Chương 27: Số lần Như Ngọc qhệ vs main.
“Bây giờ ta tiếp tục săn giết hay là đợi thời điểm khác rồi tới đây”.
Trâm Anh ở bên ngoài cảm thấy hơi sốt ruột, cứ duy trì như vậy càng khiến cho họ không được thoải mái.
Mỗi một thời điểm qua đi thì có nhiều chuyện khác diển ra như các loại boss khá thi nhau xuất hiện. Vào buổi sáng này cũng có một con như vậy, khoảng cách khá xa nơi này, khoảng chừng 20km.
“Tiếp tục săn, trong kia có 4 con boss nếu có thể giết hết toàn bộ chắc chắn có một đống đồ ngon”.
Hắn mở bản đồ lên thì nhìn thấy có một điểm boss xuất hiện nhưng do cách quá xa nên hắn không cần phải suy nghĩ mà nhanh chóng trả lời.
“10 phút nữa ta tiếp tục”.
Tới lúc này, cả ba người đều đã nghỉ ngơi được gần 30 phút, số lượng MP cũng được hồi lại kha khá, mặc dù chưa thể đạt 100% nhưng như vậy vẫn có thể dùng được.
“Vâng”.
10 phút sau!
Cả ba lại tiếp tục tiến vào. Ngay lúc vừa đặt chân, lũ quái liền phát hiện ra họ nên nhanh chóng lao tới, với số lượng gần cả ngàn con. Khói bụi bốc lên cao tạo ra một lớp giống như sương mù bao phủ toàn bộ.
“Toàn lực chiến đấu, nhớ cẩn thận một chút”.
Dứt lời, hắn nhanh chóng lao lên giống như một mũi tên đâm xuyên qua toàn bộ những con quái ở bên ngoài. Cùng sự hỗ trợ từ Trâm Anh, toàn bộ quái có ý định tiếp cận hắn đều ăn nguyên một viên đạn vào đầu.
Trên tiền tuyến, hắn mở đầu tấn công mở đường để hai người phía sau có thể nhanh chóng tiên lên, pháp sư lợi thế nhất chính là đánh với đám đông còn xạ thủ cần được bảo vệ, cách cuối cùng chính là cho cả hai thi theo yểm trợ hắn cùng cố gắng phòng thủ, còn hắn ở tuyến ngoài tiêu diệt toàn bộ.
“Hỏa Đột Phá”.
[Chiêu thức tấn công theo đường thẳng, phạm vi ảnh hưởng 50m, tấn công toàn bộ kẻ địch phía trước, tạo ra một con đường trống cùng hai hàng tưởng lửa ngăn chặn].
“Nhanh lên, theo sau anh hai”.
Ngay khi sử dụng. Toàn bộ đám quái phía trước bị một cột lửa lớn phóng thẳng về phía trước với tốc độ cực kỳ nhanh, trên đường đi của nó toàn bộ quái bị thiêu cháy liên tục, lượng HP của chúng giảm xuống rất nhanh. Ngay sau khi đạt chiều dài nhất định liền mở ra một cong đường bên trong rồi đẩy hai tường lửa ra hai bên, ngăn chặn toàn bộ.
Chạy đi được nữa đường, cả hai liền bị một đám quái bao vây lại với số lượng gần 100 con. Trông toàn bộ đều rất mạnh, mỗi con như vậy chí ít HP cũng phải 1.000.000, với các chỉ số cơ bản còn lại vào khoảng từ 10-15.000, nó gần như tương đương một người chơi vậy, nếu không cẩn thận một chút liền bị chút hạ sát rất dễ dàng.
“Xì, chúng bám giai như đỉa ấy”.
Trâm Anh thấy thế liền thốt lên, thu lấy khẩu Barret 50 cal rồi mang vào một cái bao tay da với bên ngoài có một ít gai nhọn rất cứng, là một loại bao tay cận chiến khá tốt. Với tình hình hiện tại thì chỉ có như vậy là tốt nhất.
“Hỏa Giới!!!”.
Nhìn thấy tình hình phía trước, Như Ngọc nhanh chóng tung ra một cái kết giới được bao bọc bằng tường lửa, ngăn chặn đa phần quái ở bên ngoài.
“Hay nha, như vậy là được”.
Trâm Anh nhìn thấy vậy liền quay qua khen ngợi, bị quái bao vây đông như vậy nhưng nhờ có cái kết giới này liền có thể ngăn cản được phần lớn, lọt vào bên trong chỉ khoảng 30 con mà thôi.
“A ra, a ra. Đến lúc đi săn rồi nha”.
“Nhân Hỏa!!!”.
