Chương 11
Kỷ Uyên dập tàn thuốc lá, quay người lại đã thấy Tạ Cảnh Thần đứng ở cửa, khóe miệng cong lên một độ nhất định: “Cậu tỉnh từ lúc nào?”
Ánh mắt cậu dừng trên cánh tay hắn, nhìn một lúc mới rời đi, bước đến nắm tay hắn: “Anh vừa rời đi là em tỉnh.”
Hắn cười: “Tôi không nghĩ là lại gây tiếng động lớn thế.”
Tạ Cảnh Thần cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Cả đêm không nói chuyện.
Sáng hôm sau dậy hơi muộn, Tạ Cảnh Thần vừa ra đến cửa, đã thấy Kỷ Uyên sửa soạn làm cơm trong bếp.
Tay nghề hắn không tồi, thậm chí có thể nói là rất được, nguyên nhân là do xưa nay hắn luôn phải tự nấu cơm. Trước đây khi còn sống cùng cha, không quen ăn thức ăn của bảo mẫu nên đành phải tự mình xuống bếp. Sau này ra riêng, người giúp việc cũng chỉ làm theo giờ quy định, còn lại luôn là hắn tự chu toàn.
Tạ Cảnh Thần về đến nhà đã chứng kiến cảnh này.
Cậu sững sờ, cánh tay cứ vươn ra lưng chừng, quên mất cả phải làm gì, chợt mỉm cười: “Tiểu Kỳ đúng là mẫu bạn đời hoàn hảo.”
Kỷ Uyên cũng không chối từ, nói tiếp: “Là nhờ dụng cụ làm bếp thôi.”
“Anh yêu!” Tạ Cảnh Thần vươn hai tay, làm tư thế sắp ôm lấy hắn: “Làm hỏng mất cả cảm động của em.”
Hắn buông đồ nấu bếp xuống, ôm lấy lấy đối phương. Vừa mới tiếp xúc, cậu liền ôm chặt lấy hắn không buông, ánh mắt đắm đuối: “Người đàn ông tốt như anh làm em chẳng muốn anh đi đâu, lỡ như chạy mất thì em biết đi đâu tìm.”
Hắn xoa đầu đối phương, ngón tay đặt ở thái dương: “Đừng nói linh tinh.”
Tạ Cảnh Thần ngoan ngoãn nghe lời, ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt vẫn không rời khỏi hắn.
Ăn uống xong xuôi, Kỷ Uyên bắt đầu vào việc chính: “Tôi muốn bàn chuyện làm ăn với cậu.”
Tạ Cảnh Thần bất ngờ, ngây ra vài giây, sau đó điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn lại, nghiêm túc hỏi: “Chuyện gì?”
“Liên quan đến cổ phần của Kỷ thị.”
Tạ Cảnh Thần gõ ngón tay lên mặt bàn: “Không phải phần lớn là do Kỷ Trầm nắm giữ.”
“Xem ra cậu nắm rất rõ” Hắn mỉm cười. “Không giống như mới về nước nửa tháng.”
“Nửa tháng cũng có thể làm nhiều chuyện.” Tạ Cảnh Thần lướt ngón tay trên mặt bàn, thân thể nhích về phía sau, bình tĩnh đổi đề tài: “Có thể nói giờ anh đã trắng tay.”
“Không thể nói như thế…” Kỷ Uyên mở miệng: “Tuy rằng sự thật cũng đúng phần nào.”
Tạ Cảnh Thần chưa từng rời mắt khỏi hắn, giống như muốn nhìn thấu lòng anh, ánh mắt luôn ngập tràn lửa tình: “Anh đang nghĩ gì thế? Em mới về nước nên không quen tình hình kinh tế trong nước, nhưng tài chính và nhân lực thì đầy đủ.”
Hắn bình tĩnh đáp: “Chưa phải lúc ra trận, không cần vội.”
Chân tay cậu hơi duỗi ra, lộ ra chiếc cái cổ thon dài dưới lớp áo: “Thực ra anh không nói thì em cũng định ra tay.”
“Tại sao?” Hắn hỏi
Đối phương giận dỗi hừ một tiếng.
Đũa đập vào bát vang tiếng kêu lanh lảnh.
Kỷ Uyên cúi đầu, tầm mắt chĩa về cái bát, che giấu sắc thái nơi đáy mắt.
Nếu hắn để Tạ gia nhúng tay, đây chẳng khác gì hành động dẫn sói vào nhà, giờ đây hắn còn phải nghĩ ra trăm phương nghìn cách đuổi các vị khách không mời, nhưng xem thái độ của Tạ Cảnh Thần thì có vẻ là chuyện không dễ dàng gì.
