Chương 80: Tạp chí của hai người
Đêm nay *《Quyền Mưu》*diệt sạch mọi CP. Vọng Tinh cũng ôm đầu khóc rống, tất cả nào là CP huynh đệ, CP tỷ muội, thậm chí là CP tình yêu cũng phải gào khóc. Còn mỗi thuyền Lục Dự Lễ và Ngũ hoàng tử đang ngáp ngáp thì vì Ngũ hoàng tử giết Lý Tri Hành mà ngỏm! Cư dân mạng gợi ý *《Quyền Mưu》*nên đổi thành《diệt sạch》 mới đúng.
Hôm nay là tập cuối của *《Quyền Mưu》*, các diễn viên chính cũng sôi nổi đăng Weibo, khán giả vội vàng vọt Weibo của idol nhà mình thi nhau khóc lóc. Mãn Thiên Tinh và Lượng Tân Tân vốn đang đánh nhau cũng tạm thời ngừng chiến, vì họ đang bận khóc lóc rồi, còn tâm trí đâu mà đấu võ mồm với nhau.
Đêm nay là một đêm bất thường, tuy nhiên các fans đang khóc lóc, đau khổ vì *《Quyền Mưu》*chắc chắn không thể nào ngờ được chủ mưu khiến họ đau lòng đang call video với nhau.
Thích Chử đóng vai Lý Tri Hành chính là nhân vật làm mọi người đau lòng nhất đêm nay đang ngồi ăn mì gói. Tiếng húp nước mì to đến nỗi cách một cái màn hình mà vẫn nghe thấy. Cả đám lên án:
“Nửa đêm rồi mà còn ăn mì, có còn là người không?”
“Ăn mảnh chắc vui á. Tâm anh có thấy đau không?”
Thích Chử nghe cả đám chửi rủa mà xém sặc: “Làm ơn đi. Cả ngày rồi tôi chưa được ăn cơm đấy. Trong khách sạn cũng chỉ có mì gói thôi. Mấy người không thấy thương tôi thì thôi chứ. Sao lại nói tôi không phải người?”
“Đúng rồi, mọi người xem tập cuối Quyền Mưu chưa?” Trì Hủ hỏi.
Chu Thưởng đáp: “Rồi nha. Khóc sưng mắt luôn nè.”
Chu Thưởng vừa than thở liền bị Phó Tuân chặn họng: “Khóc? Cậu làm gì mà khóc? Có khóc cũng phải là anh Thẩm và Thích Chử chứ? Một người bị lừa đến cuối đời, một người thì bị nhổ cỏ tận gốc.”
Đầu dây bên kia Chu Thưởng cười ha hả: “Tôi cũng có muốn đâu. Buồn quá mà.”
Tô Tinh Dã im lặng nghe mọi người tám chuyện, ngón tay lại không ngừng lướt trên màn hình điện thoại.
Tô Tinh Dã: [Thời gian trôi qua thật nhanh. Nháy mắt mà Quyền Mưu đã đến tập cuối rồi.]
Thẩm Vọng Tân: [Bây giờ nhớ lại cảm giác giống như mới ngày hôm qua vậy.]
Bỗng nhiên, Tô Tinh Dã có chút nhớ quãng thời gian ấy. Dù trời chưa sáng đã phải dậy, quay cho đến lúc khuya, cực khổ vô cùng nhưng ít ra mỗi ngày đều được gặp anh. Không giống như bây giờ, đã một tuần rồi hai người không được gặp nhau. Dù có nhớ cũng phải kiềm chế, xác định quan hệ rồi, muốn kiềm chế cũng khó hơn.
Mải nghĩ lung tung, Tô Tinh Dã buột miệng lẩm bẩm: “Chừng nào chúng ta mới được gặp nhau đây?”
Nói xong rồi cô mới phản ứng lại, vẫn còn đang call nhóm mà. Cô ngây ngốc ngồi đó, bối rối không biết nên làm gì.
“Muội muội đang hỏi mọi người ư?” Thích Chử vẫn quen miệng gọi Tô Tinh Dã là muội muội.
Não của Tô Tinh Dã đang tạm đình chỉ nên không đáp lời. Thẩm Vọng Tân lập tức giúp cô thu dọn tàn cuộc. Anh tự nhiên mở miệng nói: “Tinh Dã nói đúng. Đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hay mình lên ngày hẹn một bữa ra ăn cơm đi?”
