Chương 90: Phong Lôi Tông
Ở bên cạnh con suối!
“Sao hắn ta tới muộn như vậy”. Trúc Nhi đứng đợi hắn một hồi lâu rồi hơi giận dỗi rồi nói.
Những người đệ tử khác đi theo nàng cũng một mực là như vậy, ánh mắt hơi ngập ngừng nhưng lại không có quay người rời đi vì sợ tương lai có thêm một kẻ địch nhân như hắn.
“Sư tỷ à, có khi nào hắn quên mất nên không tới hay không?”. Có một tên đệ tử đúng bên cạnh quay qua hỏi.
“Đợi thêm một lúc nữa đi”.
Lúc này, ở trong hang động!
Hắn với người nữ tử kia đang chìm trong giấc ngủ thì độ nhiên tỉnh dậy. Hai mắt nàng mở lớn nhìn chằm chằm cái người nam nhân đang nằm đè lên trên. Nàng đưa tay lên dục hắn mấy cái thức dậy.
“Ngáp ngáp”.
“Cô tỉnh dậy rồi sao?”. Hắn chống hai tay bật dậy ưởn người mấy cái rồi nói.
Cho tới lúc này, thân thể trắng nỏn mĩ miều của nàng ta vẫn đang để lộ trước mặt hắn mà không có một mảnh vải che thân. Nhận thấy cơ thể đang không còn thứ gì che thì nàng ta nhanh chóng bật dậy rồi nhanh chóng thu lấy áo quần lên rồi mặc vào chỉnh chu rồi quay qua trả lời.
“Đa tạ ơn cứu mạng của ngươi”.
“Chỉ là việc nhỏ, không cần quan trọng hóa như vậy”. Hắn nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu trả lời.
“Thế, vì việc gì cứu ta rồi còn chiếm tiện nghi của ta như vậy”. Nàng rút thanh kiềm ở phái bên cạnh rồi hướng mũi kiếm về phía hắn rồi hỏi.
“Vậy ta không cứu thì cô chắc bị đám người kia thay nhau cưởng hϊế͙p͙ rồi, đã chắc gì hàng của chúng đã to bằng của ta đây”. Hắn đưa ngón tay chỉ xuống nhục côn đang ngủ phía bên dưới rồi kéo lấy cái quần từ dưới lên, thản nhiên cười nói.
“Ngươi đồ hổn đán”. Gương mặt của Cẩm Tú đỏ cả lên ngại ngùng, nàng đưa tay lên đánh vào tay hắn một cái rồi nói.
“Thế giờ ngươi đi về đâu? Nay ta có việc đi đến Phong Lôi Tông, không biết ngươi có muốn đi cùng hay không?”.
“Phong Lôi Tông. Ngươi là đệ tử ở đó?”. Từ lúc đi đến tinh cầu này, nàng đã nghe qua về danh tiếng của tông môn này nên nàng quay qua hỏi hắn.
“Không, ta chỉ muốn đến đó trộm đan dược mà thôi”. Hắn nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời rồi quay qua hỏi nàng.
“Thế ngươi muốn đi đâu?”.
“Ngươi lo chịu trách nhiệm khi đã lấy mất lần đầu của ta. Vì thế ngươi đi đến đâu ta sẽ đi theo đến đó”. Cẩm Tú hai tay chống nạnh rồi ngoảnh đầu qua một bên không nhìn hắn rồi trả lời.
“Ta là đệ tử nội môn Linh Kiếm Tông, tên gọi Cẩm Tú, không biết nên gọi ngươi như thế nào?”.
“Đạo hiệu Vô Song, hoặc cũng có thể gọi là cậu hai”.
Cả hai vừa đi ra bên ngoài vừa cười nói. Đi được gần 2 phút thì Cẩm Tủ bị giật mình, trước mặt nàng là một con rắn rất lớn với lớp lân phiến màu xanh, ánh mắt sắc bén màu vàng nhạt với với cái đầu ngẩng cao lên tới 7m nhìn về phía hai người.
