Chương 69: Trao đổi.
Cả hai người đang trò chuyện rất rôm rả thì đột nhiên có một tiếng gọi từ bên ngoài truyền vào, đó là lời nói của một người cón gái khoảng chừng 23 24 tuổi, lời nói của cô ấy có vẻ rất gấp rút giống như gặp phải chuyện gì không tốt vậy.
“Ông nội”.
“Có chuyện gì? Không thấy ta đang bận tiếp khách hay sao?”.
Cô gái vừa chạy vào bên trong phòng khách thì bị Sách lão quát lớn, ánh mắt liếc qua nhìn về phía cô ấy như đang đe dọa.
“Không hay rồi”.
“Thảo dược ông chuẩn bị lúc này đang bị đám người Trịnh gia đòi giữ lại”.
Mặc dù bị ông quát nhưng cô ấy vẫn cố gắng điềm tỉnh trả lời. Lời nói của cô ấy giống như đang xát muối vào tâm can của lão vậy.
“Cái gì?”.
Sách lão quá tức giận liền bật đứng người dậy, bàn tay phải đập mạnh vào cái bàn khiến cho nó vỡ vụn ra thành từng mảnh rồi rơi rớt trên nền đất.
Mặc dù đang rất tức giận nhưng lão vẫn cố gắng kìm nén lại một chút rồi nói với hắn rất nhẹ nhàng.
“Cậu đợi ta một chút, ta đi ra ngoài xử lý chút chuyện rắc rối xong sẽ quay lại”.
“Không cần đâu, đó là thảo dược của ta, ta cũng muốn xem ai lại muốn tranh giành với ta như vậy?”.
“Vậy cũng được”. Cảnh lão gật đầu ái ngại trả lời.
“Trúc Hân, dẫn đường đi”.
“Vâng”.
Dứt lời, cả ba người cùng nhau đi ra bên ngoài rồi dần dần đi đến phía quầy thuốc ở bên ngoài. Họ đều đang rất khẩn trương vì chuyện này không thể nào chậm trễ được, họ biết người nhà họ Trịnh kia toàn bộ đều không phải người thật thà gì.
Ngay khi đến bên ngoài quầy thuốc!
“Lũ nhà họ Trịnh các ngươi còn muốn tới nhà họ Lê ta quấy phá sao?”.
Sách lão ngay khi nhìn thấy mấy người nhà họ Trịnh đang giằng co với những người ở bên trong quầy vì muốn chiếm đi những thứ thuốc mà hắn nhờ mua nên lão đang nóng giận bừng bừng, chỉ cần gặp phải cái gai trong mắt là bắt đầu quát mắng.
“Bọn ta không tới quấy phá, chỉ nhìn thấy thảo dược tốt nên muốn mua về mà thôi”.
Trong đám người nhà họ Trịnh đó, có một người phụ nữ tuổi khoảng chừng 30-35 tuổi đang đứng chống hông với vẻ mặt cao sang chảnh chọe nhìn về phía Sách lão rồi trả lời.
“Mang toàn bộ thảo dược này vào bên trong, không để bất cứ người nào đụng vào”.
Sách lão quay đầu rồi quát những người đang ở bên trong quầy đi ra thu dọn. Ánh mắt giận dữ của lão trông khác hẳn, khí thế hùng hổ trông rất dọa người.
“Thảo dược này ta thu về theo yêu cầu của người khác, các người quả thật lớn gan khi dám gây rối ở đây”.
“Hah hah hah. Có kẻ mua nổi những thứ thảo dược này sao? Muốn chọc cười bọn ta à”.
Từ phái bên trong đám người kia, có một bóng dáng người đàn ông trung niên khác khoảng chừng 50 tuổi, thân trể cường tráng khoác lên mình bọ áo quần Tôn Trung Sơn trông rất khí chất, gương mặt hình chữ điền với ngũ quan dữ tợn trông rất dọa người, nhìn qua có thể khẳng định người này là một người tu luyện không khác gì Sách lão, thậm chí còn cảm nhận được một phần thịnh uy hơn hẳn.
“Việc đó không cần tới các người quản, nhanh chóng rời khỏi đây, hiệu thuốc của ta không hoan nghênh các người”.
Ngay khi nghe thấy người đàn ông trung niên kia cười nói, Sách lão vẫn không hề tỏ ra vẻ yếu thế mà tiếp tục lấn tới, lời nói to lớn nặng trĩu đề nén tất cả những thứ xung quanh với khí lực rất kinh khủng.
“Hừ. Nếu bọn ta vẫn muốn giành thì sao?”.
Đứng trước lời xua đuổi của lão mà tên trung niên kia vẫn đang mặt giày hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Nghĩ có thể dành được sao?”.
Sách lão vẫn đang rất kiên quyết từ chối.
“Vậy sao?”.
“Ta Trịnh Văn Đào mà không thể tranh dành được hay sao?”.
Tên trung niên nhân này cũng không hề kém cạnh một chút mào rồi quát lên rồi dần dần trải khí tức ra bên ngoài.
Đám người Trịnh gia nhìn thấy vậy liền nở ra một nụ cười kỳ dị như đang khen thường họ.
