Chương 38: Cô thích Đoàn Gia Hứa

Có thể vì những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay mà Đoàn Gia Hứa mơ thấy một giấc mộng.


Trong mơ, anh nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Nam Vu, mơ đến ngày trước khi nhận được thư thông báo nhập học một tuần, mẹ anh Hứa Nhược Thục chuẩn bị tiền để anh vào học thì lại bị những tên được gọi là ‘chủ nợ’ cướp đi.
Mơ tới đêm hôm đó.


Ngôi nhà sớm đã bị bán để lấy tiền. Bọn họ thuê một căn nhà có một phòng ngủ và một phòng khách để ở, phòng ngủ cho Hứa Nhược Thục, anh ngủ ở phòng khách.
Vào kỳ nghỉ Đoàn Gia Hứa sẽ làm gia sư và làm thêm mấy chỗ, mỗi ngày đều đến tận đêm khuya mới về nhà.


Ngày hôm ấy, khi anh vừa về đến nhà thì nghe thấy Hứa Nhược Thục đang nói chuyện điện thoại.
Bà gọi cho bác cả. Người này, trước kia nhìn thấy bà một thân một mình nuôi con, đã cho bà không ít sự trợ giúp.
Điện thoại ở phòng khách.


Đoàn Gia Hứa thấy Hứa Nhược Thục bấm điện thoại, chào hỏi đối phương, sau đó bà cười cười, chậm rãi nói một câu: “Anh cả, Đoàn Gia Hứa nhà em thi đậu đại học Nam Vu rồi.”
Nói xong câu đấy bà liền yên lặng, tựa như cảm thấy rất khó mở lời, không lên tiếng nữa.


Nhưng tất cả những lời muốn nói đều có thể dễ dàng đoán ra được từ câu nói trước đó.
Có muốn cũng không thể giấu được.
Đại học Nam Vu, là đại học tốt biết chừng nào chứ.
Con của em thi được vào một trường tốt như vậy.
Nhưng em lại không có tiền.


available on google playdownload on app store


Vì để học đại học mà con em nó làm công tự mình kiếm tiền, còn em thì lại không thể bảo vệ nó tốt được.
Em muốn cho con em đi học.
Anh có thể…cho em mượn mấy ngàn tệ được không.


Chừng một phút sau, trong điện thoại truyền đến tiếng chửi rủa ầm ĩ của bác cả. Chất lượng ống nghe không được tốt, giọng nói to lớn, ông ta vừa nói thôi cũng đã truyền ra toàn bộ phòng khách: “Mấy người rốt cuộc có thấy xấu hổ không vậy hả! Cho dù các người khó khăn thì sao? Tôi có nghĩa vụ phải giúp các người à? Tôi cũng cần phải nuôi con, cũng cần phải sinh hoạt! Cứ lâu ngày lại đến mượn tiền! Bà nó! Biến đi!”


Đoàn Gia Hứa lập tức đi đến cầm lấy điện thoại trong tay bà, cúp máy.
Trong phòng an tĩnh lại.
Hứa Nhược Thục ngây ngốc thật lâu, đột nhiên che mắt lại khóc nấc lên, thì thào lặp lại: “Mẹ có lỗi với con…Mẹ có lỗi với con…”
Trước cấp ba, Đoàn Gia Hứa chưa từng thiếu tiền.


Vậy nên anh chưa từng cảm nhận được tiền quan trọng bao nhiêu.
Nhưng khi trắc trở của hiện thực đổ ập xuống.
Anh mới chợt phát hiện, tiền hóa ra có thể khiến cho một người trong mấy năm ngắn ngủi, lại biến đổi cực lớn.


Đoàn Gia Hứa nhìn người mẹ trước kia luôn rực rỡ tự tin, dần dần bị những chuyện này đè ép cho sụp đổ, trở nên nhát gan cùng tự ti. Rồi cũng vì những chuyện này ảnh hưởng, mà sau đó sinh bệnh nặng, nhanh chóng già yếu đi.
Sau lại, Đoàn Gia Hứa nhìn thấy.


