Chương 84: Giao Thương Hội.

Cấp độ tông môn: Nhất cấp (cao nhất) - cửu cấp (thấp nhất).
Công pháp: Nhất cấp (Cao nhất) – cửu cấp (thấp nhất).
Pháp bảo: Nhất cấp (Cao nhất) – cửu cấp (thấp nhất).
Trên nữa còn có: Tiên cấp,… Truyện về sau ta sẽ bổ sung thêm nha.


Linh thạch chia làm: hạ phẩm – trung phẩm – thượng phẩm – cực phẩm (gấp 1000 lần).
Ngay sau khi rời khỏi khu rừng!
Hắn bước đi theo những khí tức con người mà hắn cảm nhận được.


Bước chân hắn nhẹ nhàng bước đi nhưng thân ảnh hắn cứ lóe lên liên tục rồi xuất hiện tại một nơi khác cách đó một quảng dài.
Khoảng 30 phút sau!


Trước mặt hắn là một đại thành khác có rất nhiều người sinh sống và trong đó có rất nhiều người là tu chân giả. Đi lại gần vách tường, hắn thản nhiên nhảy qua, xâm nhập vào bên trong mà không một ai hay biết.


Kể từ lúc hắn lưu lạc tới tinh cầu này nhưng trong người hắn lại không hề có một viên linh thạch nào cả. Tài vốn của hắn lúc này vẫn là con số 0 tròn trỉnh. Và đặc biệt hơn là trên người hắn không có bát kỳ thứ gì đáng giá với linh thạch cả.


Bộ trang phục tiểu phu rách nát cùng một đôi giày làm bằng cỏ rất thô sơ nên nhìn vào mà không biết được.


available on google playdownload on app store


Thứ giúp hắn kiếm ra tiền vào lúc này chính là chọn lấy một vài bộ công pháp tạp nham nhất rao bán kiếm một ít linh thạch mà thôi. Đối với hắn là tạp nham nhưng đối với các môn phái khác thì chẳng khác gì cục vàng từ trên trời rơi xuống.


Mỗi một bộ công pháp mà hắn ghi nhớ, bét bát nhất cũng là một đại công pháp, có thể vực dậy một tông môn yếu nhất có thể thăng lên vài bậc trong thời gian chưa tới 1000 năm.


Nhưng vấn để đối với hắn lúc này chính là chọn lấy một bộ bất kỳ rồi tìm điểm rao bán, nhưng để thu được một món hời lớn thì lại không dễ dàng gì.


Lúc này, trong đầu hắn đã xuất hiện một ý định nhưng để thực hiện được nó lại là cả một vấn đề lớn. Việc đầu tiên hắn cần làm chính là tìm đến một điểm bán đấu giá lớn rồi tiến hành giao dịch.


Hắn đi xung quanh một hồi lâu thì mới biết được, tòa thành này tên gọi Khí Hải, là một thành tương đối lớn. Số người sinh sống ở nơi này chí ít cũng phải đạt tới 100.000 người và trong đó hơn 80% là tu chân giả và có rất nhiều đệ tử từ những tông môn lớn trà trộn vào để nghe ngóng thông tin.


Trong thành này, có một nơi gọi là Giao Thương Hội và tại đó là điểm giao dịch cũng như đấu giá lớn nhất ở đây và cũng là nơi có tiếng nói nhất trong thành, kể cả những khu vực lân cận, các tông môn khác. Toàn bộ nếu muốn giao dịch thì nơi này chính là điểm đến lý tưởng nhất đối với hắn.


Và ở trong Giao Thương Hội có không ít hơn một vị Kim Đan Kỳ tọa trấn. Như vậy, nơi giao thương này chí ít cũng phải ngang hàng với một môn phái bát cấp, thậm chí phía sau lưng họ còn có một đại môn phái nào đó chống đỡ. Thực lục của họ không hề yếu một chút nào.


Thần thức mà hắn trải ra được bao hàm một ít linh hồn chi lực của hắn như tăng thêm được rất nhiều phần, thần thức này của hắn được trải ra một cách chính diện mà không hề giấu diếm. Mục đich của hắn chính là khiến đám người cao tầng kia biết mà chuẩn bị đón tiếp.


Ở trên tầng cao nhất của Giao Thương Hội, có một vị lão giả đang nằm chợp mắt trên ghế dài thì đột nhiên cảm ứng được một thứ gì đó vừa trải ra rồi đánh giấu trên người của lão. Đang trong giấc nồng, lão đột nhiên bật đứng dậy, trên gương mặt thể hiện sự lo lắng.


“Thần thức. Là thần thức”. Lão suy nghĩ một hồi lâu rồi dần dần trở hên hốt hoảng vừa la toáng lên.
Thần thức đại biểu cho việc tu luyện đạt cảnh giới chí ít cũng phải Hóa Thần trở lên, thân thức ấn ký này đâu phải tu chân già bình thường có thể cảm thụ được.


