mộ, mà Hoàng Hành mang theo một nhóm người đang đứng trước lối ra vào mộ phần, mặt mày cau có. Ba ngày nay, bọn hắn còn chưa tiến vào lăng mộ sao?
- Biến hình thuật, Nhân Lang biến hình!
Trầm Côn vẫn chỉ là Lục Nguyên hạ đoạn, không có khả năng một chiêu đánh ngã được Hồng Nguyên Vũ Tông, cho nên hắn khẽ kêu, hóa thành một con tuyết lang màu bạc, ở phụ cận vòng vây tìm cơ hội đánh lén.
Khi trời bắt đầu tối, Trầm Côn rút cục phát hiện ra sơ hở, hắn chạy một mạch vào giữa khu vực tập trung yêu thú của ngự thú sơn trang, lúc này Vũ Hồn Ngự thú Thiên Hoàng của hắn cũng đã thức tỉnh.
- Mỹ nữ, thế nào rồi?
Trầm Côn cọ cọ vào sau lưng một con mẫu lang, cái đuôi nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mông con mẫu lang (éc) (hành động tao nhã). Hắn cười híp mắt dùng lang ngữ hỏi.
- Còn có thể thế nào, như cũ thôi, mỗi ngày đều vui vẻ ăn chơi.
Mẫu lang nghiêng đầu nhìn sang, đột nhiên phát hiện ra Trầm Côn Uyển Như Kiểu Nguyệt, một thân mao bì thánh khiết (da mịn màng, lông bóng loáng), ánh mắt nàng sói cái sáng rực lên:
- Ai u, anh chàng đẹp trai mới tới sao? Lại đây nào, chúng ta từ từ ngồi xuống tâm sự nhé!
Mẹ nó chứ!
Này mẫu lang không phải là nhìn trúng bần tăng chứ? Trầm Côn sau khi biến thân dáng vẻ quả thực khỏe đẹp, hắn đành phải kiên trì ngồi xổm bên cạnh mẫu lang.
- Tốt, mỹ nữ, có chuyện gì hay nói cho ta nghe một chút đi!
- Nào có chuyện gì hay! Từ sau cái kia Trầm Côn trốn đi, Hùng Tam Bảo cùng Lý Hồng Loan đều bị hạ độc, cho nên, chúng ta chỉ còn nghe chuyện về Hoàng Hành thôi!
Hóa ra mấy vị đầu lĩnh bị bắt, mỗi người bị đối xử khác nhau.
Đầu tiên là La Phóng Viễn, vì Hoàng Hành kiêng kị thực lực Vũ Quân, nên đã thả hắn ra, còn phụ thêm một lá thư nhận lỗi - đại khái nói bọn hắn không muốn là địch nhân của Vũ Quân, sau khi tìm thấy bảo vật trong lăng mộ, nhất định sẽ chia một phần cho Vũ Quân, thỉnh Vũ Quân không nên tức giận, vân vân…
Quan Lăng không có ai nâng đỡ, cũng chẳng có anh em họ nào mạnh cỡ truyền thuyết (), nên được đối xử kém hẳn, hắn bị giam lỏng trong quân doanh, thủ hạ dưới quyền thì bị Hoàng Hành điều đi đàm phán với Tây Hán quốc.
Xui xẻo nhất là Vương Đạc, Hùng Tam Bảo cùng Lý Hồng Loan, bọn hắn không có chỗ dựa vững chắc, lại cũng không có tác dụng trong đàm phán, vì thế Hoài Tâm không chút khách khí, hạ độc bọn họ, buộc ba người thành những quân cảm tử tìm đường vào lăng mộ.
- Thế còn thủ hạ của Vương Đạc thì sao?
Trầm Côn lại hỏi:
- Ngươi có thấy một tên mập mạp sống mũi gãy, một con gấu chó nhỏ, một bạch y thiếu nữ vô cùng xinh đẹp không?
- Đặc biệt xinh đẹp? Nàng ta có xinh đẹp hơn ta không?
Mẫu lang ghen tuông lồng lộn hầm hừ:
- Ngươi nói mấy người này, ta đều đã gặp qua, bất quá tình huống của họ có chút đặc biệt, cái tên mập mạp vận khí tốt nhất, ngày hôm qua Tây Sơn động đất, hắn bỏ chạy đến chỗ cống ngầm rồi không thấy đâu nữa (cái này đúng tác phong của A Phúc rồi). Chính là bạch y nữ tử cùng con gấu chó tiểu suất ca, ngươi không cần nghĩ đến bọn hắn nữa, bọn hắn sẽ nhanh chóng biến thành tử thi thôi!