Chương 7: Ta ghét nhất đàn ông hảm hiếp con gái??? (max ping luôn nè)
Sau khoảng thời gian gần 3 tháng kể từ khi cả nhà được đi ăn nhà hàng cùng nhau, đó là thời gian mà ông anh bất tài vô dụng của ta nó lừa được chị đẹp này về làm vợ, mặc dù nó chim bé + 30s với đéo đẹp trai bằng ta nhưng nó đi siêu xe đắt tiền nên việc lừa gái thì cực kỳ dễ. Mà gia cảnh chị dâu ta cũng éo phải dạng vừa đâu, cha thì làm cục trưởng cục an ninh tỉnh, mẹ thì tiến sĩ viện sinh học quốc gia, có ông anh đang du học bên Mỹ vừa là game thủ Thần Thế Giới.
Chưa nói chứ, gia đình bả thích ta lắm, đến cả đứa em gái út 15 tuổi cũng đòi mối với ta đó. Kể cũng đúng thôi, ta đẹp trai thông minh như thế mà không được vậy thì hơi phí.
À mà các đồng râm đừng mơ là đụng phải bả nhá, một thì bị cục an ninh gông cổ tầm 10 năm không mẹ bả cắt mịa đạn của thằng đệ thì hết đời zai nghen, ta cảnh báo đó.
Từ trước tới giờ, ta chưa lần nào được ngồi trên xe ông anh, nên lúc này là lúc chôm chìa khóa đi thử, lúc trước mới mua ta đã từng chạy và đốt lốp mấy lần nên sợ không dám cho ta mượn, lúc này chính là thời điểm thích hợp. So sánh thì xe này còn rẻ hơn xe moto của ta nhiều.
“Cậu hai à, ngươi nhớ chạy cẩn thận, đừng đốt lốp nữa nha, mỗi lần đợi phải cả tháng trời đó, nhẹ nhàng một chút”.
Vừa thấy ta cầm trong tay chìa khóa liền chạy tới kể lể, nhưng như vậy lại vô hiệu đối với ta, thích thì ta làm đố ai can ngăn được. Với nhìn mặt ổng lúc như này ta càng muốn phá thêm thì đúng hơn.
“Nếu ta nhớ”.
Đi ăn cùng nhà vợ nên ổng chẳng dám lớ ngớ đâu, đi xe thì ngồi chung với ông già, lúc này nó như đứa trẻ biết sợ lắm. Đúng thôi, vì cha bả ghê vờ lờ, mỗi lần đi dự tiệc thì bên ngoài có cả trăm tên vệ sỉ, đứa nào đứa nấy cũng cao to đen hôi không, trong người ít thì hai khẩu súng ngắn, người thì cấp nguyên khẩu AK-47 siêu xuyên phá cùng không giật, lớ ngớ là trên người thủng chục lổ như chơi. Còn lảo thì nhẹ hơn chút, tuy không có súng ngắn nhưng trong người luôn luôn cũng có một vài món đồ chơi nhỏ như boom hẹn giờ cở nhỏ, định vị mục tiêu (đang chơi gái mà không biết từ đâu một viên đạn pháo định hướng cho nát người), chưa kể còn có một cái dùi cui điện luôn sẳn sáng thông nát ass bất cứ thằng nào…
Thôi thì lần này chịu khó làm theo lời ổng vậy, dù sao lần này tới có chả nhà thông gia nên giúp ổng chút, sau này còn có người làm bia đỡ đạn.
Không biết do thói quen hay sao mà mỗi lần ta đi ra ngoài đều mang thêm vài cái khẩu trang dự bị, trên mặt luôn luôn mang. Ngay cả khi ngồi vào bàn học hay là đi ăn, tới lúc ăn cùng ở nhà ta mới bỏ xuống.
Trên đường cao tốc lần này quả thật yên bình, có phải phía trước có đoàn xe hộ tống của cục trưởng cục an ninh hay sao mà toàn bộ đều ngoan một cách lạ thường, cao thì khoảng 150km/h mà thôi.
Cảm giác đi siêu xe mà cứ rề rề thế này chẳng thích một tẹo nào, thôi thì lỡ đạp chân ga vượt lên cho nhanh. Vì đi xe mui trần nên rất có thể dể dàng nhận biết, đám vệ sỉ cứ thế mà gật đầu chào một cái. Ta thì chẳng cần câu nệ, cứ thế mà vút đi thôi.
Nhà hàng sắp đến có tên “Xuân Thủy Khách” một cái nhà hàng 5 sao nổi tiếng ở nơi này, cách nhà ta khoảng chừng 100km. Mỗi người đều được trang bị một cái thẻ màu đen cùng bên trên có một cái cây màu trắng biểu tượng cùng bên dưới là một hàng chử nhỏ, đại khái đây là thẻ VIP nhất. Có thể ăn miển phí bất cứ lần nào cùng không giới hạn thời gian.
