Chương 21: Sức mạnh tuyệt đối.

“Vô ích thôi”.
“Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh”.
“Xông lên giết nó?”.
“Tính lấy đông ăn hϊế͙p͙ ta sao? Hi hi”.
“Thế để ta chơi với các ngươi?”.


Trong tay quyền trượng mà Như Ngọc sử dụng như một loại vủ khí bình thường, tay phải nắm chặt phía đuôi trượng rồi lao nhanh lên áp sát những người phía trước. Nhanh chóng vung mạnh quền trượng đánh vào đầu một tên đấu sĩ khiến toàn bộ đều phải há hốc mồm.
“Không phải cô ta là pháp sư hay sao?”.


Tên đấu sĩ ăn nguyên một trượng vào đầu, mặc dù sát thương tay không quá nhiều nhưng với lượng máu khoảng chửng 10% thì không thể không lên bảng đếm số.


Đầu hắn như bị một cái búa tạ đánh xuống, cảm giá đỉnh đầu cực kỳ nhói cùng hàng máu liên tục chảy ra. Lúc này hắn mới giật mình rồi đưa tay lên che lại miệng vết thương. Chưa hết bất ngờ thì bị em nó tung ra một cú đá móc từ dưới lên trúng ngay vào giữa háng.
“Oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.


“Thằng đệ của ta?”.
Chỉ nói được một câu rồi hai chân nhanh chóng khụy xuống ngất lịm đi, mặc dù như vậy nhưng hai hàng nước mắt của hắn cứ tiếp tục chảy ra trông rất tội.
“Anh hai ta từng nói, cái gì cũng có thể xảy ra ngươi hiểu hông?”.
“Ai bảo pháp sư không thể cận chiến”.


Trông thấy tên đấu sĩ bị hạ gục liền vui mừng không thôi, mặc dù đã được hắn chỉ dạy một thời gian dài nhưng vẫn chưa một lần sử dụng, nhân lúc như thế này giở ra xem nó như thế nào?
Trái với mong đợi, nó quả thật rất bá đạo.
“Tiếp theo”.


available on google playdownload on app store


Đứng ở ngay cạnh có một tên pháp sư đang nhìn với ánh mắt căm phẩn, sát khí lien tục được tung ra nhưng không tài nào dám lên tiếng, nhưng khi thấy tên đấu sĩ kia bị đánh gục thì lại trở nên ngoan như một con cún.


Ở trên đầu quyền trượng có một lớp mỏng máu đang liên tục rỉ xuống, không có lau chùi đi nhưng ẻm vẩn cứ cầm chặt như vậy tiến tới người tiếp theo.
“Anh hai ta từng nói, ta có một chiêu có thể bình thiên hạ, các ngươi biết là gì không?”.
“Không biết”.


Em nó thản nhiên đi chầm chậm rồi hỏi, từng chử một đều được nghe rất rõ ràng nhưng chẳng một ai có thể lý giải được, bọn họ liếc nhìn nhau một lúc lâu rồi liên tục lắc đầu trả lời.
“Đó là…”.
“Các ngươi hiểu không?”.
“Không hiểu sao?”.


Trước câu trả lời như vậy khiến toàn bộ một lần nữa lắc đầu, lời nói quá mức khó hiểu.
“Thế thì ta phải đánh cho các ngươi hiểu nha”.
Bốp bốp binh!


Em nó ngang nhiên cầm quyền trượng đi tới cạnh người nào rồi cũng cho một vài gõ ở trên đầu, người nào hên lắm thì cũng chỉ bị mất vài %máu mà thôi, còn đứa nào xui xẻo ăn nguyên cái chí mạng vào miệng thì xác định về chầu ông bà ngay.
“Không đùa nữa nha, nhanh chóng kết thúc thôi”.


“Hỏa Giới!!!”.


Là một chiêu thức tương đối đặc biệt, nó tạo ra một trường giống như kết giới bao bọc toàn bộ, ngăn không cho người khác trốn ra ngoài, toàn bộ những người ở trong giới hạn này thì không thể nào bỏ chạy, giống như bị một bức tường vô hình ngăn cản, để có thể thoát ra thì chỉ cần có đủ sức mạnh để đánh vở nó hoặc giết chét người sử dụng.


Cách đầu tiên thì không hề khả thi một chút nào, lượng sát thương em nó gây ra quá mức kinh khủng với lượng MP gần 90.000 của mình thì chẳng khác gì đánh cho mỏi tay. Lúc này chỉ còn cách còn lại mà thôi. Nhưng đâu phải ai cũng biết được đặc điểm của chiêu thức này.


