Chương 16: Toàn quân diệt.
Cả ba người như đang tản bộ, khoảng cách không xa cùng xung quanh rất an toàn nên chẳng cần phải nhanh chóng làm gì. Đã tưng là những cựu game thủ khá kỳ cựu nhưng hai ẻm vẩn đang còn hơi lúng túng, Trâm Anh với khả năng bắn súng thiện xạ của mình nên đã từng được biết đến với biệt danh “Thần Tiển”, đó là trong một loại game thực tế áo về thời chiến, ẻm nhập vai thành một cung thủ của đội ám sát, và rất nhiều lần lập được chiến công rất khủng nhưng lúc đó ẻm chỉ mới 12 tuổi và sau một thời gian nhà phát hành thông báo đóng cửa server nên danh hiệu cũng từ đó mà biến mất.
Cho tới khi gặp được hắn, người cho ẻm biết được khả năng của một đẳng cấp hoàn toàn khác, dù chỉ hơn 1 tuổi nhưng khả năng của cả hai lại xa đến như vậy. Vào một dịp không ngờ tới là cả hai đều tham gia một buổi offline của game Thần Chiến Thiên, một loại game nhập vai khác, nhưng ẻm chỉ là người Top thứ 28 mà hắn lại là người Top 1, đó không phải là Top lực chiến mà là Top khiêu chiến, người có biệt danh “Sát Thần”, không một ai có thể dành chiến thắng, khả năng của hắn khong hải con người bình thường có thể sánh được.
Cả hai nói chuyện một thời gian mới biết được là ẻm học chung lớp cùng em gái hắn, cũng là người chơi chung game, ẻm thuộc một Guild Top 3 Liên SV nhưng vẩn có thiếu sót, một người như hắn không thuộc một Guild hay là Top lực chiến nhưng lại là cao thủ đệ nhất của game, lúc đó ẻm đã rất bất ngờ vì người chơi thân từ nhỏ lại có khả năng đặc biệt như vậy.
Đợi tới lúc SV thứ 4 mở cửa, họ đã cùng bắt đầu tại SV mới này nhưng người lọt top 1 lại lại là đứa em gái, Trâm Anh thì đứng phía sau với Top 10, còn hắn vẩn không hề tiến vào được Top 100, cứ như hắn đã cố ý làm như vậy, vẩn không có thứ gì đặc biệt, trang bị bình thường không có gì đáng giá, chỉ số cũng không cao nhưng lại là người Top 1 khiêu chiến. Từ đó tên tuổi “Sát Thần của SV 1,4” được chú ý đến rất nhiều nhưng không một ai biết được là ai, chỉ có 2 người biết mà thôi.
Em gái hắn không có gì quá nổi trội mà lại có khả năng thao túng ma pháp một cách bá đạo như vậy, từng tính toán tới căn thời gian đều chuẩn xác tới cực điểm, sát thủ gặp ẻm thì chỉ ăn một quả “Exploson” là lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân ngay, số lượng MP cao quá mức bình thường, cũng vì thế mà lượng sát thương gây ra cực lớn.
Trâm Anh thì lại khác, ngoài khả năng bắn súng tài giỏi ra ẻm lại rất tệ trong các khoản khác, lúc nào cũng trên tay một khẩu Barret 50 Cal cải tiến, chắc có lẻ bị ám ảnh bởi cái bóng của hắn mà dùng tới khẩu súng ngắm to bản này, uy lực của nó thì khỏi phải bàn, tanker không cẩn thận thì cũng rất dễ lên bảng đếm số.
“Anh hai, hay em tung mấy quả Exploson từ xa nhé, cứ đợi tụi kia đánh không ra đánh thi biết bao giờ mới xong”.
“Như vậy cũng được, miển sao đừng động tới lũ quái bên ngoài là được”.
“Vâng vâng… hi hi”.
Trông nó dường như rất vui vẻ, một thời hào hùng Exploson khiến đối thủ tan nát, lúc này có thể được nhìn thấy lần nữa, không còn giống một cô bé có lượng MP khoảng 400 ngay từ Lv 1 mà là 800, hiện tại đạt Lv 100 chỉ sợ là lượng MP khoảng 80-100k, như vậy chỉ sợ ăn trọn một quả thì hắn cũng bay mất 50% máu.
“Exploson!!!!”. (Hí hí, cái chiêu thức này trông có quen không nè, ta đố ai biết đó. hi hi...)