Ta đạp chân ga mạnh quá nên lúc đến nơi thì đoàn người còn đang ở xa títttttttttttttttttttttttttttt ngoài kia, phải đợi gần 10 phút mới đến kịp. Thôi thì vào trước đợi vậy.
“Xin chào quý khách”.
Nhà hàng này ta cực kỳ yêu thích, vì từ nhân viên tới chủ đều rất xin đẹp cùng rất hiếu khách, mặc dù ta không đi tới nhiều lần nhưng lại có ấn tượng khá tốt. Như thường, người luôn luôn nở những nụ cười duyên chào đón là những tiếp viên ở bên ngoài cổng, chỉ việc tiến vào rồi đưa thẻ, còn lại có người dẩn đi.
Ta gật đầu nhẹ nhàng một cái rồi móc từ trong túi ra tấm thẻ đưa cho họ. Phản ứng đầu tiên là cả hai người nhìn thấy đều giật mình, số lượng thẻ này chỉ khoảng 10 cái mà thôi, trong khi gia đình ta đã có 3 cái còn bên nhà thông gia thì mấy cái ta không nhớ nữa.
“Xin mời”.
Hai người họ nhanh chóng dẩn vào trong, ở phía bên ngoài luôn luôn thay phiên nên việc sai sót là không bao giờ xảy ra.
Không phải vì là thẻ VIP mà được đón tiếp một cách không công bằng ở đây hoàn toàn không có, tất cả đều bình đẳng, như vậy mới có thể khiến nơi này thành một bức tường kiên cố nên rất ít nhà hàng có thể vượt qua được.
Ken ket!
Tiếng cửa phòng được mở ra, tiến vào bên trong liền cảm giác được rất khác, thân thể như được thư giản, ở trên cao có một lư hương đồng bên trong đốt một loại hương đặc làm cơ thể cực kỳ dễ chịu, đây là căn phòng kín cùng tường cách âm nên có làm gì ở bên trong thì bên ngoài chẳng ai nghe thấy được.
Chính giữa trung tâm, bày biện một cái bàn cở lớn, đủ để cho 20 người ngồi, toàn bộ bàn ghế được làm từ những loại gổ tốt nhất cùng lớp đệp cực kỳ êm. Hệ thống đèn điện được làm ẩn đi trong tường nên trông rất đồng bộ.
“Nhanh ngồi xuống đi”.
Ta nhắc nhở nó ngồi sát ngay bên cạnh, trong lúc chờ đợi thì có thể ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, chỉ cần mở cửa sổ ra.
“Ngồi đây đợi ta một chút, ta ra ngoài đi xử lý nổi buồn chút”.
Gật gật!
Mặc dù bên trong thoải mái thật, nhưng thiếu không khí trong lành như bên ngoài nên khiến ta có chút khó chịu.
Vừa đi vừa quan sát xung quanh, công nhận nơi này được bố trí cực kỳ tốt, trông thì rất nhiều thứ nhưng sắp xếp lại cực kỳ gọn gàng.
Mặc dù che kín nửa mặt nhưng ta thu hút được rất nhiều ánh mắt từ những nhân viên nử ở đây. Đầu đội mủ đen che đi mái tóc nhưng thân thể lại chẳng thể giấu được, nói thật ta được rát nhiều người khuyên đi làm người mẩu ảnh vì dáng ta quá đẹp cùng gương mặt điển trai nên là điều khó tránh khỏi.
Có thể thấy có nhiều người có ý định tiến lại gần nói chuyện nhưng do trông ánh mắt cool ngầu, lạnh nhạt của ta nên chẳng ai đủ can đảm. Thôi đành chỉ đứng mà ngắm nhìn rồi lứng thôi.
Đi thêm một đoạn nữa, những gian phòng càng về sau này càng thưa thớt người, chỉ có phía cuối là một gian phòng đóng kín cửa mà thôi. Đi qua căn phòng đó rồi tiến thêm khoảng 5m nữa rồi rẻ trái là tới WC.
Nhưng càng tiến lại gần ta càng nghe được một ít thứ cực kỳ khó chịu.
“Buông ra, thả ta ra”.
“Hê hê, chạy đi đâu cô em. Lại đây vui vẻ cùng anh một lúc nào”.
“Cút đi. Ta không muốn. Cứu, ai cứu tôi với”.
“Đây là phòng cách âm nên em có gọi đằng trời cũng chẳng ai biết đâu”.
“Đúng vậy đó, không trốn được đâu cô em”.