“Đúng đó. Chừng nào mấy người về Bắc Kinh?” Triệu Tư Dụ hỏi.
Trì Hủ thêm vào: “Đợi về Bắc Kinh rồi. Tụi mình đi ăn vịt nướng đi.”
Thế là mọi người bắt đầu nhao nhao bàn luận, hoàn toàn quên mất Tô Tinh Dã.
Du Thư Yên nói: “Ngày mốt tôi về Bắc Kinh nè. Phó Tuân, mấy người thì sao?”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng ngày mốt nè.”
“Tôi thì 25.”
“Thế tạm thời hẹn cuối tháng nhé. Đến lúc đó có việc thì bàn lại sau. Ok không?” Thẩm Vọng Tân đề nghị.
“Được đó.”
Kết thúc cuộc gọi, Thẩm Vọng Tân liền gọi cho cô người yêu bé nhỏ, anh còn chưa mở miệng, Tô Tinh Dã đã nũng nịu lên tiếng.
Tô Tinh Dã lăn một vòng trên giường, hỏi: “Vừa rồi mất mặt quá đi.”
Thẩm Vọng Tân đương nhiên không thấy vậy mà còn cảm thấy cô đáng yêu vô cùng, vì thế lập tức phủ nhận: “Đâu có.”
Tô Tinh Dã ôm gối đầu: “Em hậu đậu quá, không cẩn thận chút nào.”
“Không sao. Họ không để ý đâu.” Thẩm Vọng Tân cười nói.
“Cũng may anh phản ứng nhanh. Đúng rồi, cuối tháng hẹn nhau thật à?”
“Ừ. Không phải em muốn gặp anh à?” Thẩm Vọng Tân hỏi lại.
Tô Tinh Dã nở nụ cười ngọt ngào: “Đúng vậy.”
***
Quản lý cấp cao của Alice đang họp, tốc độ bán tạp chí của Tô Tinh Dã làm họ thấy kinh ngạc. Không hổ danh là diễn viên đang hot của *《Quyền Mưu》*, chạm vào là phỏng. Vừa có fans only vừa có fans CP ủng hộ. Lúc fans CP đặt hàng, họ đều ghi chú tên fans CP vào. Đây được xem là luật bất thành văn trong giới fans.
Không thể không công nhận, đội ngũ fans CP của Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã vô cùng đông. Sau khi nếm được vị ngọt, họ nhìn nhận ra cơ hội kinh doanh đang ở ngay trước mắt. Sức mua của fans CP lớn như vậy, không lợi dụng lúc này thì còn chờ đến bao giờ?
Thế là họ lập thức liên lạc với quản lý của hai nhà, muốn hợp tác chụp một bộ ảnh chung. Khi nhận được câu trả lời, họ có thể chấp nhận được cái giá mà đoàn đội Tô Tinh Dã báo nhưng bên Thẩm Vọng Tân thì ra giá hơi cao. Ngay lúc họ có chút do dự thì có tin tức truyền tới rằng Hạ Tiên đối thủ lâu năm của họ đã chớp lấy thời cơ, ký hợp đồng với Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân.
Lúc Tô Tinh Dã giúp Alice bán hết tạp chí, không chỉ mình Alice nhìn thấy cơ hội kiếm tiền mà Hạ Tiên cũng đã nhăm nhe từ lâu. Lần trước Thẩm Vọng Tân bán tạp chí, họ đã ở bên quan sát tỉ mỉ. Lần này cũng thế. Khi biết Alice do dự vì cái giá mà đoàn đội Thẩm Vọng Tân đưa ra, họ đã không hề do dự cắn răng ký hợp đồng với hai minh tinh này.
Đến khi Alice biết được thì đã quá muộn. Tuy rằng, Alice không thể chắc chắn được tạp chí của hai người này có bạo hay không, nhưng bị đối thủ đoạt mất mối làm ăn chính là sự sỉ nhục đối với họ. Giám đốc của Alice chửi ầm lên, mỗi nhân viên đều ngày ngày thắp hương cầu mong tạp chí của hai người họ bị ghét bỏ.
Hạ Tiên nhanh chóng hoàn tất việc ký kết với Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã, các chị em Vọng Tinh cũng dần nguôi ngoai sau khi *《Quyền Mưu》*kết thúc. Fans mỗi nhà cũng dần bình tĩnh lại. Bộ phim kết thúc đồng nghĩa với việc hai idol không cần phải tương tác tạo CP với nhau nữa. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không hẹn gặp lại. Đang lúc sóng yên, biển lặng thì có một tin tức rớt từ trên trời xuống, chính chủ hai nhà sẽ có một bộ ảnh tạp chí chung với nhau.
