Chương 82: Ra tay tương trợ - Thu sủng.
Thời gian tiếp đó qua đi!
Kể từ lúc hắn ăn 3 trái linh quả kia cho đến lúc này đã gần 10 ngày, toàn bộ dược tính ở bên trong đã bị hắn luyện hóa toàn bộ, nhưng với số lượng như vậy mà hắn mới chỉ xém một chút nữa là đột phá lên Luyện Khí tầng 5.
Nghĩ lại, nếu là người tu chân bình thường khi ăn ba trái linh quả này thì tu vi chắc hẳn sẻ tiến thăng như diều gặp gió nhưng đối với công pháp hắn đang tu luyện “Tu La Đạo” này quá tốn kém. Với chừng đó linh quả mà nó chẳng thể nhích lên được một phần.
Hắn lắc đầu ngán ngẩm một hồi, chợt trong đầu hắn xuất hiện một tràng cảnh rồi hắn nở rộ một nụ cười khoái chí.
“Nếu như mượn lôi kiếp rèn nhục thân cùng tranh cướp bảo vật thì may ra mới đủ cho ta tu luyện”.
Hắn đưa tay lên vuốt cái cằm một hồi rồi nhận định.
Sau thời gian hơn 8 tháng kẻ từ lúc hắn bị lưu lạc đến nơi này thì diện mạo của hắn lúc này thay đổi rất lớn. Mái tóc đen dài nay đã xuống tới lưng chừng hông, trên gương mặt kia râu ria cũng dần mọc ra ngày một dài hơn rồi che phủ lấy một phần gương mặt.
Hắn đưa tay lên vuốt vuốt nhúm râu đó rồi cất bước đi ra ngoài.
“Đã một thời gian dài chưa được tắm, nay ta phải tắm cho thoài mái”.
Ngay lúc tiến ra bên ngoài hang động, hắn một mạch chạy nhanh về phía trước, nơi mà hắn từng đi qua là một con suối nhỏ cách nơi này không quá xa.
Khi đi được nữa đường, ánh mắt hắn chợt nhìn về phía trước thì nhìn thấy có một nhóm khoảng 7 người ở trên thân mang một phộ quần áo rất khí thế, tà áo dài cùng với ống tay rộng thùng thình, và trên ngực họ được thêu dệt một ký hiệu và một chữ Phong Lôi.
Hắn dừng lại một hồi lâu quan sát thì vô tình nghe thấy được cuộc trò chuyện của bọn họ.
“Nay ta trốn tông môn ra ngoài tìm kiếm linh quả nên lát nữa đột kích đám Xà đầu kia thì các ngươi nhớ cẩn thận một chút”.
“Thực lực chúng không yếu đâu, chiến lực ngang tu chân giả Luyện Khí tầng 5 đó”.
Một thanh âm trong trẻo của một vị nữ tử phát ra từ trong nhóm người kia vang lên.
“Nếu như thu được linh quả thì ta chắc chắn sắp tới tuyển chọn sơn môn ta sẽ được tấn thăng lên làm đệ tử nội môn, các ngươi giúp ta chắc chắn ta sẽ không quên”.
Nàng ta tiếp tục nói.
“Trúc Nhi sư tỷ, bọn ta chắc chắn sẽ giúp ngươi thành công”.
Những người còn lại nghe thấy lời nàng ta nói như vậy rồi cười nhẹ một cái đồng thanh nói.
“Chắc chắn Lôi Viêm Đan lần này sẽ là sư tỷ rồi, còn đống công pháp kia cũng không nằm ngoài tầm kiểm soát của tỷ được”.
Dường như nhóm người này đều dốc lòng trợ giúp cho nàng ta, điều này càng khiến hắn thêm tò mò, không biết nàng ta có chức danh gì đặc biệt hay không mà được người khác cung phụng như vậy.
Ánh mắt hắn liếc nhìn qua đám người một lần nữa rồi nhanh chóng rời đi, thứ hắn cần nghe củng đã nghe thấy. Những chuyện còn lại hắn không để tâm tới.
