Chương 76: Bị thương nặng.
Trên kia khung trời, mọi thứ đã bình yêu trở lại như ban đầu, bậu trời trong xanh với những đám mây trắng trôi lơ lửng để những ánh nắng sáng chói chiếu rọi xuống dưới mặt đất.
Thời gian 30 phút này chính là khoảng thời gian đáng nhớ nhất của từng người, khoảnh khắc mà không một ai có thể kiềm chế bản thân lại được, vừa sợ hải, vừa phấn khích, vừa mong đợi. Cảm xúc của họ lẩn lộn tới mức mà không hề nhận biết được những chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Này này, nhíu mà tôi một cái xem đây là mơ hay sự thật?”.
Có người không chịu đựng được liền quay qua người bên cạnh rồi nói. Người này cũng có khác gì đâu, gương mặt ngơ ngác nói không nên lời, hai mắt trừng lớn mà không thể đóng lại được.
“A… a… a. Đau. Đây không phải là mơ, đây là thực tại”.
Bị cái nhíu má khiến hắn đau đớn mà kêu lớn lên.
Xung quanh những người có mặt cũng có một dạng biểu hiện như vậy.
Quá hư cấu!
Không thể tin được trên đời lại có tiên nhân như vậy!
Phút cuối được tiên nhân ra tay tương trợ, cứu giúp cho trái đất khỏi bị hủy diệt!
Đó là toàn bộ ý nghĩ của tất cả những người chứng kiến cảnh tượng này.
Tiêng Trâm Anh và Như Ngọc là ngơ ngác nhất, đến bây giờ mà khóe miệng không tài nào khép lại được, khuôn miệng há rộng để lộ hàm răng trắng sáng cùng đầu lưởi đỏ hồng đầy quyến rủ, riêng Trâm Anh lại biểu cảm như thèm khát lấy người tiên nhân kia.
Liếc mắt nhìn nhau một hồi, cả hai mới có thể tỉnh tâm lại mà suy nghĩ.
Ánh mắt hai người lúc này giống như một đứa trẻ lần đầu tiên trông thấy một món đồ chơi mà mình ưng ý nhất, hai mắt sáng lên thấy rõ.
Không chỉ có những người này có phản ứng mà là khắp nơi trên toàn thế giới đều có biến động, toàn bộ chỉ có một ánh nhìn về người được xem như là tiên nhân kia mà thôi.
Đến cả quân đội cũng bị cuốn theo, toàn bộ màn ảnh trên thế giới đều được ghi lại bằng đoạn phim chưa tới 30 phút ghi chép lại chuyện ngàn năm có một như thế này. Toàn bộ công trình nghiên cứu khoa học từ trước cho tới bây giờ không một ai có thể chứng minh được. Nay lại có một thứ được coi là còn quan trọng hơn cả khoa học. Đó chính là tiên nhân.
Mọi ánh mắt, mọi tin tức đều được truy lùng khắp nơi trên thế giới, vì chỉ có một mục đích đó là tìm được người kia mà thôi.
Kể từ thời điểm đó, trái đất này cũng đang dần dần biến chuyển theo hướng mà không ai có thể ngờ tới.
Ngay sau khi hắn giải quyết xong được viên thiên thạch kinh khủng kia thì lúc này hắn không biết là đã lưu lạ đến một cái tinh cầu nào đó trong vô vạn tinh không này.
Cơ thể đau như thấu tậm xương tủy, cảm giác như từng miếng da thịt của hắn đang bị cắt xé liên tục. Đau đớn nhất là linh hồn của hắn lúc này đã bị tổn hại tới mức cực kỳ nghiêm trọng, 10 huyệt hồn đã bị hắn phá bạo tới 8 cái nên lúc này hắn dường như mất đi một phần nhân tính vậy.
Ngày qua ngày!