Sau khi tin tức này được xác nhận, fans only của cả hai vốn đang âm thầm vui vẻ giờ lại trầm mặc không biết nên nói gì. Ngược lại, nhóm Vọng Tinh đang vô cùng buồn rầu lập tức vui như trẩy hội. Này thì cãi nhau! Các người cắn xé nhau đi! Chém giết nhau đi! Dù mấy người có chán ghét thế nào thì họ cũng là của nhau thôi! Hahaha.
***
Phùng Mẫn cau mày, chị không muốn để Thẩm Vọng Tân tiếp tục hợp tác với Tô Tinh Dã chút nào. Vốn dĩ đang định đợi *《Quyền Mưu》*kết thúc, chị sẽ ra tay xóa hết CP, tạo CP mới. Chị muốn Thẩm Vọng Tân phải hợp tác với Chu Vũ Yên.
Thẩm Vọng Tân và Chu Vũ Yên đều là nghệ sĩ dưới trướng chị. Thẩm Vọng Tân chỉ có một năm, nhưng Chu Vũ Yên lại ký với chị tám năm. Tất nhiên chị sẽ thiên vị Chu Vũ Yên rồi. Lúc lấy được vai nữ chính trong MV cho Chu Vũ Yên, chị đã bắt đầu lên kế hoạch. Sau khi giải tán Vọng Tinh CP, ra MV, sẽ bắt Thẩm Vọng Tân và Chu Vũ Yên tạo thành CP mới. Hiện Thẩm Vọng Tân đang là lưu lượng, dưới sự dẫn dắt của chị chắc chắn sẽ tạo một nền móng vững chắc cho Chu Vũ Yên tiến vào giới giải trí.
Thế nên chị mới cố tình nâng giá cho bên Alice, ai biết nữa đường lại nhảy ra một Hạ Tiên, đồng ý vô cùng sảng khoái. Dù chị có muốn từ chối thì công ty cũng sẽ không ngồi im nhìn cơ hội kiếm tiền bay mất.
Chị ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân, mở miệng hỏi: “Vọng Tân, cậu cố ý đúng không?”
Nghe vậy, Thẩm Vọng Tân đặt sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn chị, hỏi: “Chị đang nói về cái gì?”
“Công ty ra mặt, là vì cậu nói gì đó, đúng không?” Nếu không có gì quá phận thì công ty chắc chắn sẽ không can thiệp sự sắp xếp của quản lý dành cho nghệ sĩ. Nhưng lần này, công ty lại mở cả cuộc họp để yêu cầu ký kết với bên Hạ Tiên.
Thẩm Vọng Tân rũ mắt xuống: “Chị Phùng, chị nghĩ tôi nói công ty sẽ nghe à? Nếu vậy thì lúc này tôi còn ở đây ư?”
Ánh mắt của cậu lúc nói chuyện đều vô cùng ôn hòa, khóe miệng cũng mang theo ý cười, nhưng Phùng Mẫn vẫn cảm giác được sự thờ ơ và mỉa mai: “Vọng Tân, cậu nói thật đi, cậu không muốn dừng hợp tác với Tô Tinh Dã đúng không?”
“Chị Phùng, đây là quyết định của công ty, đừng lôi người khác vào.”
“Tô Tinh Dã đối với cậu mà nói là người khác thật sao?” Phùng Mẫn hỏi lại.
“Chị Phùng, chị có hơi quá đáng rồi đó.”
Phùng Mẫn thấy khóe miệng Thẩm Vọng Tân hơi mím lại thì có hơi hoảng hốt. Chị ta cố gắng bình tĩnh lại, dịu giọng nói: “Vọng Tân à, tôi cũng chỉ lo cho cậu thôi, dù gì tôi cũng là người đại diện của cậu mà. Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, sao tôi có thể hại cậu được.”
Nhưng Thẩm Vọng Tân chỉ lạnh lùng nhìn chị ta: “Tôi biết chị Phùng sẽ không hại tôi. Nhưng hình như chị Phùng đã quên mất rằng, tôi không chỉ là nghệ sĩ của chị mà còn là nghệ sĩ của công ty đấy.”