Chương 6: Thiếu một cô bạn gái

Âm lượng của Tang Trĩ không lớn lắm, giọng điệu cũng rất bình tĩnh. Nhưng có lẽ bởi vì nội dung quá mức chấn động, nên lúc này đây thật sự giống như một cái loa phóng đại truyền vào tai hai người lớn.


Bầu không khí trầm mặc trong chốc lát bị phá vỡ. Sau đó, cục diện lại rơi vào bế tắc, ngày càng lúng túng hơn bao giờ hết.
Đoàn Gia Hứa ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi nhưng vẫn không nói chuyện.


Cô gái trẻ không nhìn ra được anh đang suy nghĩ điều gì. Là vì tâm tư bị nói trúng, hay cảm thấy đây chỉ là câu nói đùa của trẻ con. Nhưng dù sao thì ý cười trên khuôn mặt cô nàng đã không còn giữ được nữa, cánh tay đang cầm điện thoại dần dần buông xuống.


Tang Trĩ lặng lẽ hướng mắt nhìn về phía Đoàn Gia Hứa.
Vừa lúc trùng hợp bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn cô. Cô lập tức cụp mắt xuống, có tật giật mình đem cặp sau lưng ra trước ngực lục lọi cái điện thoại bên trong, vô cùng tự nhiên biến bản thân thành một cảnh vật.
Vài giây trôi qua.


Đoàn Gia Hứa thu lại tầm mắt, thuận theo Tang Trĩ mà nói: "Ừm, tôi quả thật có chút xấu xa."
"..."
"Mà dạo này cũng không ứng phó nổi tình hình nữa." Anh khẽ cười một tiếng, lắc lắc cái điện thoại trong tay, lạnh nhạt nói: "Nếu cô muốn gọi điện thoại cho tôi, chắc sẽ phải rất khó khăn để sắp xếp cuộc hẹn."


Giọng điệu của anh điềm nhiên, cứ như không cảm thấy những lời này có gì không ổn, trên mặt còn không có một tia xấu hổ nào, cứ như cảm thấy đây là một chuyện gì đó rất hơn người vậy.
Đoàn Gia Hứa ngả ngớn ngẩng mặt lên: "Cô có muốn suy nghĩ thêm một chút nữa không?"


available on google playdownload on app store


Cô gái hít một hơi thật sâu, cố gắng duy trì lễ phép: "Không cần."
"Vậy thì tiếc thật." Đoàn Gia Hứa thở dài, tiếc nuối nói: "Nếu không thì hay là vẫn nên lưu lại phương thức liên lạc đi? Nói không chừng có một ngày nào đó cô thay đổi..."
Không chờ anh nói xong câu, cô gái đã quay đầu rời đi.


Chỉ còn thừa lại hai người Tang Trĩ và Đoàn Gia Hứa đứng tại chỗ.
Chờ sau khi không nhìn thấy bóng lưng của cô gái đó, Đoàn Gia Hứa quay đầu về phía Tang Trĩ, ung dung hỏi: "Cô bé, tôi còn chưa góp đủ ba mươi người, phải làm thế nào bây giờ?"
"..."


Giọng điệu ôn hòa lại bình tĩnh, phảng phất giống như đấy chỉ là một câu hỏi thăm đơn giản.
Nhưng thật ra chính là miêng nam mô, bụng một bồ dao găm.
Tang Trĩ thậm chí còn cảm thấy không bằng anh cứ phát cáu với mình, như thế lực sát thương có khi còn không đáng sợ như lúc này.


"Chênh lệch thiếu đúng một người." Đoàn Gia Hứa trầm giọng cười: "Tháng này phải làm thế nào để sống đây?"
"..." Tang Trĩ không dám nói lời nào, không được tự nhiên ho khan hai tiếng, lưng phát run lên. Cảm xúc khiếp đảm bay đầy đầu.


