Chương 7
Lòng hắn nảy sinh cảm giác không tốt, như mới ra khỏi hang hổ, lại chui vào hang sói.
Hắn hít một hơi thật sâu, mới hỏi: “Tại sao?”
Thực ra có ba chữ có thể lý giải ra chuyện này – tại sao lại yêu cầu như thế, vì sao lại mờ ám như thế, thậm chí vì sao lại coi trọng hắn đến thế.
Nhưng mặc kệ căn nguyên mọi chuyện là ra sao, hiện tại Kỷ Uyên chỉ thấy lòng tràn ngập nghi hoặc.. Bởi vì người trước mắt thật sự bất thường, có làm sao cũng không nhìn thấu suy nghĩ đối phương
Tạ Cảnh Thần thu tay về, châm điếu thuốc: “Anh quên là trước đây anh hứa sẽ lấy em.”
Lông mày Kỷ Uyên nhăn lại: “Cậu là đàn ông phải không?” Nếu là đàn ông, thì tại sao hắn phải lấy.
“Chính mồm anh nói với em.” Đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, khói phủ mờ sương, gương mặt Tạ Cảnh Thần mơ hồ: “Nước ngoài rất cởi mở, tình yêu của bọn mình nhất định sẽ được chấp thuận, chính anh nói với em thế.”
Trải qua đủ kiểu đả kích, đột nhiên hắn sực nhớ ra, đúng là trước đây có chuyện như thế xảy ra thật.
Năm đó Kỷ Uyên tám tuổi, mẹ vẫn còn sống. Kỷ Trầm cũng không xuất hiện. Khi đó quan hệ của mẹ với Tạ gia thái thái rất tốt, mấy đứa nhỏ hai nhà cũng theo đó tự động chơi đùa với nhau.
Tạ gia thái thái là người Anh, tốt nghiệp đại học nghệ thuật, đứa nhỏ nhà bên ấy ai cũng xinh đẹp, trang phục lộng lẫy như thiên thần giáng thế.
Ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng hắn chính là một cô gái có mái tóc xám quăn, đôi mắt nâu trầm.Tuổi tác em cũng gần bằng hắn, so với hắn thấp hơn một chút, xinh đẹp vô ngần, đôi mắt to tròn, nước da trắng nõn, cười lên còn lộ má lúm đồng tiền. Quả thực chính ngày ấy chính là tình nhân hoàn mỹ trong lòng hắn.
Em đẹp đẽ thu hút mọi ánh nhìn, mấy đứa bé trai đều phải lòng em, tụi nó làm đủ trò mua vui bỡn cợt để em chú ý. Trước đây, Kỷ Uyên vốn hướng nội, chỉ dám lén lút nhìn trộm từ xa, đến nửa lời cũng không dám cất lên bày tỏ với em
Có một lần nọ, em tinh nghịch trèo cây, bị nhánh cây mắc vào váy không xuống được, những người khác đều về nhà từ lâu. Hắn lấy hết can đảm leo lên, bế em xuống.
Hai đứa nhỏ ngày ấy cũng vì thế mà thấu hiểu cảm giác yêu chớp mắt như vạn năm qua
Sau đó em theo mẹ đi Anh quốc, chẳng còn tin tức về em nữa.
Giờ nghiêm túc nghĩ lại, Tạ Cảnh Thần cũng cô bé ngày ấy có nhiều điểm giống nhau.
Người tình trong mộng ngày ấy nay biến thành Tạ thiếu gia, đã trải qua biến đổi to lớn từ thiếu nữ thành đàn ông, ký ức đẹp tươi ngày ấy của hắn bị đập tan không còn sót một mảnh.
Hắn những muốn thà ch.ết chứ không tiếp thu, định phủ nhận tất cả: “Xin lỗi tôi không nhớ rõ, cậu cũng theo đó mà quên phứt đi.” Nhưng nghĩ đến tình cảnh lúc này của mình, vội nuốt những lời định nói ra lại, bắt đầu mềm mỏng nói: “Đó là mẹ cậu nói dối, tôi cho rằng cậu là con gái. Lại nói ăn mặc như thế thì ai chả nghĩ cậu là con gái”
“Anh nói sẽ lấy em!!!” Tạ Cảnh Thần đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt như muốn đâm thủng hẳn một lỗ vậy.
“Khi đó chúng ta còn bé….”
“Anh không giữ lời!!!”
Kỷ Uyên cắn răng, không nghĩ đối phương lại vô lý như thế, bây giờ còn không nể mặt mũi, thôi thì hắn đành xuống nước: “Thôi được lấy thì lấy, nhưng mà cũng phải trải qua quá trình tìm hiểu lẫn nhau đã chứ.”
Tạ Cảnh Thần thỏa hiệp ngồi xuống, dập tắt tàn thuốc. Cả người ngồi trên sô pha, thái độ rầu rĩ không vui.
