Chương 67: Người Tu Chân.
Tu Chân giới phân làm những cảnh giới.
Luyện Khí, Trúc Cơ, Tiên Thiên, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần - Luyện Hư, Phản Hư, Hợp Đạo, Độ Kiếp.
Cảnh giới chia làm 2 giai đoạn chính:
GĐ 1: Luyện Khí --> Hóa Thần.
GĐ 2: Luyện Hư --> Độ Kiếp. (Bán Tiên)
Phân chia cảnh giới:
-Luyện Thể, Luyện Hư: Chia làm 9 tiểu cảnh giới.
-Cảnh giới còn lại (trừ Độ Kiếp): Sơ Kỳ - Trung Kỳ - Hậu Kỳ - Đỉnh Phong - Viên Mãn ( Đại Viên Mãn ) [Trong truyện ta sẽ nói rõ hơn về cảnh giới này].
-Độ Kiếp: 9 tầng độ kiếp khác nhau từ thấp đến cao (Trong truyện ta sẽ nói rõ).
2 tiếng sau!
“Ưm ưm”.
Hồng Nhung đang chìm trong giấc ngủ đột nhiên bừng tỉnh, cơ thể như bị mất hết sức lực đi vậy, cảm giác toàn bộ thân thể vô lực một cách đáng kinh ngạc, quay quẩn một lúc sau, cô ấy mới có thể đẩy người ngồi dậy.
Cô ấy lắc đầu một vài cái nhưng cái cảm giác nhức đầu vẫn đang tiếp diễn, đưa tay lên massage hai bên thái dương một lúc mới hoàn toàn có thể tỉnh táo.
Đang định đứng dậy thì trên gương mặt cô ấy hơi nhăn lên một chút rồi cảm nhận được ở chính giữa hai chân có cảm giác đau nhói, ngay khi nhìn xuồng thì lúc này mới tá hỏa cả lên.
Toàn bộ thân thể không một mảnh vải che thân và chỗ đó còn cảm nhận được sự đau nhức, lúc này trong đầu cô ấy mới hiện lên một cảnh tượng khiến cô phải ngượng lên. Dần dần sắc mặt cô ấy đỏ cả lên rồi quay đầu nhìn về phía tấm nệm thì nhìn thấy phía trên có một đốm trắng cùng màu đỏ máu đã khô lại từ lâu.
Một tay đưa xuống chạm ở phía bên dưới cảm nhận được rất ẩm ướt cùng nhớp nháp, khi đưa tay lên thì mới biết rằng đó chính là tinh dịch, không sai vào đâu được, một thứ chất lỏng đặc sánh mà sữa đặc cùng mùi tanh nồng khó ngửi.
Không suy nghĩ thêm nữa, cô ấy liền chạy vào trong nhà tắm rồi liên tục dội nước, dường như tới lúc này cô ấy vẫn chưa thể quên được cảm giác lúc đó, gương mặt thì đỏ bừng nhưng không hề cảm nhận được sự lo lắng hay là cắm ghét gì cả.
Tắm xong, Hồng Nhung lấy chiếc khăn tắm quấn quanh cơ thể rồi đi ra bên ngoài, cặp mắt liếc qua liếc lại, khi không nhìn thấy bóng dáng của hắn lại thở dài một hơi thư thái.
Đi xung quanh một hồi thì cô ấy nhìn thấy có một người đang ngồi ở phía bên ngoài hành lang phòng KT của cô ấy. Bước chân nhẹ nhàng đi lại gần để nhìn thấy rõ hơn.
Phía trước mặt, một bóng người đang ngồi xếp bằng trên nền đất với lưng thẳng đứng, hai tay xếp bằng để ngay phía trước vùng đan điền trông rất thư thái, hai mắt nhắm chặt trông như đang tập trung rất cao độ. Ánh mắt Hồng Nhung nhìn hắn thì trong đầu xuất hiện một tràng cảnh khó mà nói nên lời, giống như hắn đang được bao bọc bởi một thứ mờ ảo gí đó, nó quá mờ nhạt hay nó gần như trung hòa với không khí xung quanh nên rất khó để nhìn được.
Ngay khi định quay người đi vào thì phía sau lưng có một tiếng nói vang lên.
“Cô tỉnh dậy rồi sao?”. Không biết từ bao giờ, hắn đã bật đứng dậy mà không hề có lấy một tiếng động dù là nhỏ nhất, ánh mắt lãnh đạm của hắn nhìn thẳng về phía Hồng Nhung rồi nói.
Hồng Nhung giật bắn người lên một cái rồi quay người nhìn về phía hắn, gương mặt ái ngại dần dần đỏ lên, khóe miệng giật giật mấy cái nhưng không biết nói cái gì.
“Em cũng tập yoga sao?”. Cô ấy như muốn đánh trống lảng đi nên nghĩ tới lúc nảy hắn ngồi thiền rồi nói.
“Yoga?”.
“Có thể xem là như thế đi”. Hắn thản nhiên trả lời.