Đoàn Gia Hứa đứng một bên không nói nữa, rất an tĩnh rất yên phận. Nhưng chẳng khác nào là sự yên ổn trước một cơn bão lớn.


Tang Trĩ thật sự sợ hãi, lần này ngay cả nhìn lén cô cũng không dám nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ. Việc không cách nào dự báo được tương lai khiến cho cô cảm thấy bất an, cô nuốt một ngụm nước bọt, bất động thanh sắc lùi về sau mấy bước.


Cô lấy hết dũng khí, nhanh chóng hô lên một câu "Anh, gặp lại sau" liền co cẳng chạy như bay về phía trước, giống hệt như đang chạy nạn.
Đoàn Gia Hứa nhướn mày, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay của kéo cô trở lại.
"Chạy cái gì?"
Còn chưa chạy được hai bước đã bị bắt lại.


Tang Trĩ đột nhiên ý thức được khả năng chạy trốn cơ bản là bằng không.
Cô xì hơi.
"Quá trễ rồi...Trời cũng sắp tối nữa." Tang Trĩ chột dạ cúi đầu, âm thanh nhỏ như tiếng mũi kêu: "Một lát nữa mẹ em về nhà mà nhìn thấy em còn chưa về sẽ lo lắng."


Đoàn Gia Hứa tượng trưng nhìn trời một cái: "Đã trễ như vậy, người anh trai như tôi sao có thể để em về một mình?"


Tang Trĩ lập tức nói: "Không có việc gì đâu, trạm xe nằm ở gần đây thôi ạ, sau đó xuống xe đi bộ không bao lâu là đến nhà em rồi. Anh ơi, anh cũng phải về trường học, không quay về thì sẽ rất muộn."


"Ừm?" Đoàn Gia Hứa nói: "Trước đó tôi còn thật sự không nhìn thấy được hóa ra em lại quan tâm tôi nhiều như vậy đấy."
"..." Dù sao chạy cũng không thoát, Tang Trĩ dứt khoát vò đã mẻ cũng không sợ rơi, "Anh, một chuyện nhỏ như vậy, sao anh lại nhớ lâu thế, anh cũng không có tổn thất gì."


Đoàn Gia Hứa lười biếng nói: "Sao lại không có tổn thất?"
Tang Trĩ khí thế thẳng thừng: "Anh cân nhắc lâu như vậy không phải là không muốn cho chị gái kia số điện thoại hay sao, nhưng lại không muốn từ chối thẳng thừng. Vậy em không phải là đang giúp anh hay sao? Tính toán như thế này, anh còn phải nói cảm ơn với em đấy."


Công phu nói bậy của cô gái nhỏ đúng là vô cùng lợi hại, ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy một cái. Đoàn Gia Hứa nhìn chằm chằm cô mấy giây, cười nhẹ cong khóe miệng, nói: "Đi thôi."


"Có điều vừa rồi anh cũng mới giúp em." Anh cứ như vậy mà đáp ứng, trong lòng Tang Trĩ một chút khí lực cũng không còn nữa, chỉ có thể kiên trì nói: "Vậy chúng ta xem như hòa nhau đi."
"Cái này không thể được." Đoàn Gia Hứa nói: "Đi thôi, tôi đích thân đưa em về đến cửa nhà để cảm ơn."
"..."


Một đứa trẻ ở cái tuổi này, sợ nhất chính là những cụm từ: "Báo thầy giáo", "gọi phụ huynh."


Người trước mắt lại dùng cả hai điều này để đe dọa cô, trong nháy mắt tính tình của cô cũng biến mất đi. Tang Trĩ không dám chọc anh nữa, rất uất ức mà nói: "Sao anh động một chút lại muốn báo phụ huynh vậy, anh làm như vậy rất ngây thơ."


Đuôi mắt Đoàn Gia Hứa hơi giương lên, thản nhiên nói: "Tôi thế này không phải là bởi vì còn thiếu một người bạn gái, nên tâm tình không tốt hay sao?"
Tang Trĩ phản bác: "Anh tới giúp em gặp giáo viên, chứ không phải tới để xem mắt."