Khi đó, anh, một người mới thành niên, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Nhược Thục, ngẩng đầu nhìn bà. Anh cong khóe môi, cười nói với bà: “Mẹ, mẹ tin không, số tiền này sau này con sẽ kiếm được.”
“…”


“Mẹ không cần phải vay tiền người khác nữa. Con sẽ tự mình kiếm tiền, cũng sẽ tự nuôi bản thân.” Người thiếu niên dịu dàng nói, “Con có thể để cho mẹ quay trở lại những ngày tháng tươi đẹp kia.”
“…”
Vậy nên.
——Mẹ chờ thêm chút nữa thôi, có được không ạ?


Đoàn Gia Hứa từ trong mơ tỉnh dậy.
Trời còn chưa sáng, trong phòng tối đen như mực. Anh không còn buồn ngủ nữa, đứng dậy rời phòng, đến phòng khách rót chén nước, sau đó lấy hai viên đá trong tủ lạnh cho vào miệng.
Lúc này vừa qua ba giờ sáng.


Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh bàn ăn, liếc mắt cầm điện thoại lên xem. Ngoại trừ mấy tin nhắn trong các nhóm chat bị anh ẩn đi, thì chỉ còn lại mấy tin nhắn mà Tiền Phi phát điên trong nhóm cũ.
Tiền Phi:【Các anh em!】
Tiền Phi:【Ông đây! Sẽ! Kết! Hôn!!!】
Tiền Phi:【Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!】


Tiền Phi:【Ông mày! Cầu hôn!!! Thành công rồi!!!!!】
Sau đó còn bổ sung thêm một chuỗi icon thể hiện sự sung sướng.
Tiền Phi: 【Bọn mày ngủ cả rồi sao】
Đoàn Gia Hứa trả lời một chữ: 【Chưa.】
Một giây sau đó, điện thoại vang lên, là Tiền Phi gọi cho anh.


Đoàn Gia Hứa nhíu mày, cầm ly nước đi đến ghế sa-lon ngồi xuống, nhận điện thoại.
“Lão Hứa, sao giờ này mày còn chưa ngủ vậy?” Âm thanh của Tiền Phi lẫm liệt, “Mày lại không có sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ gì mà.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, chậm chạp nói: “Cúp đấy.”


“…” Tiền Phi nói, “Chờ chút. Tao còn chưa nói gì hết mà. Mày biết tao cầu hôn như thế nào không. Hôm nay không phải vừa đến giao thừa sao?….”
Đoàn Gia Hứa tựa lưng lên ghế, yên lặng lắng nghe.


Một lát sau, Tiền Phi chia sẻ hết mọi thành tựu của mình xong, một tí xíu hưng phấn cũng không giảm, “Thế nào, trâu bò lắm đúng không?”
“Ừm.”
“Sao đêm nay mày không thả cái rắm gì hết vậy?”


“Hả Có thể là bởi vì mày phải kết hôn rồi nên vậy.” Đoàn Gia Hứa thờ ơ không thèm đếm xỉa gì nói, “Tim bị tổn thương, trước kia không phải chính mày nói muốn qua lại với tao sao?”


“…” Tiền Phi nói, “Mày đừng có nói mấy chuyện buồn nôn như vậy được không? Đó chỉ là lời nói khi say của tao thôi, chuyện đã qua bao năm rồi hả?”
Đoàn Gia Hứa không đùa nữa, cười nói: “Được rồi, chúc mừng người anh em.”


“Ôi chà, đúng rồi.” Nam sĩ chuẩn bị kết hôn ngay lập tức bước vào trạng thái bà mối, cười hì hì nói, “Lần trước mày nói đi xem mắt, thế nào rồi.”


“Tao cũng chỉ thuận miệng nhắc qua vài câu với mày thôi.” Giọng điệu Đoàn Gia Hứa miễn cưỡng: “Mày đã nói với bao nhiêu người rồi hả?”


“Không phải, sao có thể mãi vẫn không tìm thấy ai vậy?” Tiền Phi nói, “Nếu không mày đến Nam vu đi, trường chúng ta ít nhiều cũng có nhiều cô gái thích mày đó? Tao sắp xếp cho mày xem mắt, mày ở đây muốn một chân đạp mấy thuyền thì sẽ có chừng ấy thuyền cho mày.”


