Chương 134: Đắc ý
Sau khi ăn sáng, Thẩm Vọng Tân giúp mẹ Thẩm chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, Tô Tinh Dã thì bị ông cụ kêu vào thư phòng, vừa đi vào, cô lập tức ngửi thấy hương thơm của mực.
Ông cụ vừa quay đầu lại nhìn thấy cô hít sâu một hơi, trên gương mặt nghiêm túc nở nụ cười, "Có thơm không?"
Tô Tinh Dã cũng hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu, "Dạ thơm ạ, Thẩm Vọng Tân nói anh ấy thích nhất chính là mùi thơm của mực trong thư phòng của ông ngoại.” Hôm nay cuối cùng cô cũng ngửi thấy mùi mực đã đi cùng anh suốt tuổi thơ và thanh xuân.
Tô Tinh Dã chợt phát hiện ra điều gì đó, hai mắt lập tức sáng lên, "Ông ngoại, ông cũng thích tác phẩm của thầy Tào Mô ạ?"
Ông cụ nhất thời không kịp phản ứng, "Hả?"Tô Tinh Dã bước tới bức tranh chữ treo trên tường, hai mắt sáng rực, muốn đưa tay sờ thử nhưng lại không dám vì cô sợ mình làm bẩn, cô quay đầu lại, mặt đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng nhìn ông: "Ông ngoại, ông cũng có bức Thanh Thượng Phú của thầy Tào Mô ạ, tuyệt thật đấy."
Ông cụ nhướng mày, "Cháu cũng thích chữ của thầy Tào Mô à?"
Tô Tinh Dã gật đầu, ngày trước khi thầm yêu Thẩm Vọng Tân cô cũng từng bắt chước chữ của anh, "Vâng, trước đây thầy Thẩm đã cho con một bản chữ của thầy Tào Mô, con thường bắt chước luyện theo."
Ông cụ bình tĩnh hỏi: "Bản nào cơ?"
"Bản đầu tiên ạ."
Ông cụ tỏ vẻ thì ra là vậy, chả trách năm ngoái thằng nhóc thúi kia ấp úng cả buổi trời, hóa ra là cầm đi lấy lòng vợ. Nếu vậy thì thôi không so đo với nó nữa.
Ánh mắt Tô Tinh Dã bị tủ kiếng cách đó không xa hấp dẫn, nhìn từ xa, bên trong có một số danh hiệu và giấy khen, sự ngưỡng mộ của cô đối với ông ngoại trong nháy mắt lại dâng lên, “Ông ngoại, những thứ kia đều là ông giành được ạ?"
Ông cụ mỉm cười gật đầu.
Tô Tinh Dã hưng phấn chạy tới, bị từng hàng cúp và giấy khen làm hoa cả mắt, "Thư bổ nhiệm, Hiệp hội Thư pháp gia Trung Quốc gửi Tào Mô tiên sinh… Tào, Tào Mô tiên sinh?"
Tô Tinh Dã vô thức quay đầu nhìn ông ngoại đang đứng sau lưng cô, rồi lại nhìn lướt qua tên trên giấy lần nữa, Tào Mô ư? ?
Tô Tinh Dã luống cuống chỉ, "Ông, ông ngoại?"
"Hửm?"
"Cái đó... cái này... ông..."
Giọng ông cụ nhẹ nhàng, "Con có biết họ của dì là gì không?"
Tô Tinh Dã ngơ ngác lắc đầu.
"Họ của nó là Tào."
Thế nên ông ngoại cũng họ Tào… Trong đầu Tô Tinh Dã nảy lên một suy nghĩ to gan: "Vậy... vậy, ông ngoại, ông chính là thầy Tào Mô?"
Ông cụ cười hiền từ, "Đúng vậy."Tô Tinh Dã lấy tay che miệng, sự ngạc nhiên mừng rỡ trong mắt tỏa ra, thảo nào kiểu chữ của Thẩm Vọng Tân giống với của thầy Tào Mô như vậy, gần như là có thể lấy giả làm thật, thảo nào anh lại có bản chữ quý hiếm của thầy. Hóa ra là vì thầy Tào Mô chính là ông ngoại ruột của anh!
Ông cụ bước đến chiếc bàn phía sau, nhẹ nhàng vuốt ve, "Đây là cái bàn mà Vọng Tân đã ngồi khi còn nhỏ."
Ông cụ bày giấy ra rồi ngoắc ngoắc tay với cô, "Qua đây viết một vài chữ cho ông xem nào."
Tô Tinh Dã nhận lấy bút lông bằng hai tay, sau khi ngồi xuống thì thẳng lưng viết chữ.
Ông cụ gật đầu một cái, rất có khuôn phép.
Tô Tinh Dã viết bốn chữ, bình an suôn sẻ.
...
Bởi vì cả hai đều có việc nên chỉ ở lại ba ngày. Hôm họ đi là vào buổi trưa, mẹ Thẩm đã đặc biệt nấu bữa trưa cho họ, nấu một bàn toàn các món yêu thích của Tô Tinh Dã, còn có cả canh xương hầm ngô. Khi cô rời đi bà còn nhét cho cô một bao lì xì siêu dày màu đỏ nhưng cô không dám nhận.