“Nếu cô đã tỉnh dậy thì ta trở về KTX đây”. Ánh mắt hắn nhìn qua một cái rồi hướng bước chân về phía cánh cửa, hắn vừa đi vừa nói.
Hồng Nhung đưa tay lên như muốn gọi hắn nhưng không tài nào lên tiếng được. Hắn dường như cũng hiểu ý được nên đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu ra sau rồi nói.
“Yên tâm, việc này ta không nói cho ai biết đâu”.
“Còn nữa, nếu như cô muốn thì lúc nào cũng có thể tới gặp ta”.
Hắn dứt lời rồi nhanh chóng đẩy cửa đi ra bên ngoài, để Hồng Nhung đứng đó ngây ngẩn người ra, bị lời nói của hắn đánh động đến khiến cho đầu óc như muốn quay cuồng, hình ảnh hoan hỉ lúc nảy lại tiếp tục hiện ra. Cảm nhận được phía bên dưới đang co thắt, Hồng Nhung đưa tay xuống kiểm tr.a thì không biết từ lúc nào mà cái qυầи ɭót đã bị ướt nhẹp. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa rồi cười nhẹ.
Phía bên ngoài!
Từ KTX giảng viên đi ra tới công ra bên ngoài của trường chí ít cũng phải gần 500m, hắn bước đi thư thái khiến rất nhiều người ngạc nhiên.
Khi đi ra tới phía bên ngoài cổng tường, hắn dừng lại rồi quay đầu nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu đi về phía xa, phía trước mặt hắn chính là một hiệu thuốc đông y có tòa nhà cao 4 tầng với kiểu xẩy dựng rất phong kiến với cái cửa chính rất lớn.
Ở bên trong được bày biện rất gọn gàng với một cái quầy hình chữ U với xung quanh là những tủ thuốc được làm bằng loại gỗ lim cực kỳ trân quý.
Hắn vừa chỉ đứng ở bên ngoài liền đã ngửi được một mùi hương của rất nhiều loại thảo dược quý, ở trong đó có một vài thứ mà hắn cần đến. Không chần chừ thêm nữa, hắn nhanh chân tiến vào bên trong.
Ở bên trong!
Hắn tiến vào mà nơi này quá vắng người, chỉ có duy nhất một ông lão với râu tóc bạc phơ đang ngồi ở trên ghế như đang trông lấy tiệm thuốc này.
“Ồ, chàng trai trẻ, cậu cần mua cái gì sao?”.
Ngay lúc hắn đặt chân vào bên trong thì thanh âm của ông lão này vang lên, hai mắt vẫn đang nhắm chặt lại mà vẫn có thể nhận biết được người đi vào là ai, có thể nói người này không hề đơn giản.
“Thú vị”.
Trông thấy như vậy hắn cũng không hề kinh ngạc mà chỉ nở một nụ cười rồi nói.
“Ta muốn mua một vài loại thảo dược quý trên trăm năm, không biết nơi này của ông có bán không?”.
Hắn không hề vòng vo mà ngay lập tức hỏi thẳng. Ánh mắt hắn quét qua thân thể ông lão này một lần rồi quan sát xung quanh, dường như hắn phát hiện được thứ gì đó đặc biệt.
“Thảo dược ngàn năm ta cũng có thể kiếm được huống hồ chỉ là trăm năm, chàng trai trẻ ngươi cần gì cứ nói”.
Ngay khi nghe thấy được lời hắn nói, ông lão này bắt đầu bật đứng dậy, hai mắt mở ra nhìn về phía hắn rồi trả lời.
“Ông nhìn ta kỹ như vậy, chẳng nhẻ thấy ta kỳ lạ lắm sao”.
“Không, ta chỉ hơi tò mò không biết người tới là ai mà có thể mua được thảo dược mà thôi”.
Đang nhìn rất kỹ càng nhưng bị lời nói của hắn làm cho giật mình rồi nhẹ nhàng trả lời.
“Thế chàng trai trẻ muốn mua gì? Ta không khoe chứ riêng ở vùng này không có nơi nào bán nhiều loại thảo dược như chổ này của ta đâu”.
Ông lão vừa nói vừa đẩy một tờ giấy trắng cùng một cây bút đen về phía hắn.
Hắn cũng ngầm hiểu được dụng ý nên đưa tay lên nhận lấy rồi viết rõ, trang giấy dài 1 gang tay bị hắn viết cho chi chít chữ, ông lão nhặt tờ giấy lên vừa đọc mà hai tay vừa run lên.
“Nhân Sâm Đỏ, Tỳ Hươu, Mộc Hoa Tam Thảo, rễ cây Đồng Tử Thảo,…”.
“Mỗi loại phải trên 100 năm, nếu tuổi của chúng nhiều hơn thì càng tốt”.
“Chổ ta chỉ có một vài loại mà thôi, còn những loại khác ta chưa từng nghe tới cũng như một vài thứ ta sẽ cố gắng liên hệ giúp mua về”.
“Chàng trai trẻ, không biết cậu mua những thứ này về dùng đễ làm gì? Ta thấy tuổi cậu còn rất nhỏ để hiểu biết được những loại thuốc trân quý này”.