Đáng tiếc, linh quả đã bị hái xuống rồi luyện hóa từ 10 ngày trước rồi nên chuyến đi này của bọn họ đã trở thành công cốc.
Thứ khiến hắn hứng thú hơn đó chính là Lôi Viêm Đan kia mà thôi, trung phầm đan dược chứ một lượng lôi chi lực mạnh mẻ, nếu như hắn có thể trích từ nó ra rồi tẩy luyện thân thể cũng như đẩy “Chấn Lôi Huyền Ngọc Thủ” của hắn có chút tiến triển.
Một lúc sau!
Ngay khi hắn tắm rửa xong rồi quay trở lại tìm nhóm người kia, nhưng ở vị trí cũ lại không hề thấy bóng dáng của bọn họ đâu. Tưởng chừng bọn họ đang tiến về phía hang động kia để tìm kiếm linh quả nhưng.
Ở phía đằng xa kia có một mùi máu nồng nặc phát ra. Lúc này hắn mới vội vàng tiến lại gần quan sát.
Trước mắt hắn là một dốc đá tương đối cao và nhóm ngươi kia ai ai cũng chịu thương thế trông không hề dễ chịu một chút nào. Chưa kể, phía trong góc kia có một tên đệ tử đã nằm gục trên nền đất bất động, phía dưới hắn là một vũng máu đỏ sẩm đã hơi đông lại một phần. Cái đầu của tên kia bị con Rắn kia cắn cho đứt ra rồi vứt qua một bên.
Đám đệ tử kia trông thấy vậy cũng một phen điêu đứng, thân thể run lên bần bật. Suy tính lúc tước của họ đã sai khi đánh giá con tiểu xà kia chỉ có thực lực như vậy.
Thông tin đó là đúng nhưng nó đã bị hắn giết ch.ết từ trước rồi và con rắn đực này đang trút giận lên toàn bộ bọn họ vậy.
Ánh mắt lạnh lẽo với sát ý cao ngút nhìn chằm chằm bọn họ mà không hề có một điểm lơ là. Cơ thể dài gần 20m của nó lúc này cuộn lài thành một vòng tròn lớn rồi ngẩng cái đầu lên cao gần 5m với phình mang mở rộng.
“Luyện Khí tầng 6”.
Hắn quan sát ton tiểu xà kia rồi đưa ra nhận định. Nếu đem ra so sánh thì đám người kia chỉ mới Luyện Khí tầng 3 tầng 4 mà thôi, nay gặp phải nó thì xem như xui xẻo.
Lúc này hắn đang không biết có nên cứu giúp bọn họ hay không. Nhưng trong đầu hắn lại nghĩ tới viên đan dược kia nên hơi phân vân một chút.
“Nếu như có thể mượn nhờ bọn họ để lẻn vào bên trong thì quá tốt”.
Lúc hắn đang suy nghĩ thì nhóm người ngoài kia đều đang rất chật vật ngăn cản công kích của nó, nét mặt bọn họ lộ ra vẻ rất sợ hãi, sắc mặt tái xanh lại trông rất khó con và trên khóe miệng có một chút tiên huyết chảy ra. Hình như họ đã thụ thương từ trước rồi.
Trong lần va chạm tiếp theo, Trúc Nhi bị con tiểu xà đầu kia dùng đuôi quất mạnh vào phần hông một lực rất mạnh, thân thể nàng như một quả bóng vừa bị một chiếc xe tải tông vào khiến thân thể nàng văng đi một đoạn rất xa rồi lăn tròn trên nền đất mấy vòng.
Nàng ta liều mình chống tay đứng dậy đã để lộ khóe miệng không ngừng chảy ra tiên huyết nhỏ giọt trên nền đất.
Chưa hết, ngay lúc này, tiểu xà đầu bỏ mặc đám đệ tử còn lại mà một mực lao nhanh về phía nàng với hàm răng sắc bén với hai cái răng nanh chứa kịch độc kia đang mở rộng để chuẩn bị cắn xé.
“Không… Trúc Nhi sư tỷ”.