Ngoại trừ dựa vào Tạ gia đối phó với Kỷ Trầm, còn có con đường khác.
Cái này phải dùng đến Tạ Cảnh Thần.
Con nhện giăng lưới, bày binh bố trận, mỗi chi tiết đều liên quan chặt chẽ với nhau, rút dây động rừng.
Ba tháng biệt giam đã khiến hắn không nắm bắt được tình huống hiện tại, chỉ có thể biết được sơ sơ, không xác định được căn nguyên gốc rễ của từng vấn đề, chỉ sợ sẽ bước sai đường mà vạn kiếp bất phục.
Hắn không có ý định dừng tay.
Về ý nghĩa mà nói, trận này đã đánh là phải thắng.
Kỷ Uyên trầm ngâm, mở miệng nói: “Cậu đã lâu không về nhà, Tạ tiên sinh có khỏe không?”
“Thật không may, cả tuần nay em không có gặp ông ấy.” Giương mắt lên nhìn hắn, Tạ Cảnh Thần thay đổi tư thế ngồi: “Gấp muốn gặp cha em đến thế?”
Hắn không nói gì, nụ cười bất biến trên môi.
Đối diện nhìn nhau một lúc, Tạ Cảnh Thần bỗng thấy không vui, cau mày, chỉnh lại tư thế ngồi nhiều lần nữa: “Nói thật, Tạ Chấn Giang không phải là người tốt.”
Tạ Chấn Giang là cha của Tạ Cảnh Thần, người đứng đầu của Tạ gia.
Nghe vậy, Kỷ Uyên bật tiếng cười khẽ: “Nói cha mình như thế?”
“Ăn ngay nói thật.” Tạ Cảnh Thần nhìn vào không trung: “Hồ ly tu luyện thành tinh lâu như thế, muốn làm tổn hại ông ấy đâu phải chuyện dễ dàng gì.”
“Tôi đã gặp cha cậu.” Hắn dừng lại vài giây, chìm vào hồi ức: “Không đáng sợ như cậu nói. Với lại tôi cũng không định làm gì xấu xa, gặp đúng người đúng thời điểm thì hợp tác. Chuyện này chắc không ai từ chối được.”
Tạ Cảnh Thần lặng thinh vài giây, suy tính đề nghị của hắn, tỏ ý không tình nguyện: “Anh muốn đi đến thế?”
Hắn không đáp, mà chỉ hỏi ngược lại: “Cậu thấy sao?”
Tạ Cảnh Thần cắn răng, đột nhiên đứng lên, giơ chân đá cái ghế: “Vậy đi thôi, hôm nay cha em ở nhà.”
Đối với thái độ của Tạ Cảnh Thần, Kỷ Uyên vỗ vai cậu, đêm ôm vào lòng, tức cười nhìn đối phương: “Đừng coi cha cậu là kẻ đáng sợ thế, ông ấy yêu cậu mà.”
Ngực bị cọ sát, miệng cậu cất lên tiếng nói thật buồn: “Còn em thì yêu anh.”
Trước đây Kỷ Uyên đã gặp Tạ Chấn Giang, khi đó là lễ trưởng thành của hắn, đúng lúc thấy mặt đối phương, từ đằng thôi đã thấy vẻ uy nghiêm không thể xem thường.
Lúc đó chỉ nghĩ ông ta thật lợi hại.
Đúng, chính là lợi hại.
Đứng từ xa nhìn thôi cũng cảm thấy mọi phương diện của ông ấy đều hơn hắn.
Kỷ Uyên luôn ước ao được giống như vậy, sự cao quý tỏa ra từ xương tủy. Đáng tiếc là tuổi tác ông ấy đã cao, qua thời kỳ sung sức, có lẽ hiện tại đã chạm đến đỉnh của sự nghiệp.
Ngày được gặp Tạ gia, Tạ phu nhân cùng Tạ Cảnh Thần đang ở nước ngoài không thể xuất hiện, Tạ lão gia cũng thật tinh ý mở đường cho hắn cùng Tạ Cảnh Nhiên quen biết.
Từ lâu hắn đã biết Tạ Cảnh Nhiên, Tạ đại thiếu ngày thường luôn bận rộn khó lòng gặp mặt, nhưng bởi nhà hắn có mối thân tình cùng Tạ phu nhân nên cũng có không ít cơ hội gặp nhau.
Tạ Canh Nhiên là anh trai Tạ Cảnh Thần, có điều hai người đó không giống nhau. Tạ Cảnh Nhiên giống cha, còn Tạ Cảnh Thần giống mẹ