Chương 41: Bức vua thoái vị!
“Chuyện gì?” Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành, Giang Tiểu Thủy đều nhìn Đồng Ca.
“Thái tử giấu long bào trong phủ!”
Mắt Đoàn Thịnh lóe lên một cái.
“Xem ra thái tử muốn làm vua đến phát điên rồi!” Giang Tiểu Thủy nói.
“Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca hỏi.
Giang Tiểu Thuỷ nghe thấy cái tên này thì khẽ cau mày, nhưng chỉ chốc lát đã bình thường lại.
“Dạ Ninh Vũ?” Đoàn Thịnh và Sở Mộ Hành lập lại.
“Đồng Ca, sao nàng lại biết cái tên này, nàng còn nghe được gì nữa không?” Đoàn Thịnh vội hỏi, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác sắp có chuyện.
“Ta thấy thái tử vẽ một vòng trên bản đồ, sau đó nói với Điền Khang, cho Dạ Vũ Ninh ba thành trì!”
Bi thương trên mặt Đoàn Thịnh nhanh chóng biến thành tức giận.
“Dạ Ninh Vũ là ai?” Đồng Ca thấy Đoàn Thịnh như vậy, biết chuyện này không đơn giản.
“Tứ hoàng tử của nước Nam, nổi tiếng là kẻ có dã tâm!” Sở Mộ Hành đáp.
“Nói vậy là thái tử cấu kết với địch bán nước, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Hắn dùng ba thành trì đổi lấy cái gì?” Đồng Ca nặng nề nói.
“Bức vua thoái vị!” Giang Tiểu Thủy nói ra động cơ của thái tử.
Đoàn Thịnh nặng nề nói, “Trưa hôm nay, quân đội nước Nam đã đến biên giới, phụ hoàng đã phái hai mươi vạn quân đến cửa khẩu Yên Vân cách kinh thành năm trăm dặm.”
Đúng lúc này, ám vệ tới báo: “Vương gia, có tin mới nhất!”
Đoàn Thịnh đi ra ngoài, “Chuyện gì?”
“Thái tử âm thầm điều động quân trong thành. Và quân của Nam Vương đột nhiên xuất hiện ở cách kinh thành năm mươi dặm.”
Lời ám vệ như sấm sét nổ giữa trời nắng, những việc này chứng tỏ thái tử đã sớm có âm mưu, ba thành trì để đổi lấy quân nước Nam sẽ tới biên giới, để hoàng thượng điều quân trong kinh thành đi. Mà thái tử cấu kết với Nam Vương, nên quân Nam Vương mới xuất hiện ở kinh thành, cộng thêm thái tử âm thầm điều động quân, tất cả đều nói lên, tối nay thái tử sẽ làm phản!
Việc quá khẩn cấp, Đoàn Thịnh lập tức nói với ám vệ: “Thái tử tạo phản! Nhanh chóng đóng chặt cửa cung, không có bất kỳ kẻ nào vào, lập tức điều động tất cả ám vệ và Ngự lâm quân, canh giữ tất cả các cửa! Lần này, nếu bảo vệ thành công, mọi người sẽ được ban thưởng theo công lao, người thân được hưởng đặc quyền!”
“Làm ngay!”
“Vâng!” ám vệ nhận lệnh xong lập tức đi ngay.
“A Thịnh, chúng ta có thể giúp gì?” Sở Mộ Hành nói.
“Mộ Hành, có việc cần nhờ huynh làm!”
“Nói đi!”
“Hiện thế tử Nam Vuơng đang ở chỗ ta, huynh hãy mang tín vật của thế tử đi tìm Nam Vương đàm phán, chỉ cần Nam Vương chịu lui binh, ta sẽ xem như chưa có gì xảy ra, ta lấy nhân cách của ta ra đảm bảo!”
“Thịnh, còn ta!” Đồng Đồng cố sức nói.
“Đồng Đồng, hiện giờ nàng không có nội lực, chỉ cần an tâm dưỡng thương là được rồi, nàng bình an vô sự chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta!”
Đồng Ca buồn bã nói, “Là tại ta làm hỏng việc! Nếu ta không đi thám thính, sẽ không bị thái tử bắt, như vậy có thể thái tử sẽ không làm phản nhanh như thế!”