“Chuyện quái quỷ gì vậy?”.
“Aaaaaaaaa. Tay của ta”.


Những người bị vây bên trong đều rất kinh hãi, vừa mới chuyện gì đã xảy ra, dường như có một khu vực bị thứ gì đó chặn lại rồi biến nó thành một vùng khác biệt hoàn toàn, không hề có một chút cảm giác nào nhưng chỉ cần chạm vào vành đai lửa xung quanh liền chịu phải thương tổn cực kỳ lớn.


Có một tên tò mò muốn thử liền đưa tay chạm vào, ngay sau đó liền cảm nhận được đầu ngón tay cực kỳ đau rát, nó nóng tới mức mà chỉ cần chạm nhẹ liền khiến lớp da thịt bị thiêu đốt cho không còn gì chỉ còn trơ ra đầu xương ngón tay đen sì mà thôi. Hắn trông thấy như vậy liền hét lên.


“Bắt đầu thôi”.


Như Ngọc nhìn thấy như vậy cũng không có một chút thương cảm nào mà chỉ cười trên sự ngu ngốc của hắn, với sức mạnh như thế mà ngu ngốc chạm vào chẳng khác gì tự đưa đầu vào chổ ch.ết. May chỉ là một đầu ngón tay, nếu như không may bị ai đẩy ra ngoài thì lúc này đã trở thành một bộ xương khô rồi.


Bị nhốt bên trong khoảng 100 người nhưng không một ai dám tiến lên, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì ai ai cũng phải lo sợ.
“Các ngươi không đánh trả thì ch.ết đó”.


Dành cho họ một chút thời gian suy nghĩ nhưng vẫn không có ai dám hó hé dù chỉ một lần. Dường như em nó không muốn chờ đợi thêm nữa.
“Không đánh thì thôi, tạm biệt nha”.
“Sóng Nhiệt Hạch!!!”.


[Một lại kỹ năng cực kỳ khó sử dụng của class pháp sư, sức mạnh của nó cực kỳ thâm hiểm, kẻ địch trugns phải chắc chắn nhận một cái ch.ết rất đau đớn, cảm giác giống như từ bên trong có một ngọn lửa nhỏ đang dần dần đốt cháy toàn bộ ở bên trong, cho tới lúc ch.ết đi].
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.


“Nhanh giết ta đi đồ quái vật”.
Có người không chịu được thống khổ liền kêu van lên, cái cảm giác sống không được mà ch.ết cũng không xong. Thà để bị giết ch.ết một cách nhanh chóng còn hơn là bị như vậy.
“Hump. Vậy các ngươi giết những tên bên ngoài rồi ta tha cho các ngươi nha”.


“Được, nhanh chóng giúp ta. Aaaaaaaaaaaa, ta không chịu được nữa rồi”.
“Thi Hỏa!!!”.
100 người dính chiêu thì không một ai giám chống lại, lúc này chúng giống như một người hoàn toàn khác, bị Như Ngọc mang ra chơi đùa.
Tách!


Búng tay một cái rồi thu lại toàn bộ chiêu thức vừa rồi. Lúc này những người ở bên trong đều nhìn với ánh mắt vô hồn, lúc này dường như là một cái xác.


Nhanh chóng thu hồi Hỏa Giới để cho những người này quay qua thảm sát người khác, như vậy khiến cho em nó được thư giản, mặc dù biết thời gian tốn kha khá nhưng xem phim vẫn tốt hơn là tự ra tay.
“Giết, giết, giết”.
“Oi oi oi, các ngươi có làm sao không”.


Đám người nhìn thấy những người bị nhốt này được thả ra liền nhanh chóng chạy lại, nhưng không ngờ rằng họ lúc này đang bị Thi Hỏa chi phối, chỉ có thể là một mực săn giết người khác như lời nói lúc nảy mà thôi.
“Giết, giết, giết”.
“Làm sao vậy?”.
Phụp!
“Ưa”.
“Tại sao?”.


Không ngờ rằng người chung team lúc nảy lại có thể làm một cái hành động như vậy. Bị đồng đội trên tay một cái kiếm dài đâm xuyên qua ngực, gây ra hiệu ứng chí mạng, lượng HP của hắn bắt đầu tụt xuống như xe không phanh.
“Giết giết giết”.


Không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, gương mặt ngơ ngác nhìn người đồng đội rồi chỉ nhận được một vài lời. Khi nghe được hắn liền đứng ngây ra. Thân thể sau đó nhanh chóng gục xuống dưới nền đá ch.ết đi.
“Tốt, như vậy rất tốt”.