Một tên đệ tử trông thấy như vậy rất lo sợ mà hét lên. Phía xa hắn đang suy nghĩ thì bị tiếng hét lớn này làm cho tỉnh giấc.
Lúc này hắn không còn chần chừ thêm được nữa, bởi vì nếu chậm thêm một giây nữa thôi thì nàng ta sẽ ch.ết không nghi ngờ và việc đó ảnh hưởng rất lớn tới mục đích sắp tới của hắn.
Hắn không chần chừ mà đưa tay lên vẻ gãy một cành cây nhỏ ở ngay bên cạnh rồi dốc lực lao về phía tiểu xà kia.
Trên tay nắm chặt cành cây đã tuốt sạch lá hắn vung mạnh từ dưới lên một lực rất lớn rồi đánh mạnh vào phía dưới cằm của nó.
“Bịch”.
Đám người còn đang lo sợ thì đột nhiên từ đâu xuất hiện một bóng người cao lớn với trên tay cầm một cành cây dài gần 1m đứng phía trước nàng ta rồi thân ảnh lóe lên một cái và chỉ nghe thấy một tiếng động rất lớn phát ra. Rồi sau đó thì trông thấy thân thể của nó bị đánh bay ra ngoài.
Tiểu xà bị một cái gậy cực kỳ cứng cáp vung mạnh từ dưới lên trên khiến thân thể nó bị đánh văng ra xa gần 10m. Nó cố gắng ngẩng đầu dậy nhưng cảm giác choáng váng vẫn còn nằm ở đó, nó lắc đầu mấy cái mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đám người kia trông thấy cảnh tượng này cũng không khỏi kinh ngạc, vừa rồi là tốc độ kiểu gì vậy. Chưa kịp nhìn thấy rõ ràng thân ảnh với hành động của hắn mà đã khiến cho con vật kia bị đánh bay như vậy.
Trúc Nhi hai mắt nhắm chặt với hai hàng nước mắt hối hận nhỏ xuống đang chờ đợi cái ch.ết nhưng một lúc lâu mà không cảm nhận được sự tấn công của nó. Nàng ta nhanh chóng quay đầu nhìn về phía trước mình thì trông thấy một ai đó đang đứng tại bị vô số tia chắng chói lóa chiếu rọi nên không thể nhìn thấy rõ.
Hai mắt nàng nhíu lại rồi thốt lên.
“Là ai đã cứu ta”.
Nhưng không một ai đáp trả lải.
“Này tiểu cô nương. Hai ta cùng nhau giao dịch một việc nhé”.
“Chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ giúp các ngươi xử lý nó”.
Đang định vực người đứng dậy thì có một thanh giọng trầm ấm vang lên.
“Việc gì cũng được, chỉ cần ngươi giúp ta”. Nàng ta ngẩng đầu lên cao vừa chỉ tay về phái tiểu xà đầu kia vừa trả lời.
“Thành giao”. Đáp lại, hắn lại nở một nụ cười vui vẻ rồi nhanh chóng lao về phía trước.
Thân thể nàng quá đau đớn và hao hụt khí lực quá nhiều nên nhanh chóng nằm bẹp xuống nền đất rồi chờ đợi, ánh mắt nàng nhìn về phía người kia theo dỏi. Nhưng chưa nhìn được bao lâu thì ngất lịm đi.
Đám đệ tử kia trông thấy vậy nên chạy xúm lại đỡ lấy nàng ta ra một gốc cây gần đó rồi lấy từ trong túi ra một viên đan dược màu đen xám dặt vào trong miệng nàng.
Vì quá lo lắng cho vị sư tỷ này nên không một ai quay đầu nhìn về phía bên kia trận chiến.
Trên tay một cành cây nhỏ liên tiếp đối cứng với nó mà không hề có một chút nào là thua thiệt, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm rồi nở ra một nụ cười quái dị rồi liền tiếp vung mạnh về phía thân thể của nó.
Lúc này hắn cứ như đang bắt nạt một kẻ nào đó với thân thể to lớn hơn hắn gấp nhiều lần vậy.