“Bán Tông Sư – Trung Thành?”.
Sách lão cảm nhận được khí tức này rồi giật mình một cái, trên gương mặt lộ ra vẻ thất thế hơn hẳn, khí thế lúc ban đầu như bị sụt giảm đi một vài phần.
“Cho dù ngươi mạnh hơn ta thì có thế nào, các người dám đắc tội với Lê gia bọn ta sao?”.
Bầu không khí xung quanh vào lúc này vẫn đang rất là căng thẳng, không một ai chịu nhường nhìn cả. Ánh mắt cả hai người nhìn nhau lộ rỏ sát khí, dường như lúc này họ chỉ muốn lao vào rồi đánh nhau mà thôi.
“Hah hah hah. Lê gia, đó cũng chỉ là cái bóng năm xưa mà thôi. Thời thế bây giờ Lê gia còn có chổ đứng hay sao?”.
Trịnh Văn Đào hai tay đưa ra phái sau lưng với vẻ mặt đểu cán đột nhiên cất lên tiếng cười lớn rồi nói.
“Nếu muốn thì cứ thử xem”.
Sách lão sắc mặt bắt đầu tối xầm lại rồi liếc ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Trịnh Văn Đào trả lời.
“Hừ. Ta xem người nào đủ điều kiện để mua toàn bộ đống thảo dược kia”.
Bị Sách lão liên tục hù dọa khiến Trịnh Văn Đào hơi cuống cuồng cả lên, mặc dù Lê gia đã không còn như trước nhưng thực lực vẫn còn ở đó, nếu như không thể cương được thì đành nhường nhịn một phần.
“Nếu không còn phận sự, xin mời về cho”.
Sách lão đưa tay lên cao chỉ ra phía bên ngoài rồi nói.
“Xem như hôm nay Lê gia các người được. Chúng ta đi”.
Trịnh Văn Đào quát lên rồi nhanh chóng rời đi.
“Vô Song, khiến cậu chê cười rồi”.
Ngay khi đám người Trịnh gia rời đi, Sách lão mới quay qua nhìn về phía hắn nổ một nụ cười rồi nói.
“Nếu số thảo dược đã đủ thì bây giờ ta thanh toán thôi”.
Hắn gật đầu một cái rồi đáp lại.
“Được, ta tiến vào nhà sau đi”.
Dứt lời, hai người một lần nữa tiến vào phía sau.
Khi cả hai đi vào bên trong thì nhìn thấy đống thảo dược đang được xếp bỏ một bên góc tường rất gọn gàng, bên ngoai được bọc bởi một cái bao tải lớn với bên trong là từng loại thảo dược được gói lại rất kỹ lưỡng.
Ánh mắt hắn nhìn qua liền nhận biết được những thứ bên trong toàn bộ đều đạt trên 100 năm và có rất nhiều loại thảo dược đúng với ý của hắn.
Sách lão lấy ra từ trong túi một cái biên lai rất dài ghi chép đầy đủ những loại thảo dược họ đã mua được dài đâu chỉ mấy m giấy.
Toàn bộ được máy móc tính toán nên độ chính xác lên đến 100%, ngay khi nhìn xuống tổng giác tiền thì lão mới giật mình vì số tiền này quá lớn. Muốn trong một lần mua hết toàn bộ như vậy đâu phải là chuyện đơn giản.
“Chuyện này… Giá cả có chút hơi đắt đỏ”.
Lão ngẩng đầu nhìn về phái hắn rồi thở dài một cái, tay vừa trao lấy tệp giấy cho hắn vừa nói.
Hắn đưa tay nhận lấy rồi nhìn tổng số tiền, hắn không hề có một chút biểu cảm nào cả, giống như hắn có đủ tiền để thanh toán trong một lần vậy.
“Tổng toàn bộ hết 20 tỷ sao?”. Hắn thản nhiên nói.
Lời nói khiến Sách lão phải giật mình, 20 tỷ không phải số tiền quá lớn nhưng việc chi tiêu trong một lần như vậy lại là một chuyện khác biệt. Một người trẻ tuổi như hắn lại có thể sở hửu được khối tàn sản như vậy chắc hẳn phải khiến nhiều người rất ghen ghét hắn. Ngay cả người của Trịnh gia, Lê gia cũng không để con cháu trong nhà tiêu xài nhiều như vậy được.
“Tiền thì ta có đủ để chi trả trong một lần nhưng ta có thể đưa ra được một cuộc giao dịch không biết ông có muốn xem thử?”.
Hắn lấy ra từ trong túi một cái thẻ màu đen với hàng chữ màu vàng ở bên trên và bên góc trái trên cùng có một chữ VIP to tướng khiến người khác nhìn vào cũng phải giật mình.
Sách lão nhìn thấy tấm thẻ như vậy cũng phải kinh ngạc phải một lúc lâu sau mới có thể tỉnh táo lại được. Trong đầu lão bắt đầu hiện lên những con số khiến lão phải run lên liên tục. Cái thẻ này được cấp cho ai đó khi tổng tài khoản phải ít nhất 500 tỷ, và lượng tiêu dùng hàng năm cũng phải đến hàng trăm tỷ mới được phép sử dụng.