"Được, vậy em nói cho tôi biết, ai nói cho em mấy lời như thế?" Đoàn Gia Hứa buồn cười nói: "Còn một ngày đổi một người bạn gái, nói tôi như vậy chẳng khác nào là vịt."(*)
(*) trai bao.
Tang Trĩ trừng mắt nhìn anh, không để ý hỏi: "Cái này thì sao mà giống vịt?"
"..."


Đột nhiên ý thức được đứng trước mặt mình chỉ là một bạn học nhỏ vừa mới lên cấp hai.


Biểu cảm Đoàn Gia Hứa ngừng lại, gãi gãi mặt sau đó nhấc cái cặp sách của cô lên, mặt không đổi sắc nói: "Ý của anh là giống như nuôi thú cưng vậy, nuôi vịt con, sau này con vịt đó mỗi ngày đổi một chủ nhân khác."


Tang Trĩ thuận thế rút hai cánh tay ra, cô nghĩ nghĩ lại cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng vẫn bày ra dáng vẻ đã hiểu rõ ràng.
"À."
Cái cặp sách màu lam phấn cứ như vậy rơi vào trong tay anh. Đoàn Gia Hứa ước lượng trọng lượng của cái cặp trong tay, gợi lên chủ đề mới: "Nhẹ vậy?"


Hai người đi về hướng nhà ga xe buýt.
Tang Trĩ: "Em không có cầm theo nhiều lắm."
Đoàn Gia Hứa: "Sách vở bài tập đâu?"
Tang Trĩ lúc này mới có chút biến hóa, lề mề nói ra: "...Em không muốn làm."
"Không muốn làm?" Đoàn Gia Hứa nói: "Vậy thời gian còn lại em dùng để làm gì?"
"..."


"Cô bé, em phải nghe lời. Lên lớp phải nghe giảng thật chăm chú vào, đừng phá hỏng kỷ luật của lớp, cố ý đối nghịch với giáo viên làm gì, bài tập cũng phải hoàn thành cho xong." Nghĩ đến cậu bé trong văn phòng ban nãy, Đoàn Gia Hứa lại dặn dò thêm một câu: "Còn nữa, không được nghĩ đến chuyện yêu sớm, trưởng thành hãy tính, độ tuổi này của em thì chỉ nên đơn thuần làm bạn bè tốt thôi."Tang Trĩ nhìn anh, qua loa ồ lên một tiếng.


Thấy cô bày vẻ nghe không lọt tai, Đoàn Gia Hứa lơ đãng bổ sung: "Nếu em lại bị gọi phụ huynh, chuyện hôm nay tôi giả danh anh trai em sẽ bị bại lộ, vậy đến lúc đó tôi thật sự xong đời rồi. Em cũng đâu thể lấy oán trả ơn như vậy?"
Tang Trĩ: "Lần sau anh lại tới gặp không phải sẽ tốt..."


Đoàn Gia Hứa không đáp ứng, ý cười dần thu lại.
Không biết tại vì sao mà Tang Trĩ vô cùng sợ anh tức giận, bởi vì vậy không thèm giữ vững lập trường của mình: "Em biết rồi."
Lúc này anh mới cười: "Thật ngoan." Giọng nói cuối cùng cũng quay lại bình thường.


Đoàn Gia Hứa cúi người, thân mật vuốt cuốt đầu của cô: "Đi thôi, tôi đưa em về nhà."
...
Đưa cô đến dưới lầu.
Đoàn Gia Hứa không có ý định đi lên, chỉ đem cặp sách đến trước mặt cô: "Vào nhà đi."
Tang Trĩ ngoan ngoãn gật đầu: "Cảm ơn anh."