Mẹ Thẩm thuyết phục: "Đây đều là một chút tâm ý của người lớn chúng ta."
“Nhưng ông ngoại đã cho con rồi.” Ông ngoại đã tặng cô bức Thượng Thanh Phú quý giá của ông.
"Đó là ông ngoại tặng, còn đây là dì với chú tặng con, không giống nhau, đây là lần đầu tiên con đến đây, nhất định phải có." Mẹ Thẩm không cho cô từ chối.
Mẹ Thẩm đã nói đến đây, Tô Tinh Dã không thể kiên trì được nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể nhận.
Mẹ Thẩm thấy cô nhận thì cười: "Bé ngoan, khi nào rảnh thì tới đây chơi, có biết không?"
Tô Tinh Dã gật đầu lia lịa, "Vâng, chắc chắn rồi ạ."
Sau khi về đến nhà, Tô Tinh Dã lấy bức Thượng Thanh Phú mà ông ngoại đưa cho cô ra. Thẩm Vọng Tân không biết ông ngoại tặng cô bức tranh chữ này nên cực kỳ kinh ngạc, ”Quà ông ngoại tặng cho em hả?”
Tô Tinh Dã nhướng mày với anh, trong mắt có chút đắc ý, "Đúng vậy, ông ngoại thích em mới tặng cho em đó."Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt đắc ý của cô rất đáng yêu, anh cúi người nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, "Đúng vậy, em ngoan như vậy, cả nhà anh đều rất thích em."
Tô Tinh Dã nhào vào vòng tay anh, Thẩm Vọng Tân ôm cô vào lòng, "Nhưng mà, em thích anh nhất."
***
Hiện tại, Đặng Khôn đang tập trung vào sự thay đổi hình tượng của Thẩm Vọng Tân và anh ấy đang chấm một bộ phim lấy đề tài quân nhân tên là “Đường Về”. Lấy sự nổi tiếng hiện tại của Thẩm Vọng Tân, Đặng Khôn rất dễ dàng liên lạc với đạo diễn "Đường Về " và mau chóng có một cuộc hẹn ăn tối.
Sau khi Thẩm Vọng Tân vào phòng riêng, đạo diễn Tưởng đã chủ động bắt tay chào hỏi, "Thầy Thẩm, ngưỡng mộ đã lâu."
Thẩm Vọng Tân lập tức khom người, lễ phép nói: "Đạo diễn Tưởng quá lời rồi, phải là cháu ngưỡng mộ ngài đã lâu mới phải."
Thẩm Vọng Tân nổi tiếng là khiêm tốn trong giới, đạo diễn Tưởng và nhà sản xuất Tôn nhìn nhau, "Nào, ngồi xuống nói chuyện, ngồi xuống nói chuyện."
Trong giới này, mỗi lần bàn chuyện đều là trong bữa cơm, vì vậy bữa cơm này tất nhiên là để nói về bộ phim “Đường Về”. Nam chính Trần Tiêu của "Đường Về" là một cảnh sát chống ma túy nằm vùng trong hang ổ của bọn buôn ma túy suốt sáu năm. Trong sáu năm này, với ý chí kiên cường, anh luôn giữ vững lòng mình, vừa lá mặt lá trái với bọn ma túy vừa cung cấp tin quan trọng cho đồng nghiệp, cuối cùng anh đã nội ứng ngoại hợp với đồng nghiệp dọn sạch hang ổ của bọn chúng.
Trong quá trình truy bắt, Trần Tiêu bị trúng đạn hy sinh, nhưng đây cũng là lý do họ hẹn bữa cơm này vì họ không hy vọng kết cục sẽ như thế nên mặc dù đã bắt đầu chuẩn bị nhưng cái kết vẫn còn đang quyết định.
Vì vậy, họ nhân bữa ăn này để hỏi Thẩm Vọng Tân, "Tiểu Thẩm, cậu nghĩ thế nào?"
Thẩm Vọng Tân cân nhắc nói, "Bộ phim này tên là “Đường Về, nếu là đường về thì hẳn là có nơi thuộc về. Nếu chúng ta không thể quyết định Trần Tiêu rốt cuộc là sống hay ch.ết, vậy thì đừng quay."
Khi Thẩm Vọng Tân nói điều này, đạo diễn Tưởng và nhà sản xuất Ngô lại nhìn nhau, hai người không hẹn mà hợp.Đạo diễn Tưởng cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, "Ồ? Nói vậy là sao?"
"Nếu chúng ta không thể đưa ra lựa chọn, vậy thì hãy để khán giả lựa chọn, kết mở, sống hay ch.ết là do khán giả quyết định."