Đoàn Thịnh khẽ mỉm cười: “Đồng Đồng, không thể trách nàng! Thái tử làm phản là việc sớm hay muộn thôi! Không bắt được nàng, hắn cũng đợi không nổi đâu!”’
“Quân canh thành và Ngự lâm quân có bao nhiêu? Xung quanh kinh thành còn có quân nào nữa hay không?” Đồng Ca hỏi.
“Quân canh thành có bốn vạn, Ngự lâm quân có ba ngàn, gần kinh thành nhất là quân ở Yên Vân, nhưng đang phải lo chống với quân nước Nam, mà nước xa thì không cứu được lửa gần!” Đoàn Thịnh nói.
“Kế điệu hổ ly sơn! Quân ở Yên Vân bị nước Nam ngăn cản, không thể rút về, dù có về thì đường xá xa xôi cũng không cứu kịp kinh thành. Quân Nam Vương lại hăm he tiến vào, thái tử thì nắm quyền điều động quân trong thành, chỉ còn ba ngàn Ngự lâm quân là có thể dùng!” Sở Mộ Hành nói.
“Hổ dữ cũng không ăn thịt con, có thể dùng Trần Tuấn để giữ chân Nam Vương, rồi nghĩ biện pháp để Nam Vương về phe ta !” Đồng Ca nói.
“Biện pháp hay! Nhưng quân Nam Vương chỉ có một vạn, vẫn còn ít!” Sở Mộ Hành nói.
Giang Tiểu Thủy từ khi nghe thấy cái tên Dạ Ninh Vũ, nét mặt đã hơi là lạ, hắn nhìn sang Đồng Ca, thầm nghĩ, nếu như thái tử lên làm vua, nhất định sẽ không bỏ qua cho mấy người này, mà đặc biệt là Đồng Ca, người đã làm hắn mất sạch tôn nghiêm, nghĩ đến đây, Giang Tiểu Thủy đã có quyết định.
“Nếu nước Nam không tấn công, quân ở Yên Vân trở về kịp thì sao?” Giang Tiểu Thủy hỏi.
“Nếu có quân Nam Vương giúp kéo dài thời gian khoảng một ngày, đồng thời Cấm vệ quân thêm nửa ngày nữa, thì chúng ta có thể chờ thêm một ngày rưỡi!” Đoàn Thịnh nói.
Giang Tiểu Thủy im lặng một lát rồi nói, “Ta có cách khiến nước Nam rút quân.”
Đoàn Thịnh đặt tay lên vai Giang Tiểu Thủy, “Vậy xin nhờ Giang huynh đệ!”. Đoàn Thịnh không hề nghi ngờ lời Giang Tiểu Thủy, vì lúc nãy thấy mặt Giang Tiểu Thủy là lạ hắn đã xác định chắc chắn thân phận của Giang Tiểu Thủy, chuyện này không phải Giang Tiểu Thủy thì không ai làm được!
“Giang Tiểu Thủy, người có biện pháp gì?” Đồng Ca hỏi.
Giang Tiểu Thủy đùa nói, “ Người thông minh tự nhiên sẽ có kế hay! Hãy chờ tin tốt của ta!”
Giang Tiểu Thủy đi đến bên Đồng Ca, nhìn thẳng nàng, mọi lời muốn nói hóa thành tiếng cười, “ Đại Đại, chờ ta trở về!” nói xong vẫy tay với Sở Mộ Hành và Đoàn Thịnh rồi đi.
“Đợi chút, Giang Tiểu Thủy!” Đồng Ca gọi.
Giang Tiểu Thủy hớn hở quay đầu lại.
“Cẩn thận!” Đồng Ca nói.
Giang Tiểu Thủy hơi thất vọng.
Đồng Ca cười, “ Ta chờ ngươi! Còn cả sơn trại cũng đang chờ ngươi về phát triển đó!”
Giang Tiểu Thủy cười toe, gật đầu, bước đi.
Sở Mộ Hành cũng đi lo việc.
Đoàn Thịnh phái mấy ám vệ tâm phúc ở lại bảo vệ Đổng Ca, còn hắn cũng đi vào cung để trấn giữ.
Chỗ Đồng Ca ở là nơi rất kín đáo và an toàn, trong cung hiện giờ như một cái đầm sâu, để nàng ở lại đây còn an toàn hơn vào cung.