Trên đầu của tiểu xà kia dần dần là những khối u sưng vù chồng lên nhau, những công kích đơn điệu của nó quá dễ đoán, hắn chỉ cần lách người nhẹ qua một cái thôi là đã có thể tránh né được.
Cứ mỗi lần như vậy hắn lại vung cành cây mạnh xuống. Cảm giác cái cành cây nhỏ yếu kia như không có một chút khí lực nào lại có thể bền chắc và mạnh mẻ như vậy được. Linh khí trong cơ thể hắn đã được luyện hóa tới trình độ thượng thừa và hắn có thể sử dụng bất cứ lúc nào, việc biến khí hóa cương này tuyệt nhiên không quá khó đối với hắn.
Mỗi một gậy là một cục u sưng nổi lên. Chẳng mấy chốc mà trên đầu nó lại trở thành một quả nấm với vô vàn vết sần.
Quá đau đớn, nó thân thể gần như muốn chùng xuống, trong khóe mắt của nó dần dần hiện lên vẽ sợ hải cũng như lưng chừng nước.
Bị một gậy đánh xuống như vậy là nó phát ra thanh âm “xì xì”. Không biết tới lúc này thì trên đầu đã bị đánh xuống biết bao nhiêu gậy.
Hắn đang định vung một gậy cuối cùng để dứt điểm thì trông thấy nó cúi khom đầu xuống cầu xin hắn vậy. Thân thể màu xanh ngọc bích lúc này dần dần chuyển qua màu trắng biểu thị dương cờ trắng đầu hàng.
Cảnh tượng này khiến hắn chợt nhớ tới một việc mà hắn đã từng gặp qua.
“Thú vị. Không ngờ tại nơi khỉ ho này có một giống biến dị như thế này?”.
Hắn dần dần hạ cành cây xuống rồi bước lại gần nó rồi nói.
Cứ mỗi bước chân của hắn đặt trên nền đất lại khiến nó sợ run lên, nhưng khi hắn cách phía trước nó chưa tới 3 bước chân thì hắn dừng lại rồi nhảy bắn lên, tay phải hắn nhẹ nhàng đưa lên chạm trên đỉnh đầu của nó rồi đẩy vào một chút ít linh hồn chi lực để kiểm tr.a huyết mạch của nó.
Lúc này thân thể của nó như không còn thuộc về bản thân của nó nữa, mà thay bằng một thứ năng lượng kinh khủng nào đó đang dần dần xâm nhập từng ngóc ngách trong. Thứ năng lượng đó đi đến đâu thì toàn bộ huyết dịch trong cơ thể bị sục sôi đến đó, một cảm giác nóng rát tới tận trong thâm tâm rất khó chịu.
Một lúc sau!
Bàn tay của hắn nhẹ nhàng rút xuống. Với vẻ mặt vui vẻ của hắn dần dần hiện lên khiến cho tiểu xà cảm thấy khó hiểu.
“Hah hah hah. Thật không thể tin được, không sai vào đâu được, đây chính là huyết mạch, huyết mạch biến dị thuần túy”.
Tiếng cười nói của hắn vang vọng xung quanh khiến những người có mặt lúc này cũng phải giật mình, bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên kia trận chiến nhưng nghe vị kia cười nói hiên ngang như vậy nên thở nhẹ, viên đá lớn trong lòng đã được gở bỏ xuống.
“Này tiểu xà đầu. Giết mi rồi luyện hóa không mang nhiều lợi ích mà lại rật lảng phí đi loại huyết mạch này”.
“Chỉ cần mi chịu làm sủng vật của ta rồi hằng ngày cho ta một bát lớn tinh huyết. Chỉ cần đáp ứng được ta sẽ tha ch.ết cho mi. Không những thế, ta còn ban cho ngươi một bộ công pháp Long Tộc trợ giúp tu luyện cũng như thúc đẩy huyết mạch”.
“Không biết mi có nguyện ý hay không?”.
Hắn thản nhiên chắp hai tay ra sau lưng rồi thản nhiên nói. Đáp lại, tiểu xà nó gần như không cần suy nghĩ mà liên tục gật đầu đồng ý.