Chương 44: Như Ngọc – Trâm Anh chọc chó.

“Về nhà thôi”.
Nhìn thấy đám đông bình luận rôm rả như vậy nhưng lại khiến hắn có cảm giác chán ngán, nhanh chóng quay qua hai em hai bên rồi nói.
“Vâng”.


Chen chúc giữa đám đông dần dần tiến về nhà để xe. Bọn họ quá bận rồn tranh luận nhưng không một ai để ý tới hắn nhưng có hai em xinh đẹp, dễ thương đi bên cạnh lại khiến cho những thằng tinh trùng lên não ghen ghét.
“Anh Hạ, nhìn kìa, thằng kia mà lại có 2 em xinh đẹp đi bên cạnh”.


Từ phía xa có một nhóm đang tụ tập rất đông nhìn chăm chú vào những em hotgirl ở bên trong, đột nhiên có thằng nào đó nhìn thấy hắn cùng hai em đi ra liền nhanh chóng để ý.


Trông thấy vẻ đẹp của cả hai cùng nụ cười tươi rói trên mặt khiến hắn ghen ghét rồi quay qua nói, gương mặt hiện lên vẻ rất bất thỉu, nồng nặc mùi rác rưởi.
“Thằng nào?”.


Cái tên được gọi là anh Hạ đang cầm điếu thuốc lá trên tay rồi đưa lên miệng rồi châm lửa, hít vào một hơi sâu rồi thở khói ra bằng lỗ mủi trông như hai ống khói xe công nông, từng sợi lông mũi dài thò lò ra ngoài. Hít được một hơi rồi ngẩng đầu lên hỏi lại.
“Đằng kia”.


Hắn đưa tay lên cao rồi chỉ về phía ba người đi ra phía nhà xe với vẻ mặt rất thích thú.
“Ồ, hai đứa kia trông ngon phết”.


available on google playdownload on app store


Hắn ném điếu thuốc xuống đất rồi đưa tay lên vuốt vuốt mấy cái trên mặt rồi nói, ánh mắt nhìn về phía hai người chứa đựng những thứ đen tối. Chịu đựng không được nữa rồi kêu gọi những đứa còn lại đứng dậy rồi đi tới.
“Đi theo”.


Trên mặt từng thằng đều nở một nụ cười ɖâʍ dục, có kẻ không kiềm chế được mà nhỏ giải xuống.
Từ nơi này đi ra nhà xe khoảng chừng gần 200m nên đi hơi lâu một chút. Ba người đi từng bước chậm chạp như vậy vẫn đang cười đùa vui vẻ.
“Anh hai chắc chắn là đừng top 1 điểm thứ hạng cho xem”.


Như Ngọc suốt thời gian tham gia đều để ý hắn luôn là người giết được nhiều nhất cùng làm nhiều thứ nhất nên có thể khẳng định như vậy, em nó nhín nhảnh nhảy một bước ra phía trước rồi hâm mộ nói.
“Em đứng thứ hai còn Trâm Anh đứng thứ 3. Hi hi”.


Đứng bên kia Trâm Anh nghe thấy Như Ngọc nói như vậy liền quay qua đôi co, gương mặt có chút hồng lên không chịu.
“Cái gì? Bà mà đòi đứng cao hơn sao?”.
“Mơ đi, mình mới là người đứng thứ hai, bà đứng thứ 3”.


“Không hề nhé, bà đâu có giết được nhiều bằng đâu. Bà đứng thứ 3 là đúng nhất”.
“Mơ tưởng đi?”.
“Được rồi, thứ hạng có quyết định được gì đâu?”.


Trông cả hai đôi co như vậy khiến hắn hơi rối răm, khóe mắt hắn cứ nháy nháy liên tục, không đợi được nữa hắn liền đưa tay lên ghì đầu cả hai rồi kéo vào trong người rồi nói.
“Vâng”.
Như Ngọc vừa trả lời vừa nhéo mắt khiêu khích về phía Trâm Anh.


Đi được một lúc nữa thì hắn đột nhiên dừng lại khiến cả hai bị hụt bước. Như Ngọc không hiểu chuyện gì liền quay qua hỏi hắn.
“Sao vậy anh hai?”.
“Không có gì, chỉ là có vài con chó đang đi theo mà thôi”.
“Chó đâu”.


Nghe thấy hắn trả lời một cách bình thản như vậy khiến cả hai tò mò nhìn xung quanh tò mò.
“Phía sau lưng”.
“Quả thật, có một đàn chó theo đuôi kìa”.
Trâm Anh cảm thấy hơi lo lắng một chút nhưng Như Ngọc ở bên cạnh lại rất hí hửng, ánh mắt của em nó nhìn tới như đang rất háo hức.


