Chương 63: Mỏng manh
Băng qua hành lang đen dài, Tô Tinh Dã dựa vào vách tường, thở phào nhẹ nhõm một hơi, người quay phim rất nhanh đã đuổi đến. Vừa rồi cô chạy nhanh quá, anh ta còn chưa kịp phản ứng thì cô đã “Vèo” một cái biến mất rồi.
Tô Tinh Dã điều chỉnh hơi thở, nhìn người phụ nữ áo trắng cách đó không xa, cô ta cũng đang nhìn cô. Hai người đối mắt nhau một giây, gần như là cùng một lúc, một đuổi một chạy. Người ta vào nơi này thì đều là bị “ma” đuổi, cô đây thì ngược lại, đuổi theo “ma”.
Chạy một hồi, Tô Tinh Dã cảm thấy hơi kỳ lạ, dần dần dừng chân. Đột nhiên, một suy nghĩ lóe lên trong đầu, cô xoay người lại, chạy về. Camera men không biết cô định làm gì bèn đuổi theo. Họ quay lại hành lang tối tăm, nhìn ánh mắt khó hiểu của người quay phim, cô khẳng định nói: “Bảng tên không còn trên người cô ta nữa.”
Người quay phim nhìn lối đi tối tăm, hỏi: “Cô cảm thấy cô ta ném vào đây?”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Có thể lắm.”
“Vậy cô muốn đi vào sao?” Người quay phim lại hỏi, nhìn biểu cảm của cô vừa rồi, anh ta có thể xác định, cô sợ tối.
Tô Tinh Dã lại gật đầu: “Ừ.”
Vẻ kinh ngạc hiện lên trên mặt người quay phim, sợ tối mà còn dám bước vào? Chỉ vì bảng tên của anh Thẩm?
Tô Tinh Dã mặc kệ người quay phim, cô rọi đèn pin, tiến vào. Vừa rồi cô trực tiếp lao qua nên không để ý lắm, bây giờ không giống vậy, cô không biết NPC đã ném bảng tên ở đâu nên chỗ nào cũng phải mò. Đèn pin được phát vô cùng bé, phạm vi chiếu sáng rất ít, gây khó khăn cho việc tìm kiếm.
Anh quay phim đi cạnh Tô Tinh Dã, camera quay rõ vẻ mặt của Tô Tinh Dã. Dù trên mặt vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn quật cường bò trên đất mà tìm.
Tô Tinh Dã dán mắt vào những chỗ được đèn chiếu qua, dưới ánh sáng mỏng manh ấy, cô nhìn thấy một cái bảng tên hình chữ nhật, nhìn ba chữ “Thẩm Vọng Tân” trên đó, gương mặt bất an lúc này mới lộ ra nụ cười.
Cô cẩn thận cất nó vào trong túi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh với vẻ mặt thấy ch.ết không sờn, hô to “Chạy!” Vừa dứt lời, bóng dáng nhỏ bé lại biến mất lần nữa.
Chạy thục mạng một hồi, anh quay phim cảm thấy hơi sai sai, đột nhiên nói: “Hai chúng ta… có phải đã chạy ngược hướng rồi không?”
Tô Tinh Dã mờ mịt nhìn xung quanh, “Ừ··· hình như chạy ngược thật.”
***
Lúc Tô Tinh Dã chuẩn bị nhắm mắt xông lên thì đằng sau truyền đến tiếng bước chân, như gần như xa. Hai người không hẹn mà cùng nhìn lại, bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn của họ. Không phải ai khác, chính là Thẩm Vọng Tân và người quay phim của anh.
Đôi mắt của Tô Tinh Dã lập tức được bao trùm bởi sự vui mừng: “Thẩm Vọng Tân, anh đến rồi.”
Thẩm Vọng Tân bước nhanh tới, nhìn cô một lượt, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Tôi không sao. À đúng rồi, anh xem này.” Tô Tinh Dã vui vẻ rút thứ vừa tìm được từ trong túi ra: “Tôi tìm được bảng tên của anh nè!”
Thẩm Vọng Tân nhìn vẻ mặt xán lạn kia, nở nụ cười, hỏi: “Của em thì sao? Tìm được chưa?”
Tô Tinh Dã lắc đầu: “Chưa. Không sao, còn nhiều thời gian mà. Cứ từ từ tìm thôi. Nào, để tôi dán lên cho anh.”
Thẩm Vọng Tân “Ừ” một tiếng, quay lưng, Tô Tinh Dã dán bảng tên lên, còn cẩn thận mà miết bốn góc: “Ok. Dán được rồi!”
Thẩm Vọng Tân xoay người lại: “Đi thôi, tôi giúp em tìm bảng tên.”
Một lần nữa đối mặt với hành lang tối đen, Tô Tinh Dã nhắm mắt, hít sâu, chuẩn bị nhấc chân chạy thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cô. Cô nhìn xuống tay mình, rồi lại ngước lên nhìn chủ nhân của bàn tay to, dày kia.
Thẩm Vọng Tân dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Hai mắt của Tô Tinh Dã lập tức sáng lên, dùng sức gật đầu: “Ừm!”
Tô Tinh Dã sợ tối, nhưng đi cùng Thẩm Vọng Tân, trái tim cô bình tĩnh vô cùng.
Hai anh quay phim của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã yên lặng nhìn nhau, sao họ lại cảm thấy, bong bóng tình yêu bay vòng vòng xung quanh nhỉ?