Như Ngọc vừa nhìn một cảnh tượng như vậy lại càng phấn khích, trên mặt nở một nụ cười lớn.
(Haiza, ta lỡ tay tạo ra một bé như thế này rồi có sao không hả các đồng râm. Ta lo lắng quá mà, có khi nào em nó đốt nhà xí của ta không. Ai za, thật là khổ quá đi mà).


“Đồ quái vật ngươi đã làm gì bọn họ?”.
Đám người nhìn thấy như vậy liền trở nên rất hoảng hốt, vừa rồi đột nhiên có một vòng lửa sáng lên rồi bao bọc bọn họ bên trong, nhưng khi mở ra liền khiến họ thay đổi hoàn toàn, không còn là một người như trước.


“A ra, A ra. Ta chỉ chơi với bọn họ một chút mà thôi”.
“Rốt cuộc ngươi đã làm gì?”.
“Đơn giản là ta chỉ biến họ thành thi hỏa mà thôi”.
“Chọn giết họ hay là để họ giết các ngươi. Hi hi, chọn đi”.
“Khốn kiếp. Ta thề giết ch.ết ngươi”.


Trước lời đe doạn như vậy nhưng em nó lại không có một chút phản ứng nào mà trái lại nụ cười càng lớn hơn, rồi nhanh chóng khuất tay một cái. Phía xa 100 người bị Thi Hỏa chi phối nên không thể kháng lại mệnh lệnh của Như Ngọc, chúng bắt đầu có dị động.


“Sơn An, nhanh tỉnh lại đây, là em là em đây”.
Phụp!
“Giết, giết, giết”.
Người được gọi là Mạnh An này chính là người yêu của cô ấy, nhưng lúc này hắn không còn chính bản thân ngày xưa mà chỉ là một con rối mà thôi, không còn một chút nhân tính nào nữa.


Hắn nhanh chóng tiến lại gần rồi rút kiếm ra đâm một cái vào chính giữa tim rồi nhanh chóng rút ra, cô gái này nhanh chóng ngả gục xuống đất, máu từ miệng vết thương chảy ra như thác, lúc này chỉ có thể nhận được câu trả lời là “giết” từ người cô yêu (thật đáng thương, ta cảm giác có lỗi quá. Mà thôi kệ. hihi).


“Đằng trước đang có chuyện quái gì xảy ra vậy?”.
“Giết hết chúng đi”.
Gừ gừ!
Theo mệnh lệnh, chúng chạy nhanh tới những người ở phía trước rồi chém giết liên tục, số lượng người bị chúng giết dần dần tăng lên.


Một lúc sau bọn họ dường như cảm nhận được điều không đúng thì đã bắt đầu ngăn chặn lại những không có giết ch.ết họ và hậu quả nhận lại chính là cái ch.ết.
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”.
“Đồ quái vật, bọn ta chắc chắn không tha cho ngươi”.


Họ chứng kiến những người bạn, người đồng đội lần lượt bị giết ch.ết không bởi ai khác chính là những người thân cận nhất, lúc này mọi cảm xúc tiêu cực đều đổ dồn lên hết toàn bộ Như Ngọc. Mặc dù là người ra lệnh nhưng em nó không phải là người đưa ra điều kiện như vậy mà chính là những người này tự nguyện như vậy, em nó chỉ là người xúc tác mà thôi….


“Hi hi. Cứ tự nhiên”.
“Mà trước hết các ngươi nên ngăn cản bọn họ lại đi, chính họ là người muốn giết các ngươi đó, ta chỉ tiện đường đẩy xe mà thôi”.
“Cái gì? Ngươi đang lừa bọn ta”.
“Tại sao ta phải làm như vậy? Muốn giết thì ta giết các ngươi phải dễ hơn không?”.


Như Ngọc nói như vậy khiến bọn họ cảm giác có phần đúng. Chứng kiến thứ sức mạnh điên rồ đó rồi thì làm sao có thể không tin cho được. Suy nghĩ một lúc lâu họ mới quyết định.
“Toàn bộ giết ch.ết những người này”.


Hắn thân là một đội trưởng nhưng lúc này lại đưa ra mệnh lệnh như vậy, trên gương mặt từng giọt nước mắt dần rơi xuống, nhưng gương mặt lại rất kiên quyết khiến cho những người còn lại phải đưa ra sự lựa chọn.
----


Đọc nhớ like+cmt. nhớ ủng hộ để ta có động lực, đề cử để hút lượt view, đẩy kp để truyện ta lên top đi nào, ta hứa sẽ ngoan mà. hu hu..... :(






Truyện liên quan