Lời nói của ông lão phát ra vừa kinh ngạc vừa cảm giác rất khó hiểu, bởi vì ở trong đó có một vài loại cực kỳ nguy hiểm, nếu không cẩn thận liền tạo ra một thứ được gọi là độc dược cũng như một vài thứ xung khắc với nhau, phối hợp cùng điều chế không cẩn thận liền nhận hậu quả rất nguy hiểm.
“Ông không cần biết, chỉ cần cung cấp đủ cho ta là được”.
Trái lại với ông lão, hắn trả lời một cách rất thản nhiên không khỏi khiến ông thêm kinh ngạc. Mặc dù hơi rung động nhưng vẫn cố để đáp lại lời của hắn
“Thế cậu muốn có trong khoảng bao lâu, lấy từng lần hay là lấy trong một lần”.
“Nếu được thì ta muốn có đầy đủ trong 1 tháng, chỉ cần ông mua đủ cho ta thì tiền bạc không thành vấn đề”.
“Được, ta sẽ cố gắng giúp cậu, ngày này một tháng sau chắc chắn ta sẽ gom đầy đủ”.
Sau khi nghe cùng nói xong, hắn thản nhiên bước chân đi ra bên ngoài trước ánh mắt hiếu kỳ của ông lão. Khi hắn rời đi, ông lão mới hét toán lên, kêu gọi người trong nhà ra rồi căn dặn.
“Tiểu Nhi”.
Thanh âm to lớn của ông lão vang lên, người ngoài nghe thấy nó thì chắc chắn không thể tin đây là lời của một người lớn tuổi, chắc chắn nghĩ đây là thanh âm của một người trung niên khoảng chừng 40 tuổi mà thôi.
Phía bên trong vườn!
Một người con gái đang tưới nước cho vườn cây thì nghe thấy tiếng gọi, nhanh tay hạ thùng nước tưới rồi một mực chạy ra bên ngoài.
“Ông ngoại gọi con ạ”.
Cô bé nhanh chân chạy ra ngoài mà không hề để ý tới gương mặt lấm lem với gương mặt mồ hôi nhễ nhải, nhưng khi gặp ông ngoại liền cười trông rất tươi tắn.
“Ừm”.
“Mang tờ giấy này vào bên trong rồi giúp ta liên lạc với Thuận Trung”.
Ông lão đưa tờ giấy cho Tiểu Nhi rồi nói.
Cô bé nghe thấy vậy liền một mực nghe theo, đưa tay lên cầm lấy tờ giấy rồi một mực chạy vào bên trong.
Còn ông lão này đưa mắt nhìn về phía bên ngoài cữa chính rồi lẩm bẩm thứ gì đó.
“Không ngờ nơi gọi Địa Cầu này cũng có người như thế này, quả thật là thú vị”.
“Không biết nơi này còn có thứ gì khiến ta ngạc nhiên nữa hay không đây”.
Hắn vừa đi vừa suy nghĩ ở trong đầu. Vì đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người có khí chất. Ông lão kia nhìn qua có vẽ như là một người bình thường nhưng hắn biết là không phải như vậy. Đây chân chính là một người tu luyện là một người tu chân.
Theo hắn biết thì với đẳng cấp của ông lão này rất có thể đã đạt được chính là Trúc Cơ - Sơ Kỳ, chân chính là một người tu tiên chân chính, nhưng có một thứ khác biệt là hắn không thể cảm nhận được ở ông lão đó có bất một cái gì gọi là thần thông (Công Pháp). Cách nhau một cái đại cảnh giới thì thực lực nó cách biệt đâu chỉ gấp nhiều lần, nhưng ông lão đó chỉ mạnh hơn Luyện Khí tầng 9 một chút mà thôi.
Hắn trong miệng lẩm nhẩm một thứ tiếng gì đó, giống như thanh âm của một thứ tiếng không thuộc về thế giới này vậy.
Hắn vừa đi về tới phòng KTX vừa lẩm nhẩm trong miệng liên tục.
Thời gian lúc này củng đã chuyển qua buổi chiền, phía trên cao, mặt trời đang chiếu rọi xuống những tia nắng chói chang rất nóng nảy, bên ngoài có rất ít người qua lại mà chỉ có một vài cặp đang ngồi chơi ở phía dưới gốc cây.
Mặc dù thu hút ánh nhìn của những người đó nhưng hắn vẫn thản nhiên đi đến.
Ngay khi tiến tới hành lang tầng 1 KTX, hắn đưa mắt nhìn về phía phòng của Trâm Anh cùng Như Ngọc thì nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, dường như cả hai đang đánh một giấc ngủ thật ngon lành.
---
Ps:
Đọc truyện ta nhớ like chương nhé, cảm thấy truyện ta hay thì để cử truyện cùng đẩy kp để truyện lên top cũng như nhiều người biết đén a. Đh có điều kiện có thể donate khích lệ ta ra chương nè...
Đa ta...!!!