Hắn nằm thin thít trên một gò đất trống và xung quanh là những mỏm cỏ xanh tươi mát rượi, hai mắt hắn lim dim như đang gắng gượng để mở ra được nhưng không tài nào có thể làm được. Hắn lúc này bị thương quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến mức mà toàn bộ cơ thể không thể cử động dù cho một sợi lông tóc.
Cặp mắt vô hồn hờ hửng khép hờ nhìn lên trời cao.
Không biết hắn đã nằm ở đây là bao lâu nhưng hắn lại có cảm giác như thười gian đang trôi đi rất chậm rãi.
Phía xa có hai người đang dần đi đến!
Hai người này trên lưng mang một cái giỏ làm bằng trúc được đan xen vào nhau tạo thành một thành một cái dùng để chứa đựng, hai người này đều có vóc dáng rất giống nhau, gần như mọi điểm trên gương mặt đến ngữ điệu cơ thể đều y như hai giọt nước, không tài nào phân biệt được.
Thân thể đầy đặn cùng số đo ba vòng rất cân xứng, gương mặt thanh tú với hình trái xoan tròn trỉnh, ngũ quan cân xứng với cặp mắt bồ câu to tròn, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi anh đào hồng hào nhỏ gọn. Làn da hồng hào trắng sáng được phối thêm một bộ trang phục như những người cổ trang với ống tay áo rộng thùng thình, phần ep, ngực được bó sát bởi một lớp vải dày ở bên ngoài tô lên vẻ đẹp đường nét của hai người.
Hai người này dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Khi hai người tiến lại gần nơi mà hắn đang nằm thì đột nhiên giật mình.
“Đại Nhi, nhanh nhìn kìa, phía trước hình như có một người đang bị thương”.
“Tiểu Nhi, ở đâu”.
Người có tên là Tiểu Nhi đó đang cúi người xuống nhổ lên một cây thảo dược lẩn trốn trong đám cỏ dại ngẩng đầu lên liền nhìn thấy phía xa có một người đang nằm bất động, trên thân có rất nhiều vết thương đã đông máu lại, khí lực thì yếu ớt đến người khác phải giật mình.
Cô ấy nhanh chóng chạy lại gần mà bỏ mặc Đại Nhi ở phía sau lưng rồi cúi xuống đỡ lấy hắn.
“Đại Nhi, nhanh lại giúp muội một tay”.
Cô ấy đưa tay xuống luồn qua vai của hắn rồi cố gắng kéo hắn ngồi dậy nhưng tựa như có một lực nào đó đang cố gắng níu giữ hắn lại vậy, thân thể hắn không hề có một chút nào có thể chuyển động cả.
Đại Nhi nghe theo lời liền chạy lại rồi giữ chặt lấy vai hắn rồi cả hai cùng nhấc lên nhưng vẫn không được, mặc dù dùng hết sức nhưng không thể nào nhấc hắn lên được.
“Tiểu Nhi, muội ở đây một lát, đợi ta quay về tông môn gọi người tớ trợ giúp”.
“Ừm”.
Ngay khi Đại Nhi rời đi, Tiểu Nhi lúc này đứng lên rồi ưởn người lên cao mấy cái kéo giản gân cốt rồi liếc mắt xuống nhìn lấy hắn.
Ánh mắt đảo qua thân thể hắn một hồi rồi để ý đến phía trên gương mặt hắn thì mới giật mình. Trên trán có dấu tích thứ gì đó bị nổ bắn ra giống như hình một con mắt vậy, mặc dù nhìn không được rõ ràng nhưng vẫn có thể nhận diện ra được một phần.
“Người này ngất đi nhưng vẫn thấy thật soái”.
Mặc dù trên trán có vết tích như vậy nhưng không thể phủ nhận được vẻ đẹp của hắn, Tiểu Nhi nhìn thấy liền như muốn mê vào, nếu dùng một từ để miêu tả nhan sắc của hắn thì có thể gọi là đệ nhất nam nhân, không mấy ai có thể vượt qua được hắn.