“Cứ tiếp tục đi”.
Trên gương mặt hắn cũng không giấu diếm được một nụ cười ẩn ý rồi nhắc nhở cả hai tiếp tục đi tới mà không để ý lũ chó ở phía sau. Điều này khiến Trâm Anh có một chút không hiểu, nhưng cũng không biết làm thế nào nên cũng lẳng lặng đi theo.


“Ây zô, biết bọn tao đang đi tới rồi mà còn có gan đi tiếp sao?”.
Trong đám du côn nửa mùa có một thằng thân hình gầy gò ốm yếu trông như một tên xì ke, gương mặt hô hốc trông rất mệt mỏi cùng hàm răng ăn đu đủ không cần thìa cùa mình. Từng lời nói phát ra đều rất đay nghiến khó nghe.


“Kệ chúng, cứ đi tiếp đi”.
Mặc dù lời nói cứ văng vằng phía xa nhưng hắn lại không hề để ý mà còn bảo cả hai đi tiếp.


Trâm Anh vưa đi vừa run lên, nhịp tim tăng nhanh hẳn lên, hai lòng bàn tay nắm chặt vừa vịn kéo cánh tay hắn như đang cố gắng nhắc nhở. Hắn cũng hiểu được biểu hiện của ẻm liền quay qua nở một nụ cười nhẹ trấn an cũng là câu trả lời của hắn giống như bảo ẻm “đừng lo lắng”. Thấy hắn biểu hiện như vậy khiến ẻm cũng dần thả lỏng hẳn ra rồi thở ra một hơi dài.


“Đậu má, điếc hay sao mà không nghe tao nói à thằng kia?”.
Trông thấy hắn vẫn cứ nhơn nhởn chẳng thèm để ý tới như đang chọc tức.


Như Ngọc nghe thấy tên kia nóng giận như vậy liền quay mặt qua rồi nở một nụ cười khiêu khích, cũng không quên lấy bàn tay của hắn đặt lên trên ngực rồi day day mấy cái. Em nó làm như vậy như muốn đổ thêm dầu vảo lửa.
“Đ-t con mẹ. Chặn thằng kia lại cho tao?”.


Tên gọi là anh Hạ cũng không kiềm chế được mà hét lên, trên mặt từng sợi gân xanh nổi lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bàn tay hắn đang bóp bóp trên quả ngực của Như Ngọc mà thèm thuồng.
“Đ-t mẹ. Thằng chó”.


Nghe thấy anh Hạ nói như vậy mà hắn coi như không có, hắn vẫn cứ được hai em ôm tay mà đi tiếp. Phía đằng sau, những thằng chạy phía sau lưng càng ngày càng nóng máu, chúng vừa chạy lên vừa hét như nhà có tang.
Khoảng cách cả hai càng ngày càng gần rồi nhanh chóng vượt mặt ba người.
Hồng hộc, hồng hộc!


“Hai bạn gì đó chạy lên có mệt không?”.
Đợi tới lúc bị một nhóm 5 người chặn ở phía trước mặt rồi thở ra hồng hộc rất mệt, Như Ngọc liền bước lên một bước rồi hỏi, gương mặt em nó nở ra một nụ cười tươi tắn cùng hai mắt nhắm thin thít.
“Dễ thương quá”.


“À à… Anh… anh không mệt”.
Có một vài đứa không chịu nổi hòm thính siêu to khổng lồ mà Như Ngọc thả xuống rơi trên đầu. Toàn bộ mệt mỏi đều tan biến, gương mặt ngáo ngáo lúc này lại trở nên đỏ hồng lên ngại ngùng.


Trâm Anh đứng bên cạnh nhìn thấy như vậy liền lắc đầu ngán ngẩm, trong đầu ẻm đang có một cái suy nghĩ không được tốt lành cho lắm…


Đằng xa, những thằng còn lại trông thấy như vậy liền tức tốc chạy lên, toàn bộ tập trung lại cũng khoảng chừng 20 người, toàn bộ đều là những người tới đây thi tuyển, trông như vậy nhưng thực chất đã bị ba người giết trong lúc đang tranh đoạt bãi quái từ lúc ban đầu.


“Nhìn gần thế này mới biết được hai em thật xinh đẹp”.
Tên anh Hạ nhanh chóng đi qua lại trước mặt ba người một lúc, một tay đưa lên rồi vuốt vuốt cái cằm một vài cài, ánh mắt cứ dán chặt lên toàn bộ thân thể của hai người mà không hề để ý tới hắn.
“Thật không?”.


Được khen như vậy khiến Như Ngọc rất thích thú hỏi ngược lại, gương mặt tươi tắn không hề sợ sệt một chút nào. Tên anh Hạ kia trông Như Ngọc như vậy liền nuốt xuống một ngụm nước bọt thèm thuồng, ánh mắt hắn càng ngày càng dán chặt.


“Tất nhiên. Anh Hạ ta đây con mắt nhìn gái là chỉ có chuẩn đúng không tụi bay?”.
“Anh Hạ nọi đúng”.
“Đó thấy không”.
“Tán gái thời napoleon cởi truồng tắm mưa sao?”.