Giọng cậu mệt mỏi: “Anh đi ngủ trước đi, phòng ngủ em đã cho người chuẩn bị, ở phía bên phải.”
Hắn không nói nữa, lặng lẽ vào phòng.
Gian phòng rất lớn, bài trí vô cùng hợp ý hắn. Ngoại trừ chiếm khoảng lớn gian phòng là một tủ quần áo lớn. Sau khi hắn mở ra nhìn thấy bên trong tràn ngập quần áo, từ xuân đến đông đều có, đều là nhãn hiệu yêu thích của hắn, hơn nữa kích cỡ cũng phù hợp vô cùng.
Không gian yên tĩnh bị dòng nước ấm chảy ra từ vòi phá vỡ, bất chợt đánh động lòng người.
Kỷ Uyên không phải là người có lòng dạ sắt đá.
Hắn tiến vào buồng tắm sau khi thay đổi y phục, liền nhanh chóng đi vào mộng mị, trước đóa nghĩ đến gương mặt Tạ Cảnh Thần, dù thể nào cũng không ghét bỏ nổi.
Nói thế nào đây cũng là người cứu hắn, tình nguyện giúp đỡ hắn không đòi hỏi gì, chỉ cần thế thôi cũng đủ khiến hắn cảm kích.
Kỷ Uyên rời giường, rửa mặt xong xuôi đi đến phòng khách, đúng lúc Tạ Cảnh Thần mới từ bên ngoài trở về.
Cậu mặc quần áo thể thao, nổi bật vóc người rắn chắc, thái dương đổ mồ hơi, đang cầm khăn lau mặt. Để ý tới ánh mắt Kỷ Uyên, Tạ Cảnh Thần, lộ ra chút thanh thuần ngây thơ: “Thức dậy sớm vậy, em mới tập thể dục buổi sáng xong.”
Hắn ừ một tiếng, tán thưởng: “Sinh hoạt thật điều độ.”
“Thói quen khi ở nước ngoài.” Tạ Cảnh Thần cầm hai cốc nước, một cốc đưa cho hắn.
Nói đến đây, hắn sực nhớ đến một chuyện: “Cậu mới từ Anh quốc về?”
“Nửa tháng” Tạ Cảnh Thần dừng một chút: “Sau đó liền đi tìm anh thì được biết tin anh bị bắt đến bệnh viện tâm thần, lúc đấy chỉ muốn gặp anh ngay. Thủ tục vào bệnh viện còn đang lằng nhằng, không nghĩ vừa mới đến đã gặp được”
Chuyện này là nói về buổi tối hôm đó.
Hắn đã luôn không hiểu sao một người bình thường lại xuất hiện ở nơi đấy, hóa ra là đi tìm hắn.
“Có điều nhìn anh không giống như có vấn đề về thần kinh…”
Hắn ngắt lời: “Mỗi người đều có vấn đề về tinh thần, nhiều hay ít. Vốn dĩ mỗi người đều là bệnh nhân tâm thần.”
Bữa sáng là Tạ Cảnh Thần làm, bánh mì, thịt lợn cùng với bơ, sữa bò, tất cả để thể hiện đậm chất Anh quốc.
Kỷ Uyên mặc dù không ác cảm với mấy thứ này, nhưng không thể nói là yêu thích được.
Trên bàn ăn, hắn đối với Tạ Cảnh Thần nói: “Buổi sáng mai tôi muốn đến bệnh viện quân khu một chuyến.”
“Là vì cha anh…?” Đối phương chần chừ rồi mở miệng: “Được, em đi với anh.”
Hắn im lặng một lúc, cuối cùng hỏi thẳng: “Cậu biết cha tôi đang ra sao không?
Tạ Cảnh Thần lắc đầu: “Không hẳn là tốt, anh cứ đến gặp là biết.”
Tác giả có đôi lời muốn nói: tiểu kịch trường
Tiêu Tạ: Nhớ trước đây qua nhà bà chơi dũng sĩ đấu ác long, em là công chúa, anh là dũng sĩ.
Tiều Kỳ: Ừ, khi đó cậu mặc đồ con gái.
Tiểu Tạ: Có một lần mẹ anh gọi anh về ăn cơm, anh lập tức chạy về luôn.
Tiểu Kỳ:……
Tiểu Tạ: *Khóc nức nở* Sau đó công chúa cứ đứng chờ anh.
Tiều Kỳ: *Cảm thấy hơi xấu hổ*
Tiểu Tạ: *Lau nước mắt* Cuối cùng công chúa đánh bại ác long đi tìm dũng sĩ, kết quả không thấy dũng sĩ đâu cả.
Tiểu Tạ: *Nức nở* anh ơi….
Tiểu Kỳ: *Không đành lòng* Nín đi, cho kẹo nà *chìa tay ra*