Ngũ quan hắn đẹp tới mức lạ thường, chỉ cần nhìn qua thôi là đủ để bị hút hồn đi mất vậy, mặc dù cặp mắt kia không hề mở ra nhưng cô ấy lại có một cái cảm giác rằng hắn sẽ thêm phần soái khi thức dậy vậy.
Cô ấy nhanh chóng tiến lại gần hắn rồi ngồi xuống, đưa tay ra sau giõ đựng lấy ra một cây thảo dược rồi vuốt men dần theo gò má của hắn rồi cười nói.
“Nam nhân như này sao có thể bị thương tới mức như vậy?”.
Lời nói cảu cô ấy tựa như đang buồn thay cho hắn, ánh mắt ôn hòa nhìn hắn mà không hề có một lần nháy mắt.
Một lúc sau!
Đại Nhi cùng một đám nữ nhân khác có đẩy theo một chiếc xe đẩy trông rất đơn sơ tiến lại gần.
“Nhanh đở hắn lên đi”.
Cô ấy ngay vừa lúc lại gần thì cất lên tiếng nói.
Toàn bộ 5 người cùng nhau cúi thấp người hắn rồi nhẹ nhàng nhấc hắn lên. Tưởng chừng như rất nhẹ nhàng, nhưng 5 người lại rất chật vật mơi có thể đưa hắn lên trên xe đẩy được. Trên gương mặt xinh đẹp dần tiết ra những hạt mồ hôi cùng sắc mặt hao hụt trông rất khó coi.
Còn hắn thì vẫn đang lơ mơ nửa tỉnh nửa mơ mà không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hắn được bọn họ đẩy đi rồi tiến vào bên trong nội thành. Ngay lúc đứng ở bên ngoài, họ bị một đám lính canh chặn lại.
“Bọn ta người của Huyền Nữ Cung nhận lệnh ra ngoài tìm thảo dược”.
Đại Nhi lấy từ trong túi ra một cái lệnh bài màu hồng ở bên trên ghi rõ từng chữ rồi đưa cho những tên gác cổng.
“Mở đường”.
Ngay khi đám lính canh này nhận ra thì ngay lập tức mở ra một con đường cho bọn họ tiến vào bên trong. Tòa thành này cực kỳ rộng lớn, toàn bộ bên ngoài được bao phủ bởi một hàng rào cao gần 20m che chắn. Ở bên trong, những ngôi nhà thi nhau mọc lên phủ kín chổ, chỉ chừa lại từng lối đi nhỏ mà thôi.
Một lúc sau!
Nhóm người bọn họ đã đứng trước cổng của một cái tông môn với biển hiệu Huyền Nữ Tông màu vàng rất lớn ở trên công.
Họ không nhanh chóng đẩy hắn tiến vào bên trong mà cho một người chạy nhanh vào bên trong thông báo, đợi khi được chấp thuận thì mới có thể đưa hắn tiến vào.
Vì tông môn này từ trước tới giờ chỉ thu đệ tử là nữ giới, không hề có bất cứ một người con trai nào trộn lẩn ở bên trong cả. Nên việc muốn đưa hắn vào bên trong chắc chắn cần phải được những người có cấp bậc cao trong tông quyết định.
May mắn cho hắn là ngay từ lúc có người vào trình bày thì đã được họ chấp thuận cho tiến vào bên trong dưởng thương cho tới lúc khỏi hẳn rồi ngay lập tực rời đi.
Khi tiến vào bên trong, hắn được đẩy đến một cái động phủ ở phía sau góc của tông môn, đây là nơi gần như không có đệ tử qua lại nên rất thuận tiện cho hắn dưởng thương.
Đám đệ tử này nhanh chóng khiêng hắn vào bên trong rồi cho hắn nằm xuống trên mỏm đá cứng mát lạnh đó.