Sách lão nuốt xuống một ngụm nước bọt rồi đưa ánh mắt khó nói nhìn về phái hắn, mặc dù hơi chần chừ một lúc rồi lão hỏi với hắn.
“Không biết cậu định trao đổi thứ gì vậy?”.
“Trong tay ta có một quyển sách về tu luyện, chỉ cần ông dùng nó có thể phá vở bình cảnh rồi tiến nhập võ đạo Tông Sư rồi thuế biến thân thể”.
Hắn lấy ra từ trong túi một tập giấy được gói lại rất cẩn thận bằng một bọc vai rất kín đáo, khi hắn đặt bịch vải này lên bàn vừa vỗ nhẹ mấy cái rồi nói.
Cứ mỗi từ mà hắn nói ra khiến Sách lão phải nuốt xuống nước bọt liên tục.
“Tên gọi của nó là Long Thiết Thủ - Bàn Sơn Cước, chỉ cần luyện nó tới thành thục thì thực lực của ông so với lúc này mạnh hơn đâu chỉ mấy chục lần. Không. Nó phải mạnh hơn gấp mấy trăm lần”.
“Về xuất xứ thì ông không cần phải biết, chỉ là ta vô tình có được trong lần đi khám phá hang động mà thôi. Mặc dù nó chỉ có nửa quyển nhưng chừng đó đủ để chứng minh nó đắt giá hơn 20 tỷ kia”.
“Thế nào? Ông muốn trao đổi hay không?”.
Lời nói chắc nịch của hắn khiến lão nghe vào mà sởn hết cả da gà, thân thể như có từng luồng điện chạy qua trên thân thể, hai mắt của lão chỉ có thể nhìn chằm chằm về phía bịch vải bọc kia mà thôi.
Phía bên ngoài cửa!
Trúc Hân dường như nghe được cuộc trò chuyện của hai người liền đảy mạnh cửa tiến vào.
“Ông nội, đừng để bị hắn lừa”. Cô ấy phản ứng lại rất gay gắt, sắc mặt đỏ bừng lên trừng hai mắt về phía hắn rồi nói.
“Không được vô lễ. Nhanh chóng đi ra ngoài”.
Cô ấy vừa dứt lời thì bị lão quát lớn, khuyên ông nội nhưng trái lại lại bị ông ấy quát nên Trúc Hân cảm thấy ấm ức, trước khi rời đi, cô ấy không quên việc liếc mắt cảnh cáo hắn thêm một lần nữa rôi mới chịu rời đi.
“Ta hiểu ông muốn gì? Cứ tự nhiên lấy nó mà kiểm tra”.
Lời nói hắn vừa dứt hắn liền đưa tay dẩy mạnh bịch vải bọc kia về phía lão.
Nhận thấy vẻ chắc chắn từ hắn, lão rất cuống cuồng, hai tay run lên gở bỏ những lớp vài ở bên ngoài. Ngay khi mở hết toàn bộ thì phía bên trong lộ la một tập giấy trắng được bày vẽ rất kỳ công, toàn bộ đều được vẽ lại và nét bút còn rất mới, dường như chỉ mới vẽ viết lại chưa tới 1 tuần.
Cầm trên tay tập giấy này khiến lão có chút tức giận nhưng khi nhìn về phía hắn lại có một cái cảm giác rất chắc chắn. Lão quyết thử một lần liếc mắt xuống nhìn.
Trước mắt lão xuất hiện một tràng cảnh mà khiến lão như một đứa trẻ con lần đầu học võ vậy, càng nhìn ngắm thì càng cảm nhận được sự huyền diệu ở bên trong, lời nói của hắn quả thật không sai.
Lão quá đắm mình mà không hề hay biết hắn đã xách từng bịch thảo dược đi ra phía bên ngoài từ lcus nào không hay.
Hai tay hắn xách hai bì lớn rồi tiến bước ra bên ngoài, Trúc Hân nhìn thấy như vậy nhưng không dám ngăn cảm lại vì sợ ông, ánh mắt uất ức của cô vẫn không hề giảm bớt mà dường như lại tăng lên cao.
Đợi tới khi bóng dáng của hắn biến mất thì cô ấy mới chịu rời mắt rồi chạy vào bên trong căn nhà.
“Ông nội, sao ông có thể để hắn đi dễ dàng như vậy được”.
Vừa đẩy cửa xông vào, cô ấy liền hét toáng lên, bao nhiêu uất ức đều được đổ dồn ra ngoài.
Nhưng ông lại không hề lên tiếng đáp trả, hai mắt trừng lới nhìn lên tập giấy kia mà không hề có một cái chớp mắt, giống như kiểu linh hồn của ông bị hút đi mất vậy. Toàn thân cứng đờ không có một chút chuyển động.
----
- Đọc nhớ like chương cho ta nha.
- Thấy truyện hay thì đừng quên đẩy kp cho truyện ta lên top cùng đề cử truyện cho nhiều người biết nhé
Đa tạ...!!!