Nàng ta đã có rất nhiều lần ra ngoài lịch luyện nên rất mẩn cảm với đám hung thú này và nàng cũng biết được mức độ của chúng là như thế nào nên rất đề phòng.
“Hung Thú Trúc Cơ Kỳ. Không ổn, ta nhanh trốn trước khi nó đuổi tới”. Cẩm Tú đưa tay lên nắm lấy vạt áo của hắn kéo ngược lại rồi nói, lời nói của nàng gấp gáp thúc giục.
Nhưng thân thể của hắn vẫn đứng yên mà không có một chút nhúc nhích nào cả.
Đang định muốn kéo hắn chạy đi thì đột nhiên, con rắn lớn đó đã nhanh chóng tiến lại sát. Tốc độ của nó nhanh tới mức mà chưa tới một cái hô hấp đã đi được một đoạn đường hơn 100m rồi cuốn tròn xung quanh hai người.
Quá bất ngờ, nàng nhanh chóng rút thanh kiếm phía sau lưng mình chuẩn bị tấn công, nàng cũng là Trúc Cơ Kỳ và hận được sự giúp đở của hắn thì không lý nào lại thua được.
Ánh mắt kiên định của nàng nhìn về nó và đang chuẩn bị phát động công kích thì bị lời nói của hắn ngăn lại.
“Rất tốt, giờ mi còn biết làm màu như vậy?”.
Chỉ là một câu ngắn ngủn nhưng lại rất khỏ hiểu, Cẩu Tú nhanh chóng quay đầu nhìn hắn.
“Không cần lo lắng, nó chỉ là sủng vật của ta mà thôi”. Hắn vừa bước đến phía trước rồi đặt tay lên lớp lân phiến bên ngoài của nó rồi nói.
Sủng vật?
“Nó là sủng vật của ngươi?”. Cẩm Tú dường như vẫn chưa tin lời của hắn nên hỏi lại một lần nữa.
Đáp lại, hắn gật đầu một cái rồi dậm chân xuống nền đất rồi nhảy bắn lên trên đầu của nó rồi tiếp tục nói.
“Nhảy lên đây đi”.
Nàng lúc này vẫn còn chưa tin lời hắn nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này thì không thể nào mà không tin được. Nàng nuốt xuống một ngụm khí lớn rồi nhảy lên, thân thể hơi luống cuống một chút rồi ngả nhào về phía người hắn.
“Zô, ngươi thật là mạnh bạo nha. Hồi nảy còn chưa đủ hay sao mà còn mời gọi ta như vậy?”.
Hắn đang ngồi như vậy thì bị nàng nhảy bổ về phía mình, gương mặt nàng cách phần thân dưới của hắn chưa tới 1 gang tay, cái cổ áo tương đối rộng để lộ phần kẽ ngực ở bên trong rất khiêu gợi.
Hắn vừa nói vừa đưa tay luồn vào bên trong cổ áo kia rồi nắm lấy một quả ngực rồi nắn bóp liên hồi. Cảm giác mềm mịn này thật là khiến hắn thích thú.
Cẩm Tủ cũng vì thế mà giật mình, chỉ là vô tình bị như vậy thôi mà bị hắn châm chọc như vậy rồi. Nàng nhanh chóng chống tay ngồi dậy và đang kịnh kéo tay hắn ra nhưng lại không khiến tay hắn nhúc nhích được. Cảm giác giống như vừa chạm vào phải một cái bàn ngọc cứng chắc vậy.
“Đi thôi”.
Tay kia hắn vổ vổ trên đầu Tiểu Xà vài cái rồi nói.
Đi dạo có sủng làm vật cưởi, tay ôm người đẹp một tay sờ ngực, như vậy chẳng khác gì bậc vua chúa cả, thậm chí còn hơn nữa ấy chứ. Mặc dù hơi ngại ngùng khi vừa gặp mặt đúng một lần nhưng nàng đã bị nhục côn của hắn và một cảm giác huyền bí hút hồn. Khi ở bên cạnh hắn có cảm giác rất an toàn. Thân thể nàng như không kiểm soát được mà dựa sát vào người hắn.