Chỉ cần với chừng đó thôi cũng đủ khiến cho cả thành này phải cuống cuồng lên, nếu không may khiến vị kia phật ý thì hậu quả gánh chịu sẽ rất nặng nề.
Ổn định tâm tính lại một lúc rồi lão tốc lực đi xuống bên dưới chuẩn bị đón vị kia thật chu đáo.
Ở bên ngoài Giao Thương Hội!


Hắn đứng đợi đó một hồi lâu chờ đợi người ở trên tầng cao đi xuống rồi mới đi vào bên trong, riêng chỉ lối vào thôi ở bên ngoài thôi mà cũng đã rộng lớn như vậy, không biết phía trong đại sảnh kia sẽ rộng như thế nào đây.


Hắn một mực đi vào mà không hề để ý tới xung quanh nhưng trái lại, bọn họ lại nhìn hắn với ánh mắt khinh miệt.


Trên người hắn không có một thứ gi gọi là dễ nhìn cả, bộ áo quần tiều phu hơi rách nát sẫm màu kia cùng đầu tóc thì bù xù, ria mép dài che phủ lấy một nửa gương mặt mà không cắt tỉa lại. Đã thế, trên tay lại nắm chặt một tập giấy rách rưới lấm lem bút mực.


Cứ mỗi bước chân hắn đi vào thì y như rằng những đám người kia sẽ tự động tránh xa hắn trong phạm vi mấy m như tránh đại dịch vậy.
Khi hắn bước tới cửa và đang định dặt một chân vào bên trong thì không biết từ đâu xuất hiện hai người đứng chặn trước mặt hắn rồi đưa tay lên ra hiêu xua đuổi.


“Ăn xin thì đi chổ khác đi, tránh làm ảnh hưởng tới người khác”.
“Nhanh cút đi”.
Lời nói của hai kẻ này cực kỳ cay nghiệt, ánh mắt nhìn đến với vẻ rất ghê tởm, gương mặt nhăn nhúm lên rồi đưa tay bịt lấy mũi.
“Ta đến để giao dịch mà các ngươi muốn ngăn lại hay sao?”.


Trong người hắn cảm giác hơi phát hỏa và chỉ muốn giết ch.ết hai kẻ này ngay lập tức nhưng vì việc giao dịch nên hắn cố gắng kìm nén lại, hắn thở ra một hơi nặng trĩu rồi hỏi hai người.
“Tên ăn xin mà cũng có thứ để giao dịch sao?”.
“Chọc cười ta quá à”.


Trái lại với thành ý nhẫn nhịn của hắn mà hai kẻ này còn được đà mà lấn tới, chúng quay mặt nhìn nhau một cái rồi phá lên cười lớn rồi tiếp tục xỉ nhục hắn.
“Hay cho một cái Giao Thương Hội”.


Đến lúc này hắn không còn cố gắng chịu đựng nữa mà đưa ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm hai tên kia.


Đột nhiên, bầu không khí xung quanh như bị một thứ gì đó vô hình đè nén, thân thể bất chợt run lên từng đợt, toàn thân cảm giác lạnh toát và gương mặt xuất hiện từng hạt mồ hôi lăn dọc xuống.


Lời nói nhẹ nhàng của hắn nói ra cùng với một thứ uy áp kinh người như muốn chấn nát mọi thứ xung quanh, mặt đất vào lúc này như có một trận động đất quét qua, mọi thứ xung quanh bắt đầu run lên dữ dội, có kẻ tu vi thấp và người bình thường chịu không nổi mà ngã xuống liên tục.


Toàn bộ những người có mặt vào lúc đó thêm một phen sợ hãi.
Hắn lòng bàn tay phải nhẹ nhàng đưa lên cao chuẩn bị ra tay giết ch.ết hai tên kia thì bỗng nhiên có một lời nói từ bên trong vang vọng ra ngoài.
“Hồ ngôn loạn ngữ, Giao Thương Hội ta có bao giờ ngăn cấm người muốn giao dịch hay sao?”.


Lời nói già nua của một vị lão giả vang lên, lời nói nặng trĩu như thêm lực đè nén lên thân thể hai tên kia. Bất chợt, cả hai đột nhiên quỳ xuống.


“Làm trái lệnh của Hội, tội đáng ch.ết”. Lão giả kia tiếp tục quát lên, toàn thân khí lực mọt mực được đẩy ra ngoài, chân chính một người tu tiên với cảnh giới Kim Đan sơ kỳ.
“Không… Đường Chủ tha tội… Aaaaaaaaaaaaa”.


Cả hai người chưa kịp nói dứt lời thì bị một cái bàn tay to lớn đè nén xuống, thân thể hai người giống như một quả cà chua bị một tảng đá lớn đè xuống, rất nhanh liền trở thành một đống thịt nhảo.
“Người đâu, nhanh dọn dẹp đống lộn xộn này”.