Từ bên ngoài động phủ, có một người với bộ dáng rất cao ráo, gương mặt u sầu với ngũ quan rất cân xứng, thân thể không quá nổi trội nhưng khí chất của người này phát ra là rất mạnh. Người này tiến vào bên trong cùng trên tay là một hộp kim châm cùng một bình đan dược lớn được dùng để chữa trị cho hắn.
“Để ta xem qua bệnh tình của hắn”.
Ngay lúc tiến vào thì người này cất lên tiếng nói.
Ngay khi dứt lời, vị nữ nhân này nhanh chóng tiến lại gần rồi ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn rồi đưa tay cởi bỏ hết toàn bộ áo quần bên ngoài của hắn, phía dưới lớp vải kia là một thân hình rất cân đối với cơ bắp rất săn chắc, thân hình hắn giống như được một vị nghệ nhân tài giỏi tạo ra vậy.
Xung quanh đám nữ nhân nhìn tới cũng há hốc mồm mà kinh ngạc.
Ngay khi cởi bỏ hết áo quần thì trên người hắn xuất hiện tám cái huyệt động đang dần chuyển sang màu đen, do bạo phát huyệt hồn tạo ra, tám điểm huyện đó cứ như là một cái lỗ đen nhỏ đang muốn hút mọi thứ vào bên trong vậy.
Người này trông thấy cảnh tượng này liền thở dài một cái rồi nói.
“Hắn bị thương không nặng nhưng linh hồn bị tổn thương quá lớn, 8/10 huyệt hồn bạo phát khiến thân thể chìm vào trạng thái ngủ sâu”.
“Haizzzz. Đáng tiếc, chửa trị bình thường không thể chửa khỏi được. Chỉ còn cách còn lại đó là luyện dược giúp bổ sung linh hồn chi lực cho hắn thôi, còn lại phải dựa vào bản thân hắn”.
Lời nói thể hiện lên sự bất lực, gương mặt dần dần trùng xuống rồi đi ra ngoài.
Ở bên trong, đám nữ nhân còn lại cũng lắc đầu rồi cũng rời đi, đến ngay cả một trong những trưởng lão trong tông cũng không thể làm gì được nên họ đành bất lực.
Toàn bộ họ rời đi hết chỉ để mặc trong động phủ một mình hắn cùng Tiểu Nhi đang ngồi ngắm nhìn hắn.
Toàn thân không mảnh vải che thân bị cô ấy nhìn trọn hết toàn bộ, quan sát một hồi lâu, cô ấy liền đưa tay ra rồi lấy cái chăn rồi đắp lên cho hắn, trông như cô ấy đối xử với hắn có phần rất tốt vậy.
Lúc này, hắn dường như cũng đang cảm nhận được sự thay đổi xung quanh, cơ thể hắn đang dần hút linh khí thông qua huyệt hồn để góp phần dưởng thương đang diển ra rất chậm chạp thì nơi này lại hoàn toàn khác, nó chứa đựng một loại khí lực nào đó rất bổ ích cho việc khôi phục lại linh hồn chi lực bị hao tổn kia.
Hai mắt hắn nhắm chặt lại bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện, mặc dù thân thể không thể cử động nhưng ý thức cùng đan điền của hắn đang liên tục hấp thu linh khí xung quanh, họ nhìn qua tưởng chừng hắn đang lâm ở trên bờ vực thẳm nhưng không có nguy hiểm như vậy.
Hắn chỉ đang có một kỳ nghĩ ngơi tỉnh dưởng hơi lâu mà thôi.
----
- Đọc truyện nhớ like chương cho ta nghe.
- Thấy truyện hay thì đừng quên donate, đẩy kp và đề cử để khích lệ ta ra chương nha.
- Lâu rồi ta không thấy ai bình luận nhận xét cùng thảo luận về truyện a... :((
- Nhớ truyện ta ngày 2 chương vào 9h sáng - 9h tối nha.
Đa tạ...!!!