Không để tên anh Hạ tận hưởng thêm liền bị Trâm Anh xen ngang qua, bỏ cánh tay hắn ra rồi khoanh vòng phía trước ngực nhìn những tên kia rất xem thường.
Bị Trâm Ánh nói quê như vậy khiến hắn có chút nóng trong người nhưng vẫn hạ nhiệt xuống rồi cười cười rồi nói.


“Người đẹp có cá tính, anh cũng rất thích”.
“Kinh tởm”.
“Không biết hai em với tên này là bạn bè sao?”.


Tên Hạ vẫn đang cố gắng kìm nén rồi nhìn qua hỏi cả hai, nhưng đợi một lúc không thấy ai có biểu hiện gì khiến hắn như mốn đổ thêm dầu vào lửa, nhưng khi hắn có dự định mốn đưa tay lên đấm thẳng vào mặt hắn thì Như Ngoc đột nhiên lên tiếng.
“Đúng hơn là anh em đó”.


Tay đưa lên chống cằm một lúc rồi trả lời.
“Anh em họ sao?”.


Nghe được câu trả lời như vậy khiến hắn càng thêm tức giận hơn, lúc nảy còn kéo tay lên nắn nắn trên ngực mà giờ lại bảo là anh em, tên Hạ kia lúc này không còn giữ thêm được bình tỉnh liền đưa tay lên cao chuẩn bị thì nghe được Như Ngọc nói tiếp.


“Ưm. Đúng hơn thì vừa là anh em vừa là… Hi hi”.
Em nó vừa nói vừa nở ra nụ cười ẩn ý cùng ánh mắt khiêu gợi nhìn về phía anh hai, một ngón tay đưa lên rồi vẻ từng vòng tròn trên bụng hắn nhưu kiểu đang rụt rè e thẹn.


Tên anh Hạ trên đầu nóng như bốc khói, cặp mắt nhìn hắn chằm chằm không buông.
Trâm Anh thấy Như Ngọc như đang châm chọc đám người này nên cũng góp vui, chính xác hơn là đổ thêm dầu vào lửa.
“Không phải anh em, không phải người yêu nhưng…”.


Cũng giống như Như Ngọc, ẻm vừa trả lời vừa đưa ngón tay lên vẻ một vòng lên trên ngực hắn rồi nở ra nụ cười nhẹ nhìn về phía hắn.
“Đã là nam nhân thì phải được như anh ta chứ cứ tụ tập rồi tập làm dân xó chợ chẳng khác gì rác rưởi cả”.


“Muốn có gái đẹp theo quanh thì những kẻ như này chắc chắn chỉ có đứa ngu hắn mù mắt mới yêu thôi”.
“Áo quần thì mang kiểu nửa mùa, áo đỏ quần hoa, chân thì mang dép tổ ong lại còn đeo tất”.


“Tóc thì kiểu mất điện, hai pha, tóc thì như cội rơm mà không cắt đi, cả tháng cũng không tắm gội. Kinh tởm”…


Không đợi tên anh Hạ kịp phản ứng thì ẻm liền nói một tràng dài giống như đang đọc sớ khiến toàn bộ phải giật mình. Từng câu từng từ của ẻm cực kỳ thấm, nói tới đâu cứ như lấy dao đâm xuyên qua. Bị người con gái nói như vậy thì nhục nhả mà ch.ết. Để người ngoài biết được thì có lẽ trở thành người nổi tiếng bất đắc dỉ mất.


“Tụi mày. Đánh ch.ết thằng này rồi đè hai con ra đ-t cho nát Píp Píp cho tao”.
Không thể kiềm chế được nữa rồi, hắn hét lên rất lớn khiến toàn bộ những người bên cạnh phải giật mình.
Trâm Anh cùng Như Ngọc thấy như vậy liền đứng nép phía sau lưng hắn rồi ló đầu ra nhìn về phía trước.


“Lùi ra sau một chút, nhắm mắt lại, đợi một lát là xong”.
Hắn quay lại rồi đặt tay lên đầu cả hai một cái rồi nói, lời nói trầm ấm rất nhẹ nhàng của hắn khiến cả hai thích thú.
“Anh hai, em muốn nhìn”.
“Em cũng vậy?”.
“Tốt thôi”.


Thấy hắn đồng ý nên cả hai rất vui vẻ mà lùi ra sau gần 10 bước rồi nhìn về phía hắn cùng một nụ cười nhẹ cổ vủ.
----
Ps:
- Đọc truyện ta nhớ like chương + thả tym nghen...
- Đh nào có điều kiện thì donate or đề cử + đẩy kp cho ta để tiếp thêm động lực ra chương nha.. hihi.


- Ta cần lắm những lời nx truyện nè... hiu hiu..
Tả chương cho đh thanhan12cw nè...
Đa tạ...!!!
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ...






Truyện liên quan