10 phút sau!
Đám người Trúc Nhi chờ đợi hắn quá lâu và đang định quay người rời đi thì nghe thấy một thanh âm xào xạc từ phía xa truyền lại.
Quay đầu nhìn lại thì nhìn thấy thân thể một con rắn rất lớn và ở trên đỉnh đầu còn có hai người ngồi ở bên trên và cái tay của hắn vẫn luồn xuyên vào bên trong vạt áo kia không rời.
Cẩm Tú lúc nhìn thấy bọn họ đã dùng lực kéo tay hắn ra ngoài vì sợ người khác nhìn thấy nhưng hắn lại không hề quan tâm mà lòng bàn tay lại dùng thêm một chút lực rồi tiếp tục nắn bóp, khiến gương mặt của nàng càng ngày càng đỏ lên, khóe miệng có chút chịu không được mà phát ra tiếng “ư ử” rất nhỏ ở trong miệng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đám nam đệ tử Phong Lôi Tông nhìn thấy mà phải nuốt nước miếng, cảm giác ghen tỵ với hắn dần dần xuất hiện. Còn Trúc Nhi thì nhìn hắn với vẻ rất quả quyết mà không hề có chút ngần ngại gì.
“Ngươi đến muộn”. Trúc Nhi buông lời giận nói ra.
“Thật xin lỗi, ta gặp chút việc cần giải quyết”. Hắn đưa ánh mắt nhìn xuống rồi trả lời.
“Bận việc bậy bạ với nàng ta hay sao?”. Trúc Nhi nghe thấy hắn nói như vậy nên cảm giác càng ngày càng giận hơn, cô ấy không hề để ý tới từ ngữ mà nó thẳng ra như vậy.
“Đúng là vậy. Thế nào, chẳng lẽ ngươi cũng muốn? Hắc hắc”. Đáp lại, hắn vừa trả lời vừa nở một nụ cười ɖâʍ dục.
“Ngươi…..”.
“Thời gian không sớm nữa, ta đi thôi”. Trúc Nhi liếc nhìn hắn một cái rồi quay đầu rời đi.
“Không biết đồng bạn của ngươi là?”. Đi được một lúc lâu, có một nữ đệ tử quay qua hỏi.
“Cẩm Tú, đệ tử nội môn Linh Kiếm Tông”. Cẩm Tú nhìn xuống rồi trả lời.
Linh Kiếm Tông?
Trúc Nhi cùng đám đệ tử kia nghe thấy vậy nên giật mình mà ngần cao đầu nhìn lên với ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Trong mắt bọn họ thì Thất phẩm tông môn có thể xem như là một thứ bậc rất cao sang, chưa kể Linh Kiếm Tông lại có một thế lực cực kỳ lớn, trong giới tông môn đồng cấp thì họ được xem là có tiếng nói gần như hàng đầu vậy.
Tiếng tăm của họ cũng được người đời đồn thổi rất nhiều, và vì sự lớn mạnh này mà có nhiều người muốn đầu nhập nhưng khó lòng mà qua được, khảo hạch của họ không phải khó ở một mức độ bình thường mà tuyển chọn cực kỳ khắt khe, vì thế mà hằng năm họ chỉ tuyển vào được chưa tới 100 đệ tử.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”. Trúc Nhi tò mò hỏi hắn.
“Ta chỉ là một tên tán tu bình thường mà thôi”. Đáp lại, hán lại trả lời một cách rất thản nhiên.
Một kẻ không tên không tuổi mà tay ôm tay ấp một vị mỹ nhân như vậy thật khiến người ta khó lòng mà không hiếu kỳ cho được. Nhưng lời nói của hắn lại không hề có một chút nào giấu diếm cả.
Trên suốt đường đi vào lúc này, họ không còn trò chuyền qua lại nhiều với nhau mà tập trung quay trở về tông môn mà thôi.