Đưa cao Quyền Trượng Hỏa Thần lên cai rồi hét lớn, tiếng nói vang vọng ra xung quanh khiến đám người giật mình nhìn về phía xa. Không để ý phía trên đầu.
“Sao giờ nóng thế nhỉ?”.
Đám người liên tục toát ra mồ hôi, không hiểu tại sao lúc này lại nóng tới như vậy, hai tay đưa lên cao quạt quạt nhưng nó không thuyên giảm mà ngày càng nóng hơn, tới khi quả cẩu lửa ở trên đầu đạt được độ lớn nhất định thì mới phát hiện, nhưng cũng đã quá muộn.
“Cái quái gì vậy?”.
Nó không chỉ to lớn bình thường mà nó không khác gì một quả mặt trời mini, bán kính nó ít nhất cũng phải 50m, sức nóng nó phát ra tới mức có thể biến một thanh sắt nóng chảy trong vòng 2s.
“Không ổn, nhanh chạy mau”.
Có kẻ thốt lên hoảng sợ, đám người còn lại dường như cũng nhận ra, quay người tính chạy ra xa nhưng…
Vù vù!
Phew!
Bùmmmmmmmmmmmmm!
Quả cầu lửa rơi xuống quá mức nhanh khiến họ không thể nào tránh né toàn bộ, khi chạm phải trang bị cũng như con người liền phát ra một tiếng nghe cực kỳ ghê rợn, tới khi nó chạm tới đất thì mới là điều đáng sợ.
Nó phát ra một vụ nổ cực kỳ lớn, cột khói bốc lên cao tạo thành một hình nấm gần 100m ngút trời, mặt đất xung quanh vụ nổ bị thổi bay gần 100m, mặt đất bị lỏm xuống phải gần 20m. Sức hủy diệt của nó cực kỳ lớn, 1000 người mà chỉ sau một chiêu liền bốc hơi gần phân nửa, số còn lại thì may mắn hơn chút, đứng ở khoảng cách xa nên máu tụt xuống không quá nhiều, chỉ khoảng 15%-45% máu mà thôi.
“Ai za, không thể giết ch.ết được toàn bộ, chúng hên thật”.
“Như Ngọc, bà đúng là quái vật, sát thương ảo quá đi, một chiêu đã lên bảng vậy thì ai đ-”.
“Ta có anh hai đ- nha”.
Cả hai nhìn qua hắn với ánh mắt vui vẻ, chuyện này mà cũng có thể mang ra để đùa được.
“Chạy đi, quái vật, chúng là quái vật”.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.
Chúng nhìn lại phía đằng sau thấy toàn bộ những người còn lại bị nổ banh xác, máu me lênh láng trong hố sâu, đa phần bị thổi bay cùng nhiệt độ cao làm bốc hơi. Chưa hết còn có ba người đi tới với chế độ ẩn danh, không thể nhận diện được thông tin cũng như chỉ số, chỉ biết ba người cực mạnh.
“Lát nữa nói sau, ta đi xử lý đám người này. Trâm Anh, em xử nốt những tên bỏ chạy ngoài cùng”.
“Em cũng muốn tham gia”.
“Em muốn tính nổ ch.ết ta luôn hả?”.
“Không”.
“Vậy thì đứng yên ở đây?”.
“Xì, anh hai keo kiệt”.
Tốc độ hắn chỉ có 17.000 nhưng lóe một cái liền xuất hiện ở phía trước cách xa 100m, cứ như thế vài lần liền tiếp cận được những kẻ phía sau cùng. Hắn đạp mạnh chân một cái rồi lao vào trung tâm.
“Bất động!!!”.
Hắn rút nhẹ kiếm phép một chút rồi đóng lại, nhưng ngay sau đó đám người đang chạy đột nhiên lại đứng yên tại chổ, không hề nhúc nhích. Thân thể như bị sợi dây vô hình trói chặt lại, con mắt cùng đại não vân còn hoạn động một cách bình thường.
Không biết từ lúc nào mà bị một cây kiếm ngắn cắt đứt đầu, máu cứ như thế tuôn ra như cái ống bơm, những tên đấu sỉ hay tanker thì chỉ cắt đứt được phần cổ mà thôi, không thể thở được thì rất nhanh chũng ch.ết đi.
Hắn giống như một hung thần chiến trường, càng đánh giết càng hăng say, cảm giác như hắn càng giết thì càng mạnh. Trong vòng 10s hắn đã liên tục giết ch.ết hơn 100 người và số lượng chưa có dấu hiệu giảm xuống.