[Kỷ năng cấp cao điều khiển nguyên tố ma pháp, kích hoạt, gia tăng toàn bộ chỉ số lên 2 lần (HP, MP giữ nguyên). Thời gian tồn tại 2 phút, MP tiêu hao 40.000]
(Thôi xong mấy em quái sói rồi, vk cả nó đã bật mode đồ sát rồi. Tội chúng VL)
Xung quanh Như Ngọc bao bọc một lớp lửa phừng phừng, mái tóc bên ngoài hoàn toàn bốc lửa phừng phực bay tung tăng, hai hàng lông mày, lông mi cũng giống vậy. Hai lòng bàn tay nắm giữ hai đốm lửa nhỏ giống như đang chơi đùa với nó vậy.
Dưới chân có hai vòng lửa liên tục đốt cháy rồi đẩy thân thể dần dần bay lên cao. Lúc này Như Ngọc trông giống như một tinh linh vậy.
“Oi oi. Thật hả trời”.
Trâm Anh nhìn thấy vậy liền giật mình kinh ngạc, không thể ngờ được Như Ngọc lại sở hữu một cái ma pháp bá đạo như vậy được, toàn bộ chỉ số đều được tăng lên một cách chóng mặt.
Trên gương mặt xinh xắn của mình, Trâm Anh liên tục đổ ra từng hạt một hôi do không khí xung quanh ngày một nóng lên.
Bống nhiên, Như Ngọc lại nở một nụ cười bí hiểm cùng ánh mắt đỏ máu trông rất đáng sợ. Hai tay nhanh chóng đưa lên cao rồi tạo thành một quả cầu lửa cực lớn, nhiệt độ quá lớn khiến cây có xung quanh gần như bị đốt cháy toàn bộ, ẩn ẩn xung quanh có kha khá từng đường viền lửa tán ra trông rất đáng sợ.
“Hỏa Cầu!!!”.
Nhanh chóng đưa tay về phía trước rồi đẩy mạnh quả cầu lửa bay về phía đám quái bên dưới.
Bùm bùm!
Sát thương quá lớn khiến 30 con quái bốc hơi một cách nhanh chóng, bức tường kết giới cũng vì thế mà bị phá cho rạn nứt.
Trâm Anh nhìn thấy vậy liền đứng đờ người, hai mắt mở to hết cở cũng khuôn miệng hình chử O mở rộng hết sức. Quá mức kinh ngạc, lúc này chỉ biết đứng nhìn mà thôi.
Chưa dừng lại ở dó, Như Ngọc còn liên tục đưa tay lên cao rồi bắn từng viên đạn lửa tấn công xung quanh, mặc dù sát thương không quá lớn nhưng mức độ thiêu đốt cùng lây lan cực kỳ ghê gớm, chịu liên tục 5 6 phát chắc chắn lên bảng.
“Thảm Lửa!!!”.
“Vòi Rồng Lửa!!!”.
Liên tục thi triển hai cái ma pháp kết hợp tại hai nơi khác nhau, mỗi một lần như vậy lại gây ra lượng sát thương kinh khủng, đám quái dihns phải cứ liên tục bị giết ch.ết, thân xác cháy đen như mực nằm rải rác trên nền đất.
“Explosion!!!”.
Bùm bùm!
Liên tiếp từng công kích ma pháp được Như Ngọc thực hiện, chỉ mới thời gian ngắn nhưng số lượng quái bị giết cũng phải xấp xỉ gần 400 con, nhanh hơn cả lúc nảy, với lượng sát thương cực kỳ khủng bố cùng sát thương diện rông nên trong những lúc như vậy lại tôi lên được toàn bộ sức mạnh của bản thân.
Từ nảy tới giờ Trâm Anh vẫn chưa thể hoàn hồn trở lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn theo, chiêm ngưởng toàn bộ sức mạnh thật sử của Như Ngọc khiến cho ẻm phải có chút ấm ức.
Sức mạnh ma pháp như vậy chẳng khác gì đang hack game cả. Trái lại, bản thân là lớp xạ thủ nên sát thương đơn mục tiêu rất mạnh nhưng đa mục tiêu thì cực kỳ hạn chế. Gặp phải dàn tanker siêu cứng thì chắc chắn sẽ bị phế bỏ từ đầu tới cuối.
Đem cả hai ra mà so sánh thì Trâm Anh không thể nào so sánh được, toàn bộ mọi phương diện đều bị áp đảo.
Ta cũng muốn mạnh được như thế!
Trong đầu lúc này xuất hiện một cái suy nghĩ như vậy, ánh mắt trông rất mơ ước nhìn Như Ngọc giết quái.
Sau 2 phút!