“Chắc đang học cấp 3 nhỉ, trông người còn non nớt như này, được phá trinh cô em thì còn gì bằng”.
“Ta là người phá trinh nó, các ngươi cứ chờ tới lượt đi?”.
“Anh Tứ, đều nghe anh sắp xếp”.
“Đúng vậy đó”.
“Khônggggggggggggggggggggg”.
Từ trong đó phát ra tiếng mặc dù rất nhỏ, có thể người bình thường đi qua đều không nghe ra được, nhưng ta là người đặc biệt, có thế sao làm khó ta được, đến con ruồi bay qua ta còn biết được đực hay cái nữa a.
Rạch rạch!
Tiếng xé rách áo quần!
Không xong rồi. Tụi kia sắp làm thật rồi!
“Ha ha ha ha, còn chưa phát triển hết nha, xem cái áo ngực của nó kìa, trông kute vãi”.
“Ha ha ha ha”.
“Xé nốt cái quân nữa là xong”.
“Anh Tứ uy vũ”.
Rạch rạch!
“Ha ha ha ha. qυầи ɭót gấu”.
“Khụ khụ, chọc cười ta quá”.
Phưng phưng!
Tiếng đồ lót bị giựt bắn ra. Thần thể nhỏ nhắn trần truồng bị lộ hết toàn bộ. Do quá sợ hải nên nó chỉ biết che lấy bộ phận quan trọng rồi lúc rúc vào trong góc tường.
Từng hàng nước mắt nó chảy xuống, trông gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sở sệt trông rất khổ sở. Nó lúc này không biết làm gì hơn ngoài việc ngồi ôm lấy thân thể. Nó khóc xướt mướt không ngừng.
“He he he. Con hàng này xem còn được chán, còn trinh nên có lẽ chơi rất sướng nha”.
“Ta tới trước”.
Rầm!
Ta vừa đi lại cánh cửa liền không sai vào đâu được.
Đá mạnh vào cánh cửa một cái, không hề có chút nào nương tay. Bị một lực mạnh đá trúng khiến nó lỏm hẳn vào trong, được làm từ hợp kim nhôm, kẽm cùng vonfram nhưng vẩn không đủ để chịu đựng lực đá này. Hai bên lề cửa bị khóa chặt lại nhưng cũng không thể giữ được, nhanh chóng văng ra khỏi cửa.
Bọn chúng bị giật mình rồi nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
“Mày là kẻ nào?”.
Chúng chẳng hề để ý cánh cửa dưới chân của ta mà cứ la hét toáng lên thế.
“Ồ hô, ra là một thằng học sinh cấp 3 nữa hả, tính làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”.
Nhân lúc chúng không để ý, cô gái phía trong góc kia liền chạy ra rồi đứng sau lưng ta. Khoảng cách gần 20m nên toàn bộ thân thể ẻm bị ta nhìn thấu hết toàn bộ, khuôn ngực nhỏ nhắn cùng bộ mu căng hồng, cái khe còn đỏ tươi rất đẹp, bên trên chỉ lún phún từng sợi lông tơ mà thôi. (Đây chắc chắn là một ẻm loli trong truyền thuyết anime đây mà)
Không suy nghĩ nhiều, ta nhanh chóng cởi áo rồi mặc vào giúp nó, nhìn thấy áo quần phía trước bị xé rách làm đôi thế kia thì làm sao dùng lại được. May mà ta cao lớn nên có thể dùng tạm được, xem như mang một cái váy cũng được, nhìn qua thì em nó cao khoảng chừng 1m5 thôi nên áo ta dài xuống tận lưng chừng đùi. May bên trong còn có một lớp mỏng áo thể thao dài tay bó sát người làm lộ rõ thân hình cơ bắp săn chắc, trông moe cực. Gương mặt thì thôi rồi, dễ thương đéo chịu được. Ta lúc này chẳng sợ FBI phá cửa đâu a.
“Thằng chó”.
“Bịt tai, nhắm mắt lại, sẽ nhanh thôi”.
Gật gật!
Ta cúi người xuống nói nhỏ bên tai ẻm, đáp lại nó chỉ có gật đầu mấy cái rồi làm theo.
Răng rắc!
Mỗi lần như vậy là cái cổ của ta cảm giác rất nhói nên bẻ cổ vài cái rồi hẳng nói.
“A ra, a ra”.
“Ta ghét nhất chó sủa bên tai”.
“Ta ghét nhất loại đàn ông hảm hϊế͙p͙ phụ nử”.
“Thứ như vậy nên thiến đi”.
-------
Like mạnh vào nhá, cầu ủng hộ, cầu đề cử, cầu kim phiếu, cầu bình luận, cầu lên top.....