Con đường đi này cũng thật là xa, bọn họ đã đi hơn 1 canh giờ rồi mà vẫn chưa ra tới đường chính nữa.
Đi tiếp khoảng 40 phút nữa thì bọn họ mới đi ra khỏi khu rừng rồi tiến đến một vùng đồng bằng rộng lớn và phía xa kia có một toàn rộng lớn tông môn tọa lạc, và ở phía bên trên là từng đợt gió xiết và những trận sấm sét liên tiếp nổ bắn xé rách trời.
Vì đặt ở địa điểm như vậy nên tông môn này mới lấy hiệu là Phong Lôi.
Phong Lôi Tông tọa lạc tại một vùng đồng bằng tương đối rộng lớn, được bao bọc xung quanh bời từng lùm cây rậm rạp được ngăn cách bằng những vách tường cao lớn che chắn.
Diện tích của cách tường bao bọc xung quanh này chí ít cũng phải dài tới hàng trăm km, phía bên trong là từng toàn nhà rộng lớn được xây dựng lên và cao nhất chính là một phía cuối của tông môn và dược vào phía lưng núi, nơi đó chính là cao tầng của tông môn ở tại.
Ngay khi chuẩn bị tiến vào bên trong môn. Hắn cùng Cẩm Tủ nhảy khỏi đầu Tiểu Xà rồi tiếp tục đi bộ, còn nó thì quay người rời đi.
Đúng ngay phía bên ngoài cổng ra vào. Bọn họ bị một đám đệ tử ngoại môn chặn lại rồi yêu cầu kiểm tr.a lệnh bài tông môn. Một lúc sau, đợi Trúc Nhi giải quyết việc ở bên ngoài rồi bọn họ mới đặt chân vào bên trong.
Cô ấy dẫn đầu đoàn hướng toàn bộ đi về khu vực nhà ở của đệ tử ngoại môn. Trên đường đi, hắn và Cẩm Tú được sự chú ý của hầu hết đám đệ tử ở bên ngoài. Nàng ta có một thân thể mĩ miều và gương mặt xinh đẹp khiến nhiều người vừa nhìn thôi cũng đã xiêu lòng. Còn hắn thì ngược lại, bị đám đệ tử kia nhìn với ánh mắt khinh miệt.
Một lúc sau!
Khi Trúc Nhi dẫn hai người đi xuống tới phía trong góc thì dừng lại rồi nói.
“Thật xin lỗi, ta chỉ có thể chuẩn bị cho hai người một phòng mà thôi”.
“Một phòng càng tốt chứ sao? Có thể thoải mái làm mọi việc mà không nghe phải lời ra tiếng vào”. Hắn liếc mắt nhìn qua Cẩm Tú rồi nở một nụ cười rồi nói.
Còn nàng ta thì gương mặt không khỏi đỏ lên, vừa mới hôm nay nàng ta mới trở thành một người phụ nữ chân chính mà thôi.
“Còn thời gian thi đấu thì ngày hôm kia sẽ bắt đầu. Ngày mai ta mang đến cho ngươi một bộ môn phục, ngươi nhớ mặc nó để tham gia và báo tên là Lục Nhĩ để tránh tai mắt”.
“Vì hắn vừa gia nhập tông môn 2 năm và bế quan một thời gian dài nên không mấy người nhận ra đâu, nên ngươi đừng quá lo lắng”.
Trúc Nhi tiếp tục nói.
“Được, nếu không có việc gì thì ta vào bên trong làm chuyện tiếp theo đây”. Hắn vòng tay qua ôm chặt eo của Cẩm Tú rồi hướng về phía căn phòng đi tới rồi nói.
“Ngươi… ngươi”. Trúc Nhi không biết nói gì mà chỉ quát lên không hết câu rồi cũng quay người rời đi.
Vì nơi này cách nơi đám đệ tử ngoại môn ở nên hắn với nàng ta có làm gì ở bên trong thì cũng chẳng phải lo lắng khi để người khác để ý.