Sau khi Thẩm Vọng Tân nói xong, đạo diễn Tưởng nói: "Xem ra cậu đã nghiên cứu từ trước rồi, vậy thì chắc cậu biết, Trần Tiêu là một cảnh sát nằm vùng trong hang ổ của bọn ma túy nên diễn viên phải hy sinh rất nhiều vì nhân vật, cậu cảm thấy có thể làm được không? "
Dù sao thì Thẩm Vọng Tân vẫn đang kiếm ăn bằng đường lưu lượng, hình tượng ôn hòa khi xã giao của anh đã ăn sâu bén rễ rồi, nói thẳng ra thì ở trong cuộc sống, Thẩm Vọng Tân là kiểu người khiêm tốn lễ phép, nhưng Trần Tiêu thì không giống vậy. Mặc dù Trần Tiêu là cảnh sát chống ma túy nhưng là nằm vùng, vì để che giấu bản thân tốt hơn nên Trần Tiêu trong nguyên tác là mọt người đàn ông với cái đầu trọc và thường xuyên hút thuốc, uống rượu.
Nói đến đây thì Đặng Khôn đã biết vai này đã được quyết rồi, sau đó thì phải xem sức khỏe của Vọng Tân thế nào thôi, mà chẳng lẽ anh không được sao? Vốn dĩ ban đầu họ đến cũng là vì nhân vật này mà.
Thẩm Vọng Tân, "Vì vai diễn mà phục vụ là điều một diễn viên phải làm."
Có thể nói, bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ.
Thời gian khởi quay của "Đường Về" được ấn định vào giữa tháng 2, chỉ cách bây giờ chưa tới hai tháng. Vì vậy, Đặng Khôn đã giúp anh đẩy lùi một số hoạt động trong nửa tháng tới để anh có thời gian nghiên cứu kịch bản.
Mà Dương Vân cũng đã gửi kịch bản một chương trình tạp kỹ cho Tô Tinh Dã. "Cuộc sống của chúng ta" là một chương trình được truyền hình trực tiếp kéo dài 24 giờ. Cứ cách ba ngày là sẽ mời ít nhất hai nghệ sĩ chia làm hai tháng ghi hình, một tháng ghi hình bốn kì, một lần trong 12 ngày.
Buổi truyền hình trực tiếp còn có điểm hấp dẫn chính là người xem có thể chuyển đổi camera tùy theo ý thích, tự do đổi từ màn ảnh lớn sang nhỏ
Tô Tinh Dã biết đến chương trình tạp kỹ này, không riêng gì mùa đầu tiên đã được phát sóng trên mạng, mà còn mộtnguyên nhân nữa chính là Lương Đẳng là khách mời cố định của chương trình.
"Kịch bản chị đưa em, em thấy sao, có được không?" Dương Vân và Tô Tinh Dãy luôn làm việc có bài bản.
Tô Tinh Dã gần đây không nhận bất kỳ bộ phim truyền hình mới nào, hơn nữa cô cũng thấy chương trình này khá thú vị nên đáp: "Có thể ạ."
"Được rồi, vậy thì chốt thôi, thời gian ghi hình là vào ngày 20 tháng Hai." Vừa vặn có thể ghi hình xong trước ngày 5 tháng 3.
Tô Tinh Dã nghĩ về điều đó, kịch bản mới của Thẩm Vọng Tân là ngày 18 tháng 2, vậy là sau khi anh vào đoàn, cô cũng phải đi ghi hình chương trình tạp kỹ.
Sau khi xác nhận với Dương Vân, buổi tối hôm đó Tô Tinh Dã nhận được cuộc gọi từ Lương Đẳng, ngay khi cuộc gọi được kết nối, một giọng nói vui sướng liền truyền đến, "Chị dâu, em nghe đạo diễn nói, chị đồng ý ghi hình “Cuộc sống của chúng ta hả? "
"Ừ, chị thấy nó khá thú vị."
“Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể tham gia chương trình cùng nhau rồi!” Lương Đẳng vô cùng vui vẻ.
Thẩm Vọng Tân đang ngồi nghiên cứu và ghi chú kịch bản chợt nhìn cô và nói, "Để anh nói với nó vài lời."
Tô Tinh Dã lập tức đưa điện thoại cho anh.
Thẩm Vọng Tân bật chế độ rảnh tay, anh đặt điện thoại lên bàn, thuận thế kéo Tô Tinh Dã ngồi lên đùi mình, Tô Tinh Dã tiện tay nghịch tóc anh, có lẽ sẽ không được nghịch trong một khoảng thời gian vì toàn bộ mái tóc dày và đen nhánh này sắp bị cạo sạch rồi.
"Đẳng Đẳng."
"Ơ, anh."
"Chị dâu cậu chưa từng ghi hình cho một chương trình truyền hình trực tiếp nên không có kinh nghiệm, đến lúc đó cậu nhớ quan tâm cô ấy một chút.”
"Cái này còn cần anh nói sao, đó là điều dĩ nhiên rồi, anh yên tâm đi."
"Anh có thể tin tưởng cậu không?"
"Tất nhiên."Tô Tinh Dã mím môi cười, thì thầm: "Em cũng đâu phải con nít."
Thẩm Vọng Tân liếc cô, "Trong mắt anh thì phải đó."
"Không phải."
"Phải."
"..."
Lương Đẳng ở đầu bên kia điện thoại: Có phải hai người quên mất cậu còn ở đây rồi không...
...