Chương 110: Kiếm ý hoành không.
Xiu Xiu!
Thanh âm thanh tiểu kiếm bắn nhanh lao tới.
Cặp mắt Cẩm Tú lúc này tràn đầy sợ hãi, nàng có cảm giác được từ phía trước đang có thứ gì đó đang lao nhanh tới về phía mình.
Biết được hạ thủ là ai. Lúc này nàng chỉ biết nở một nụ cười như cho qua mà thôi. Chỉ là Trúc Cơ cùng hao hết toàn bộ chân nguyên trong cơ thể thì nàng làm sao có thể sống mà đi ra được.
Nàng vui vì có thể đã bại được tên Lôi Uy kia, đó cũng được xem là nàng vừa thoát ra được sự cầm cố của hắn từ trước cho tới bây giờ.
Không can tâm!
Khóe miệng nàng nhanh chóng thít chặt lấy, hai tay nàng nắm chặt có chút hơi run. Toàn thân căng cứng không tài nào mà dãy dụa được.
Chẳng khác gì chịu ch.ết cả!
Mặc dù phía xa đám người trưởng lão kia có người xuất thủ nhưng khoảng cách xa như vậy làm sao mà tới kịp, thanh tiểu kiếm kia như mũi tên xé gió hướng trực tiếp trên đầu nàng.
Bành bành!
Khói bụi nghi ngút dâng lên bao bọc lấy thân thể Cẩm Tú ở bên trong.
Lôi Ưng Tuyệt lúc này bắt đầu cười. Nhưng rất nhanh, lớp khói bụi kia tán đi thì nhìn thấy một cảnh tượng mà ai cũng phải kinh ngạc.
Ngay phía trước mi tâm của nàng có một thanh tiểu kiếm khác đã chặn lại được.
Ánh mắt nàng khó mà có thể tin được. Tưởng chừng bản thân mình sẽ ch.ết nhưng lại có ai đó ở trong tối trợ giúp.
Thoàn thân lúc này run lên kịch liệt.
Là ai? Là ai đã cứu ta?!
Trong đầu nàng dấy lên một cái suy nghĩ.
Rất nhanh. Nàng chợt nhớ tới lúc nảy, tay phải nàng đưa lên chạm vào phía bên trên vai trái, không hề có cảm giác đau rát, càng là không có dấu hiệu gì cả. Ánh mắt nàng ngờ vực nhìn về phía hắn như muốn nói tới điều gì.
Là hắn?!
Rõ ràng, lúc hắn vỗ vào bả vai, nàng cảm giác có chút đau rát. Cảm giác như nó không nhanh như vậy mà tán đi. Nhất là phía dưới lòng bàn tay hắn nàng cảm nhận được một loại năng lượng gì đó đánh xuống.
“Kẻ nào?”. Lôi Ưng Tuyệt lúc này rống lên, gương mặt hắn xám xịt giống như tro tàn.
Không phải chỉ có tên này kinh ngạc thôi đâu, mà toàn bộ cao tầng cũng biểu hiện đặc sắc như vậy.
Rõ ràng trên người nàng ta không hề cảm nhận được có pháp bảo phòng thân hay có ai đó cố ý lưu lại một vòng kiếm ý nào cả.
Càng không hề nhận biết được có ai đó đang đứng trong bóng tối âm thầm trợ giúp.
Chưa hết?!
Lúc này, đột nhiên từ đâu đó xuất hiện một vòng kiếm ý cực mạnh đang dần ngưng tụ ở phía trên đầu của nàng, mà chưa có điểm kết thúc. Kiếm khí này ngưng tụ lại bằng kiếm ý ở bên trong kiếm vực này giống như đang tựa vào nhau.
Điều này càng khiến đám lão gia hỏa kia khó mà kiềm được. Loại kiếm pháp này đâu phải là bình thường thôi đâu, uy lực của nó thì khỏi phải nói. Chỉ cần nó đánh trúng thôi thì cũng phải chịu thương thế không hề nhẹ.
Lôi Ưng Tuyệt cũng vì thế mà có chút sốt sắng. Trên tay hắn nắm chặt chuôi kiếm rồi chém vè phía trước. Hắn tung ra kiếm thức cùng kiếm ý đại thành của mình dung lại thành một kiếm nghênh hướng vòng kiếm ý kia.
“Vù vù”.
Thanh âm kiếm thức vang vọng hướng đến.
Vòng kiếm ý kia lúc này như có chút dị động. Nó phát giác được có người công kích đến liền trực tiếp về phía trước mà chém đi.
Mặc dù ngưng tụ kiếm ý này không lâu nhưng chừng này củng đã đủ rồi.
Vô thanh, vô tức, vô lực, vô ảnh. Đó là những từ chỉ có thể nhắm chỉ lấy vòng kiếm ý này. Thân làm Linh Kiếm Tông chủ đạo tu kiếm suốt mấy vạn năm nhưng chưa một lần nào nghe thấy loại kiếm này cả.