Đi đến cửa lớn, Tang Trĩ móc ra một cái chìa khóa từ túi áo, chầm chậm mở cánh cửa ra. Không biết sau này có gặp lại được nữa hay không, sau lưng vẫn chưa nghe thấy tiếng bước chân rời đi. Cô dừng động tác trong tay, cẩn thận từng chút một quay đầu ra sau.


Đoàn Gia Hứa vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của cô.
Giống như ăn trộm bị bắt tại trận, khuôn mặt Tang Trĩ nháy mắt đỏ lên, lập tức hô: "Anh, hẹn gặp lại!"
Sau đó luống cuống tay chân chạy như bay vào trong nhà.


Trong nhà vẫn chưa có người nào trở về, căn nhà trống rỗng.
Tang Trĩ dùng hai tay dán lên mặt của mình, nhanh chóng đá bay giày chạy ra ban công, ôm lấy cái cột như trộm vặt nhìn xuống. Đoàn Gia Hứa đã sớm đi ra khỏi tiểu khu, lúc này đang giơ một tay áp vào bên tai, giống như đang gọi điện thoại.


Qua mấy giây anh bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu hướng về phía phòng Tang Trĩ mà nhìn lên.
Tang Trĩ bất thình lình đến nổi không kịp chuẩn bị gì, lại thấy bản thân đúng là có tật giật mình quay lưng lại ngồi thụp xuống ngay lập tức.


Nhịp tim đập bùm bùm, giống như một khắc sau sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy. Cô nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng có cảm giác chột dạ và luống cuống đến mức không dám nhúc nhích, qua một hồi lâu lại len lén nhìn ra phía ngoài.
Không còn thân ảnh của Đoàn Gia Hứa nữa rồi.
Tang Trĩ thở hắt ra.


Trong lòng cảm thấy có chút vắng vẻ.
...
Việc giải quyết lần này có vẻ rất thuận lợi.
Bên phía thầy giáo không phát hiện ra cái gì bất ổn, ba mẹ của cô không biết chút nào, cũng chính vì vậy mà Tang Trĩ không có bị giáo huấn nữa. Nhưng lần này thế mà để lại một di chứng vô cùng vô tận.


Cô bắt đầu không ngừng mà lặp đi lặp lại nhớ tới một người.
Mang theo chút cảm giác xót xa, lại hình như nếm được một tia vị ngọt, dần lan tỏa trong cuộc sống của cô.


Tang Trĩ cảm thấy cô không tài nào hiểu được cảm giác này, càng không biết nên làm như thế nào. Cô không dám nói chuyện này với bất kỳ ai, vì cảm thấy có một chút xấu hổ, giống như là sau một đêm đột nhiên trưởng thành ra không ít, đây một bí mật thuộc về riêng cô, không thể nói không thể kể cho người nào khác.


Tang Trĩ bắt đầu không ngừng thất thần.
Bên trên tờ giấy nháp, hay bên trong quyển nhật ký, dần dần được lấp đầy bởi các ký tự của tên một người con trai.
Loại cảm giác này chỉ kéo dài được một đoạn thời gian.


Có lẽ bởi vì không được gặp lại, nên dần bị thời gian hòa tan. Hoặc có lẽ là vì bị bản tính cường ngạnh của cô đặt vào đáy lòng, muốn nó cứ thế đừng tồn tại.
Trong nháy mắt kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, nghênh đón kỳ nghỉ tết đoan ngọ chuẩn bị tới.


Tang Trĩ trở về nhà sớm hơn mọi khi, từ trong tủ lạnh cầm ra một chén ô mai, ngồi xuống trên ghế salong chậm rãi ăn. Ba mẹ vẫn chưa trở về, trong nhà chỉ có một mình cô, trên TV đang phát ra phần nhạc mở đầu của một bộ phim hoạt hình.
Bỗng nhiên cánh cửa được mở ra.


Tang Trĩ vô thức nhìn sang thì bắt gặp ánh mắt của Tang Diên.
Không nghĩ tới ngày nghĩ này anh ấy sẽ trở về, Tang Trĩ sững sốt một chút, sau đó giống như không nhìn thấy mà thu lại tầm mắt của mình tiếp tục xem TV.
Tang Diên tức giận cười: "Không biết chào à?"