Hai người cứ thế bước đi dọc theo tấm biển, từ từ tìm kiếm bảng tên của Tô Tinh Dã. Tiến vào phòng thí nghiệm, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, vừa bước vào đã nhìn thấy một thai phụ nằm trên bàn giải phẫu. Bác sĩ có vẻ đang mổ cho cô ấy, y tá cầm kéo và băng gạc đứng bên cạnh, mặt bị bắn đầy máu tươi.
Ánh mắt của Tô Tinh Dã sáng lên khi quét qua một góc phòng, cô chỉ vào cái xe đẩy bên cạnh y tá, nói: “Ở kia có một bảng tên.”
Thẩm Vọng Tân nhìn theo chỉ tay của cô, quả nhiên thấy được, anh quay sang: “Chờ tôi, tôi đi lấy.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Ừ.”
Thẩm Vọng Tân đi vào, hai người kia hình như không nhận ra, vẫn tiếp tục giải phẫu. Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng tiến lại, nhìn cái tên trên đó, duỗi tay nghiêng bảng tên lên cho cô nhìn.
Tô Tinh Dã nhìn tên mình trên đó, cong môi, vẫy tay ra hiệu anh đi ra.
Thẩm Vọng Tân cầm lấy bảng tên, chuẩn bị rời đi. Đột nhiên, tên bác sĩ giơ cầm dao phẫu thuật xoay lại, Thẩm Vọng Tân nhìn anh ta, giây tiếp theo, bác sĩ nhào qua.
Tô Tinh Dã hét lên: “Thẩm Vọng Tân! Chạy mau!”
***
Nghe tiếng cô, người y tá cũng bừng tỉnh, nhanh chóng vọt đến, Tô Tinh Dã bị cô y tá chặn lại, không thể thoát ra. Cô bị dồn vào một góc miệng khẽ niệm.
Người quay phim thấy môi cô mấp máy, có vẻ đang nói gì đó, nhưng giọng cô bé quá không nghe được. Anh ta cố gắng nhìn theo khẩu hình môi của cô, hình như là: “Thịnh vượng, dân chủ, văn minh, công bằng ······”
Giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội? Cô thế nhưng lại nói cái này!! Người quay phim vô cùng khó hiểu, từ lúc tiến vào, dù nghe thấy tiếng khóc trẻ con, hay gặp phải người nộm đẫm máu, cô ấy chưa từng lộ ra vẻ sợ sệt gì. Thế mà bây giờ bị ép đến nỗi phải niệm giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, càng nghĩ càng thấy vừa thương vừa buồn cười: “Lỡ may họ không hiểu tiếng Trung thì sao? Cô nên nói tiếng Nhật.”
Tô Tinh Dã nghe vậy, cảm thấy có lý, thế là phiên bản tiếng Nhật ra đời.
Rõ ràng chỗ này vô cùng khủng bố, nhưng anh quay phim thật sự rất buồn cười, không nhịn được, máy quay khẽ rung lên vài cái.
Tổ tiết mục ngồi bên ngoài có thể nhìn thấy mọi diễn biến bên trong, thấy Tô Tinh Dã bắt đầu bắn tiếng Nhật, mọi người đều cười nghiêng ngả. Đạo diễn cười đến cong eo, cô gắng ngồi dậy: “Cái này nhất định phải cho vào! Nhớ nhé! Quá buồn cười rồi!”
Thẩm Vọng Tân thoát được cũng không chạy đi mà quay về chỗ Tô Tinh Dã. Cô y tá nhìn thấy, mặc kệ Thẩm Vọng Tân, vẫn tiếp tục tới gần Tô Tinh Dã.
Thấy bóng dáng to cao đằng sau nữ y tá, Tô Tinh Dã kinh ngạc, mở to hai mắt: “Sao anh lại đến đây?”
Thẩm Vọng Tân không nói gì, chỉ nắm lấy tay cô, hỏi: “Tin tôi không?”
Tô Tinh Dã cảm nhận được độ ấm từ anh, nắm chặt lại: “Tin!”
Giây tiếp theo, Thẩm Vọng Tân hét lên “Chạy”, chân nhanh hơn não, lúc cô phản ứng lại đã cùng Thẩm Vọng Tân thoát ra, quẹo trái, rẽ phải, cắt đuôi được nữ y tá.
Đôi tay hai người vẫn dính chặt lấy nhau, họ đã tìm được bảng tên rồi, chỉ cần tìm thấy lối ra là ok. Mò theo logo trên tường, rất nhanh đã tìm được cửa. Liếc mắt nhìn nhau một cái, chạy ra.
Bốn người kia đã đợi sẵn ở cửa, thấy họ thì lập tức bu tới, có vẻ bốn người này còn gặp những thứ kinh khủng hơn. Ngô Quân Di chỉ thấy mỗi bảng tên của Thẩm Vọng Tân, sốt ruột hỏi Tô Tinh Dã: “Chị Tinh Dã, bảng tên của chị đâu?”
Ngô Quân Di nói xong, Thẩm Vọng Tân mới nhớ đến, lập tức lấy bảng tên của Tô Tinh Dã đã cất kỹ trong túi ra: “Đây.”
Thẩm Vọng Tân giúp Tô Tinh Dã dán lên.
Cả sáu người đều thành công thoát khỏi. Mùa ba xem như kết thúc tốt đẹp.