Xẹt!
Cả hai vòng kiếm ý kia va chạm, tưởng chừng như nó sẽ vang vọng rất lớn nhưng…
Kiếm thức của Lôi Ưng Tuyệt nhìn qua thì quả thực rất mạnh nhưng quá mức mềm yếu, đối mặt với vòng kiếm khí kia giống như con dao đang thái thạch vậy.
Chưa kịp thất thần được bao lâu, Lôi Ưng Tuyệt liền cảm giác được sự uy hϊế͙p͙ đang đến gần, toàn thân lạnh toát. Rất nhanh, hắn liền có phản ứng lại, hai chân dẫm mạnh trên nền đất đá rồi nhảy bắn lên cao rồi đạp ở trên không trung mà tránh né.
Kiếm thức vừa rồi chưa phải là toàn lực, nhưng tùy tiện như vậy cắt đứt thì quá là đáng sợ, chí ít cũng phải đạt tới kiếm ý đại thành phải mạnh hơn nhiều mới có thể làm được như vậy.
Chưa kịp nghĩ ngơi thì nhìn thấy phía bên dưới liền phát ra một tiếng anh anh inh ỏi vang lên.
Nó chuyển hướng!
Toàn bộ những người cao tầng, đệ tử các loại đều há hốc mồm, hai mắt mở lớn như muốn nhảy ra ngoài.
Chưa kịp kinh hãi một lúc liền phản ứng lại.
“Động thủ”. Ngụy Vân Anh quát lớn.
Dứt lời, Ngụy Vân Anh liền tung ra một bộ kiếm thức kết hợp với kiếm vực nhằm ngăn chặn lại. Còn lại, những người khác cũng bắt đầu có chuẩn bị. Toàn bộ mười hai người cùng nhau tung ra kiếm thức chém tới.
“Rầm rầm”.
Dưới sự phối hợp của toàn bộ mười hai trưởng lão, trong đó còn có cả tông chủ đồng tời ra tay nhưng cũng khó lòng mà phân định một sớm một chiều được.
Toàn bộ khu vực xung quanh bắt đầu có chút cảm nhận được rung động mạnh từ điểm va chạm kia phát ra. Đám đệ tử phía bên dưới lúc này bắt đầu có người hốt hoảng, có người chịu đựng uy áp không được liền ngất xỉu, nằm sụi lơ trên nền đất.
Có người có chút thực lực liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài tránh né.
Nhưng cũng không khỏi có chút mà sợ hãi. Chưa bao giờ đám đệ tử nhìn thấy được cảnh tượng này, toàn bộ mười hai người cao tầng trong tông môn đồng lực ngăn chặn như vậy.
“Phá cho ta”. Ngụy Vân Anh sắc mặt có chút trắng bệch mà quát lớn.
Ngay từ khi bắt đầu, lão liền đã biết được uy lực của một kiếm này không đơn giản một chút nào cả. Lão gần như tung ra toàn bộ thực lực của mình nhằm ngăn cản lấy. Đồng thời, những người còn lại cũng một mực như vậy, không hề giấu diếm mà.
Phía bên dưới lôi đài!
Cẩm Tú trông thấy cảnh tượng này mà phát run lên, ban đầu nàng tưởng người ra tay giúp nàng là hắn nhưng với vòng kiếm ý này đâu phải bình thường. Với Luyện Khí tầng tám như hắn làm sao có thể tạo ra một kiếm kinh khủng như vậy được.
Nàng vẫn không hiểu. Không biết bản thân mình có gì tốt đẹp mà được cao nhân xem trọng như vậy. Gương mặt nàng lúc này chỉ biết cười khổ mà thôi.
Bành bành!
Rất nhanh, toàn bộ công kích của mười hai người liền vụn vỡ, kiếm ý bị phá vỡ dẩn tới bị phản phệ.
“Oa…”.
Sắc mặt của bọn họ cực kỳ khó coi, mặc dù thân có pháp bảo là kiếm cùng lục giai kiếm pháp thậm chí có người tu luyện ngũ giai đỉnh tiêm công pháp nhưng vẫn vô phương chặn lại.
Ánh mắt toàn bộ những người trong cuộc lúc này còn chưa hết sợ hãi.
“Trưởng lão… Bại”. Đám đệ tử phía bên dưới lúc này nuốt xuống một ngụm khí lạnh thốt lên.
Thân làm đệ tử trong tông nên họ rất thần tượng những người trưởng lão này, thân mang kiếm pháp tinh diệu khó dò nhưng lại bị đã bại dễ dàng như vậy.
Quá đáng sợ!
May mắn thay, vòng kiếm này chỉ ngưng tụ một chút chút kiếm ý mà thôi, nếu như để cho nó có thời gian ngưng tụ thêm nữa thì uy lực của nó đâu chỉ có được như này.