"Anh trở về tại sao không nói trước một tiếng." Trong tay Tang Trĩ cầm một viên ô mai lớn chừng ngón tay, vừa cắn vừa nói: "Me vừa mới gọi điện thoại tới nói anh nấu hai chén cơm, anh mau đi nấu đi."
Tang Diên lành lạnh nói: "Anh còn chưa nói với mẹ sẽ trở về nhà, bà ấy sao biết mà bảo anh nấu?"


Ánh mắt Tang Trĩ cũng không thèm dịch chuyển ra khỏi TV, lục lọi điện thoại bên cạnh nhấn gọi cho Lê Bình, sau đó nói bằng âm thanh khuếch đại: "Anh không tin, em gọi điện thoại cho mẹ."
Tang Diên mặc kệ cô, đến tủ lạnh lấy ra bình nước đá uống.


Đầu dây bên kia điện thoại rất nhanh đã bắt máy, hỏi: "Chích Chích, sao vậy?"
"Mẹ." sắc mặt Tang Trĩ cũng không thay đổi nói: "Anh hai trở về rồi, có phải ban nãy mẹ nói để cho anh nấu cơm đúng không mẹ?"
Tang Diên đóng cửa tủ lạnh lại, nhìn về phía Tang Trĩ.


Sau đó, anh ấy nghe được trong điện thoại Lê Bình trầm mặc mấy giây, rồi nói: "Đúng rồi, để nó nấu."
Tang Diên: "..."
Tang Trĩ nuốt ô mai, lên giọng, đối diện Tang Diên hỏi: "Anh hai, mẹ hỏi anh có nấu hay không?"


Tang Diên nhìn chằm chằm Tang Trĩ một lúc lâu, một câu cũng thèm nói, trực tiếp đi vào nhà bếp. Thấy thế, Tang Trĩ bò dậy, đi vào phòng bếp tựa bên cửa thăm dò mà nhìn anh ấy: "Anh ấy bây giờ đang nấu ạ."


Nói thêm với Lê Bình vài câu, Tang Trĩ liền cúp điện thoại. Cô nhìn bóng lưng Tang Diên, đột nhiên nhớ tới chuyện nhận nhầm Đoàn Gia Hứa thành anh ấy. Trầm mặc nửa ngày, cô không hiểu sao phát ra câu: "Anh hai, ở đại học anh có yêu đương không?"
Tang Diên không thèm để ý tới cô.


"Không có sao? Một người cũng không có sao?" Dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị, Tang Trĩ không thèm xem phim hoạt hình nữa: "Em hỏi thật, anh hai."
Tang Diên quay đầu, giọng nói có hơi không tốt lắm: "Sao thế?"
Tang Trĩ chân thành nói: "Anh có muốn đi phẫu thuật toàn diện luôn không?"
"..."


Một từ Tang Diên cũng không muốn đáp lại cô. Anh ấy không muốn nhìn cô, quay lưng lại cười lạnh mà nói: "Anh trai mà lần trước cùng anh trở về nhà kia, em còn nhớ rõ không?"
Động tác cắn đồ ăn của Tang Trĩ hơi ngừng lại, rủ mắt xuống chậm rãi nói: "Nhớ ạ."
"Cậu ta nói anh và em lớn lên giống nhau."


"..." Tang Trĩ trầm mặc mấy giây, đột nhiên thốt lên: "Em chọc giận anh ấy cái gì sao?"
"Cái gì?"
Tang Trĩ mấp máy môi, không vui nói "Nếu như không có, thì vì sao mà anh ấy mắng em xấu?"
"..."
Tác giả có lời muốn nói:


Tang Trĩ OS: Mặc kệ như thế nào, cho dù người khác nói em lớn lên giống anh, thì anh vẫn rất là xấu.






Truyện liên quan