Đoàn Thịnh đi không bao lâu, thì Đường Cẩm Vinh đến. Đường Cẩm Vinh khám ra, Đồng Ca bị trúng Hóa công tán, phải ba ngày sau mới khôi phục được võ công, sau đó đi chế thuốc giải cho nàng.
Đồng Ca uống thuốc giải xong nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng không cách nào ngủ được, vì lo lắng cho Đoàn Thịnh, Sở Mộ Hành và Giang Tiểu Thủy.
Dân chúng trong kinh thành đóng chặt cửa núp trong nhà phát run, có cảm giác như trời sắp sập.
Bốn cửa cung đã được đóng chặt, nhưng cửa cung dù dày cũng không chịu nổi sự công phá của quân thái tử, đang trong trạng thái nguy cơ.
Trong cung, Đoàn đế và các phi tần tập trung ở điện lớn.
Ngoài cung, các quan đang đứng ngoài xem tình hình, do dự không quyết, chỉ ngoại trừ Vương Vũ Chi là đang tụ họp người làm trong nhà, chuẩn bị chống địch.
Trước giờ Vương Vũ Chi và thái tử đã không hợp, hai bên như nước với lửa, thái tử lên làm vua đồng nghĩa với hắn sẽ ch.ết, nên không thể nào đứng ngoài xem diễn biến mà phải tích cực tham gia dù cho lực lượng có nhỏ yếu đi nữa.
Vương Vũ Chi bàn với Đoàn Thịnh sẽ dùng kế ly gián với người bên cạnh thái tử.
Tình hình đang hết sức căng thẳng, lời đồn lan truyền khắp nơi: Nam Vương từ làm phản biến thành bảo vệ vua, quân nước Nam rút lui, các tướng sĩ ở Yên Vân đang trên đường về kinh.
Trong quân của thái tử, lòng người không yên, nhưng bị thái tử áp chế một cách tàn bạo, nên binh lính cứ nơm nớp lo sợ, giận mà không dám nói.
Đoàn đế thông qua Đoàn Thịnh đưa ra cam kết, các tướng sĩ bảo vệ thành là con dân của Đại Tề, phải tận trung với đất nước, lần này nếu bị dụ dỗ hoặc ép buộc làm chuyện phản nghịch, chỉ cần kịp thời tỉnh ngộ sẽ được bỏ qua chuyện cũ! Cho một cơ hội hối cải để sửa sai!
Nghe được những lời này, trong quân thái tử xôn xao cả lên, các tướng sĩ không bị quyền lợi mê tâm hồn, nên cũng không có lòng muốn theo thái tử chịu ch.ết.
Thái tử thấy vậy, dùng phương pháp tàn bạo để áp ch.ết, giết trăm người để cảnh cáo vạn người, hễ là người có suy nghĩ khác đều bị giết không tha, như thế tuy có thể áp chế được tướng sĩ, nhưng chỉ là tạm thời, thái tử không được lòng quân khiến sĩ khí của toàn quân giảm nhiều, nhờ đó quân trong cung có cơ hội nghỉ ngơi chốc lát.
Đoàn Thịnh đứng trên tường thành đọc thánh chỉ, đại ý thái tử âm mưu làm phản, là loạn thần tặc tử, con dân của Đại Tề, hễ ai giết được thái tử sẽ được ban thưởng quan to, cũng lần nữa đảm bảo, lần này tất cả tội lỗi là của một mình thái tử, những người khác vô tội!
Nghe thánh chỉ xong, các tướng sĩ trong quân phản loạn nhìn chằm chằm thái tử, ngay cả Điền Khang cũng cũng thầm có tính toán riêng.
Không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Thấy vậy, thái tử lạnh lùng vung đao chém đứt đầu một tiểu tướng đứng bên cạnh, không khí mới có vẻ bình thường lại.
Đúng lúc này, một vạn binh của Nam vương tiến vào kinh thành, vừa đi vừa hô to khẩu hiệu, “Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”
Giờ phút này, quân thái tử hoàn toàn loạn.
“Bảo vệ hoàng thượng, bắt kẻ làm phản!”. Các tướng sĩ vừa hô khẩu hiệu vừa rối rít vung gươm về phía thái tử.