Ngay khi khói bụi tán đi, toàn bộ đều không cảm nhận được một chút kiếm ý nào ngưng tụ lại lúc này mới có thể nhẹ nhỏm thở ra mà thôi. Mười hai người mặc dù bại nhưng lại có thể ngăn chặn được.
Toàn bộ những người này đều phán đoán sai hết. Kiếm ý này đâu phải bình thường như họ nghĩ đâu. Cho tới cuối cùng, may mắn có Ngụy Vân Anh phản ứng kịp thời chứ không lúc này Lôi Ưng Tuyệt có thể đã thành một người ch.ết.
“Rốt cuộc là ai?”. Có người trưởng lão khó kiềm chế được gợn sóng trong lòng mà thốt lên.
Nhưng đáp lại là một bầu không khí yên tỉnh, trùng xuống. Toàn bộ mười một người còn lại vẫn còn đang tầm tư.
Nhất là Lôi Ưng Tuyệt, lúc này lão vẫn còn đang rất lo sợ, chỉ là một vòng kiếm ý đủ để hoành ép toàn bộ, nếu như chân thân chém ra thì uy lực đâu chỉ có chừng này.
“Đa tạ”. Hồi phục tâm thần một lúc, Lôi Ưng Tuyệt quay qua cúi đầu hướng về phía mười một người mà nói.
“Đều là đồng môn trưởng lão, không cần khách khí”.
“Đó là loại kiếm pháp gì, chưa bao giờ đọc được hay nghe nói đến, quả thực là kinh dị”.
“Không phải kiếm pháp?”. Ngụy Vân Anh suy tính một lúc lâu, lúc này mới lên tiếng. Thanh âm rung động nhưng lại có phần rất là chắc chắn.
“Sư huynh, ngươi nói như vậy là thật?”.
“Đó không phải kiếm pháp sao có thể hoành ép được toàn bộ chúng ta”.
“Ta chắc chắn, đó chỉ là tùy ý chém ra một kiếm mà thôi”. Ngụy Vân Anh thu kiếm rồi quay qua nói, vẻ mặt của lão lúc này vẫn đang còn rất là ngưng trọng. “Hơn nửa, đây không phải là kiếm vực, ta chấp chưởng kiếm vực đã có một đoạn thời gian nhưng cũng đủ để kiểm nghiệm”.
Lời nói này khiến toàn bộ lại lâm vào trầm mặc, phải một lúc lâu sau Lôi Ưng Tuyệt mới lên tiếng. “Nếu như mạnh hơn cả kiếm vực thì chỉ có Kiếm Đạo, chưa kể, đây không phải là kiếm đạo bình thường”.
“Sợ rằng người này còn đáng sợ hơn thế nhiều”.
“Đây chỉ là một vòng kiếm ý mà thôi, nếu như thực có sát tâm thì một kiếm này đủ để giết ch.ết mười hai người chúng ta”.
“…”.
Lúc này, toàn bộ ánh nhìn của mười hai người đều tập tủng nhìn về phía Cẩm Tú, mong muốn có được một chút thông tin nào đó. Nhưng vẻ mặt của nàng đã nói lên tất cả, gương mặt trắng bệch pha lẩn một chút tấy đỏ cùng tái xanh.
Càng là biểu hiện không hiểu hiện lên trên gương mặt.
“Lôi Ưng Tuyệt, ta lần này nói với ngươi, nàng ta không được đụng vào, nếu không đừng bảo sao ta không nể mặt”. Ngụy Vân Anh ánh mắt ẩn chứa sát khí quay qua nói.
Mà cũng chẳng cần nhắc đến, cho dù là người ngu thì cũng hiểu được, nàng ta có người đứng hậu thuẩn sau lưng có thực lực sâu không lường được, chỉ tùy tiện một vòng kiếm ý đã bá đạo như vậy rồi, nếu như đó là một cái tiểu kiếm pháp thôi thì cũng đủ để đánh bại cả mười hai người kia một cách nhanh chóng rồi.
Lôi Ưng Tuyệt có chút hơi trầm mặc mà không trả lời. Vẻ mặt đó trông không khác gì vửa gặp quỷ vậy, trong lòng hắn lúc này vẫn cảm giác được bản thân mình hơi có chút may mắn.
Đứng ở đó thêm một hồi lâu, toàn bộ mười hai người nhanh chóng quay trở lại vị trí và tiếp tục quan sát.
Còn Cẩm Tú lúc này đã lấy lại được sự bình tỉnh mà đứng dậy, ánh mắt hơi run nhìn xuống phía dưới tìm kiếm hắn nhưng hắn đã lùi ra xa. Lúc này nàng mới nở một nụ cười khó hiểu rồi đi xuống.
Không thể nào phải không?!
---
Ps:
Cầu like, cầu thả tym, cầu donate....