Ngay khi vừa giết ch.ết hai tên kia, bóng dáng vị lão giả này đã xuất hiện rồi đứng trước mặt hắn quay đầu quát lớn đám người ở bên trong.
Do quá sợ hãi nên không một ai dám lên tiếc mà chỉ một mực nghe theo.


Lão giả này trong lòng còn cảm thấy rúng động vì nếu chậm thêm một lúc nữa thôi thì chỉ sợ điều không mong muốn sẽ xảy đến, ngay khi giết ch.ết hai tên kia lão liền thở nhẹ một hơi dài như bỏ xuống được tảng đá lớn.
“Thật xin lỗi vị bằng hữu, do ta quản đám đệ tử không tốt”.


“Xin mời vào trong, hai ta sẽ bàn về việc giao dịch”.
Lão giả kia sau khi căn dặn đám đệ tử khác rồi nhanh chóng quay qua. Vẻ mặt nghiêm nghị của lão như thay đổi 180 độ, lúc này lại cười tươi hớn hở cúi chào hắn rồi đưa tay ra hiệu mời hắn vào bên trong.


Hắn liếc qua một cái rồi cất bước tiến vào bên trong.
Ở bên ngoài, tất cả những người có mặt đều có một phen sợ vỡ mật. Ai ai cũng nghĩ uy áp cùng rung động kia là do vị Đường Chủ kia tạo ra mà không hề hay biết. Nhưng họ lại có chung một biểu cảm.


Không biết kẻ bần hèn kia là ai mà được Đường Chủ đón tiếp nồng nhiệt cùng kính lễ như vậy. Điều này từ trước đến giờ chưa từng xảy ra.


Mặc cho bên ngoài to nhỏ thì thầm, cả hai người tiếp tục lặng lẽ tiến vào bên trong một căn phòng kín với những pháp bảo phòng hộ được bố trí rất chính xác.


Ở trong căn phòng này chỉ có duy nhất một cái bàn và vài cái ghế ở chính giữa trung tâm. Căn phòng này được sử dụng trong những vụ giao dịch quan trọng mà thôi.
“Không cần dài dòng, ta tới đây chỉ để bán công pháp mà thôi”.


Lão giả kia đang định mở lời nói chuyện gì đó thì bị hắn cắt lời, hắn đưa tay đẩy nhẹ cuốn công pháp có phần rách nát với nét bút còn khá mới về phía lão.
Ban đầu, lão trông có vẻ như không chú ý lắm, tưởng chừng hắn đang thử những không.


“Ta chỉ chép lại bản sao. Ngươi có thể kiểm tra”.
Trông thấy lão ta có chút ái ngại, hắn gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn rồi nói. Vẻ mặt chắc chắn của hắn khiến cho lão phải gật đầu mà không thể từ chối.
Nhanh chóng lật trang sách đầu tiên rồi đưa tay chạm nhẹ lên trên nét chứ.


Vừa chạm vào chưa tới một cái hô hấp mà sắc mặt của lão phải đột biến, thân thể lão lúc này như bị biến thành bức tượng, ngạc nhiên tới mức mà khiến lão bất động phải một lúc lâu mới tỉnh lại. Ánh mắt rung động nhìn về phía hắn hồi thều thào nói nhỏ.
“Ngủ cấp công pháp”.


“Thế nào? Ta muốn định giá thành cực phẩm linh thạch. Không biết bộ công pháp đó đáng giá bao nhiêu?”.
Trông lão ngạc nhiên như vậy mà hắn cũng có chút phản ứng, không ngờ bộ công pháp yếu nhất mà hắn chọn lựa lại đáng giá với người khác như vậy.


“Cái này, cài này… Ta nghĩ, cuốn công pháp này nên đưa lên để đấu giá sẽ thu được nhiều lợi nhất”.
Lão đắn đo suy nghĩ một hồi rồi trả lời câu hỏi của hắn.


“Được thôi. Ta muốn giá ban đầu của nó là 10000 cực phẩm linh thạch và tăng giá mỗi lần không được dưới 1000 viên”.
“Giá như vậy có phải hơi cao không?”. Lão giả nghe thấy hắn nói như vậy liền quay qua đáp lời.


“Như vậy còn quá thấp hay sao?”. Hắn không đáp lại lời mà hỏi ngược lại, trông ciểu cảm của lão như vậy càng khiến hắn thêm phần chắc chắn.
“Không… không”. Lão lắc đầu trả lời.


“Quyết định như vậy đi, ta sẽ giữ trước 10000 cực phẩm linh thạch, còn cuốn công pháp ngươi cứ giữ lấy. Đợi sau khi đấu giá xong ta sẽ chia lại lợi nhuận”.
“Được, ta sẽ gọi người chuẩn bị”.


Một lúc sau, cả hai người sau khi bàn bạc hết mọi việc rồi đi ra phía bên ngoài. Hắn thì đứng trước của chờ đợi còn lão thì đi ra bên ngoài gọi đệ tử.






Truyện liên quan