Những kẻ may mắn hơn một chút thì có thể sống sót lâu hơn một tý. Nhưng ….
Thời gian hiệu lực đã kết thúc và họ liền chuẩn bị chạy đi thì….
“Kiệt sức!!!”.
“Choáng!!!”.
“Kích sát!!!”.
Kích hoạt một lần 3 cái kỷ năng chủ động mà hắn tạo ra từ trước, mặc dù không tốn quá nhiều MP nhưng lại mang hiệu quả cực lớn, đứng trước lượng sát thương cực mạnh như vậy dường như những người dưới 50% máu đều bị một chiêu kết liểu, thân thể liên tục gục ngả xuống đất, máu me chảy ra lênh láng.
Trong thời gian bất động đang được hồi lại, hắn cứ như một kẻ sát thần, chém giết liêt tục mà không có một chút cảm giác, đám người đứng bất động như đang gặp quỷ. Quá sợ hải, nhưng chẳng thể làm gì chỉ biết đứng như tượng đợi ch.ết mà thôi.
Trong đầu từng người đều hiện lên một hình ảnh chính là cái ch.ết của bản thân, mặc dù chỉ là game nhưng nó thực tế quá mức, cảm giác giống y như ngoài đời thật. Đây là một cảm giác đáng sợ nhất, một lần trải qua cái ch.ết.
Soạt soạt!
Số lượng người bị hắn giết cứ thế mà tăng lên đáng kể chưa tới 15 giây từ lúc ban đầu, số lượng người ch.ết dưới tay hắn đã khoảng 200 mạng. Phía xa hắn chưa thể tiếp cận thì bọn chúng cứ chạy tán loạn không dám ngó lại nhìn phía sau lưng.
“Cứu mạng, ta không muốn game over”.
“Mẹ ơi, cứu ta, chúng là quái vậy… hu hu hu”.
Chúng chạy đi trong lo sợ, có đứa không kiềm chế được liền thét lên kêu gào. Nhưng có kêu gào đến mấy cũng chẳng có ai dám giúp đở, bị bóng ma ám ảnh, chỉ sợ ngoài đời thực đã sợ mà xón cả ra quần.
“Bất động!!!”.
.
.
.
.
“Kiệt sức!!!”.
.
.
“Choáng!!!”.
.
.
“Kích sát!!!”.
Thời gian cứ như vậy trôi qua, khoảng chừng đã hơn 1 phút kể từ lúc hắn bắt đầu đi săn, lúc này số lượng người sống sót ít đến đáng thương, chỉ khoảng chưa tới 50 người, toàn quân gần như bị diệt bởi một người. Chúng từ bỏ chống trả, trốn chạy mà quỳ xuống.
“Em xin lổi, xin tha cho em”.
“Em xin lổi, xin tha cho em”.
Soạt soạt!
Để mặc lời cầu xin ngoài tai, hắn vẫn cứ thản nhiên tiếp tục giết, không bỏ sót bất cứ một người nào, dù là nam hay nữ. Từng cái đầu cứ liên tục lăn lóc trên nền đất, từng bộ phận khác cũng bị hắn cắt xuống, mặc dùng không thể one hit được toàn bộ nhưng máu cứ chảy ra như vậy thì không sớm hay muộn đều ch.ết.
“Hi hi. Anh hai vẫn luôn như vậy, mạnh thật”.
Em gái đứng phía xa nhìn tới, mặc dù quá quen rồi nhưng vẩn không thể không thốt lên.
“Anh hai dường như mạnh hơn những lần trước thì phải”.
“Anh ta đúng là quái vật mà, săn giết với tốc độ như vậy mà không có bất cứ cảm giác gì”.
“Chưa kể, nảy giờ ổng còn chưa mất một giọt máu, mạnh thế này thì ai đ- hả anh”.
“Pháp sư mà giết người được như này thì mình cũng muốn”.
“Bà thôi đi, cái chiêu thức ch.ết tiệt kia đã giết cả đống người rồi còn đòi hỏi, quá đáng”.
Trâm Anh có chút ghen tỵ, dù là xạ thủ nhưng đa số kỷ năng là đơn mục tiêu nên không thể so sánh, mặc dù sát thương có thể so sánh nhưng tốc độ lại quá chậm.
Thấy hắn quay trở lại, cả hai đều mừng rở, mặc dù biết được kết quả nhưng không thể nào không mong chờ.
“Anh hai, tốn 2p15s, số mạng giết 573. Hi hi”.
“Toàn quân diệt”.
----