Số lượng quái lúc này bị giảm xuống còn phân nửa, xung quanh hai người toàn bộ đề đã bị quét sạch. Trên mặt đất chỉ xuất hiện từng vết lồi lỏm cùng cháy đen trông không khác gì nơi này vừa bị ném bom vậy.
“Ây za, mệt quá”.
Như Ngọc từ lúc kích hoạt trạng thái này liền dùng quá nhiều MP tới mức khiến than thể gần như kiệt quệ. Hai tay chống gối thở ra rồi nói.
“Bà đúng là quái vậy?”.
“Cái trạng thái quái quỷ gì vậy?”.
“Sao bà có thể mạnh tới như vậy?”.
Không cho Như Ngọc thở thêm, Trâm Anh liêng nhanh chóng chạy tới hỏi tới tấp.
“Từ từ thôi”.
“Không biết, chỉ là cứ mạnh dần như vậy thôi”.
Như Ngọc chỉ nở ra nụ cười nhẹ rồi trả lời, trên gương mặt lúc này từng hạt mồ hôi đều lấm tấm chảy ra, hai bầu má cùng hai cái vành tai đỏ cả lên, hơi thở hổn hển mang theo một lượng nhiệt tương đối lớn thổi ra ngoài.
“Mấy năm trước bà không mạnh như vậy? Bà làm cách nào vậy? Chỉ đi”.
Không chịu từ bỏ, Trâm Anh liên tục hỏi tới. Gương mặt chờ mong nhìn mà không thể không trả lời.
“Hump… Hình như quan hệ với anh hai nhiều là mạnh thì phải, chính xác thì ta không biết”.
Như Ngọc đưa tay lên cằm suy nghĩ một hồi lâu, từ trước em nó cũng cảm nhận được có chuyện kỳ lạ xảy ra, giống như bản thân ngày càng trở nên mạnh thêm cùng mọi thứ dần dần tốt đẹp, giống như có một thứ gì đó đang dần kích thích vậy.
Nhưng kỳ lạ là có một điều, từ năm 12 tuổi tới giờ đã 5 năm và trong thời gian đó cả hai đã quan hệ rất nhiều lần, tới hiện tại con số quá lớn khó mà nhớ ra được. Không tìm được câu trả lời khác liền nhanh chóng nói như vậy.
“Hả. Chỉ cần làm như thế thôi sao?”.
Trâm Anh lúc đầu dường như không tin nhưng nhìn thấy biểu hiện chắc chắn của Như Ngọc rồi cũng phải chấp nhận.
“Đúng như vậy đó, cái dương vật của anh hai ngon như thế sao mà không mạnh lên cho được. Hi hi”.
Thấy như vậy Như Ngọc liền muốn quay qua chọc, lời nói mang theo một ít châm biếm cùng khẩy lên cười trông ɖâʍ cực.
“Thế bà với anh ta làm như vậy bao nhiêu lần rồi vậy?”.
“Chuyện này sao mà nói được?”.
Thấy Trâm Anh hứng khởi như vậy nhưng câu hỏi này quá khó để trả lời, đó là câu chuyện thầm kín, đáng nhẻ ra phải giữ bí mật nhưng Trâm Anh lại hỏi toạc ra như vậy. Như Ngọc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu trả lời.
“Năn nỉ đó, nói đi mà, nói đi mà”.
“Không được đâu?”.
“Cầu xin đó, nói đi mà”.
“Không được đâu?”.
Như Ngọc càng không muốn trả lời nhưng bị Trâm Anh liên tục lấn tới kiên quyết hỏi cho bằng được, gương mặt trông dần dần đỏ lên, hai mắt bên trong ươn ướt như kiều đang muốn khóc. Điều này khiến Như Ngọc khó mà kiềm chế được.
“Được rồi, được rồi, mệt bà ghê vậy đó”.
“Thế muốn hỏi cái gì, nhanh lên không mình đổi ý”.
Nghe thấy Như Ngọc nói như vậy Trâm Anh bắt đầu hí hửng hẳn lên, gương mặt cười tươi rói như vừa nhặt được một cục vàng lớn.
“Hai người bắt đầu quan hệ từ lúc bao nhiêu tuổi?”.
“Hump… Tầm 12 tuổi thì phải”.
Như Ngọc suy nghĩ một hồi rồi mới trả lơi, nhưng lại khiến Trâm Anh phải giật mình. 12 tuổi đã làm chuyện đó, quả thật tuổi trẻ tài cao mà.
“Thế tới giờ hai người đã làm bao nhiêu lần?”.
“5 năm thì khoảng 300-400 lần, không chắc nữa, có khi hơn á”.
----