Đoàn Gia Hứa cười nhẹ, “Tha cho tao đi.”
“Tao lớn lên mà đẹp được như mày ấy hả, mẹ nó mỗi ngày tao sẽ thay một cô bạn gái.”
“Mày không sợ vợ tương lai của mày nghe thấy à?”


“Cô ấy không ở đây mà.” Tiền Phi nói, “Tao nói thật đấy, nói là không vừa mắt, nhưng mà mày không thể ngay cả thích cũng không có một ai đấy chứ.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’.
Tiền Phi kinh ngạc: “Vậy không bàn đến thích, cảm tình thôi, có cảm tình với ai không”


Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa lại trầm mặc.
Cái này xem như là ngầm thừa nhận, Tiền Phi lập tức nói: “Bà nội nó, có biến.”
“…”
“Ai vậy”
Đoàn Gia Hứa nói dối: “Mày không biết, có hơi nhỏ tuổi.”
“Ít nhiều vậy?” Tiền Phi nói, “Đừng nói là còn chưa sinh ra đấy chứ.”


Anh buồn cười nói: “Không nhỏ như vậy.”
“Vị thành niên thì tao không nói, nhưng nếu như đã trưởng thành rồi mà mày còn không dám theo đuổi, vậy thì tao không dám nhìn nổi mày luôn đó.”


“Mày hưng phấn đủ chưa? Nên ngủ rồi.” Đoàn Gia Hứa không định tiếp tục trò chuyện về cái vấn đề này nữa, thản nhiên nói, “Người đã kết hôn.”
“Mày còn chưa nói xong nữa đó!”
“Ngủ.”
Đoàn Gia Hứa cúp điện thoại.


Sau đó, anh uống cạn ly nước trong tay, đi đến trước tủ TV cầm lấy bức ảnh chụp chung với Tang Trĩ lên, đem nó về phòng ngủ đặt lên trên tủ đầu giường.
Đoàn Gia Hứa nhìn chăm chú mấy giây.
Nhìn thế nào cũng vẫn chỉ là một cô nhóc con.
Anh nghĩ gì thế này!
Độc thân quá lâu rồi sao.


Đoàn Gia Hứa thở dài một hơi, đầu ngón tay gõ nhè nhẹ, chậm rãi phun ra ba chữ, tựa như đang nhắc nhớ bản thân mình.
“Bạn học nhỏ.”
…….


Tang Trĩ cảm thấy đêm nay Đoàn Gia Hứa có chút quái dị, cô suy nghĩ thật lâu, mơ hồ lo lắng có phải mình đã làm ra một phản ứng không đúng nào rồi không.
Nhưng ngẫm lại thì nếu như anh biết được tâm tư của cô, nhất định phản ứng của anh sẽ không phải chỉ đơn giản như thế.


Tết nguyên đán qua đi, lại thêm một vấn đề cần phải suy nghĩ, Tang Trĩ lên wechat nhắn tin hỏi Đoàn Gia Hứa có còn bị người phụ nữ kia đến quấy rầy nữa hay không, nhìn thấy câu trả lời phủ định của anh mới yên lòng.
Cô không còn xoắn xuýt về chuyện này nữa, chuyên tâm ôn bài để thi cuối khóa.


Ngày thi kết thúc vào ngày hai mươi.
Tang Trĩ mua vé máy bay là vào buổi trưa ngày hai mốt, dự định đến ngày hôm ấy sẽ bắt taxi đến gần đó, rồi ngồi một chuyến xe buýt đến sân bay.
Cô là người về nhà sớm nhất trong ký túc xá.


Bốn người sớm đã bàn bạc với nhau, trước khi tất cả về nhà thì đêm hôm đó sẽ cùng nhau đi chơi. Vậy nên sau khi thi xong họ không về phòng mà đi thẳng đến một quán ăn bên ngoài trường giải quyết bữa cơm.


Sau khi ăn xong, Ngu Tâm đề nghị: “Gần đây mới mở một quán bar, hay là bọn mình đến đấy chơi đi?”
Ninh Vi trừng mắt: “Vậy mình có thể dẫn theo bạn trai đến không”
Ngu Tâm: “Được chứ.”


Sát đây có mở mấy quán bar, phần lớn người đến đều là sinh viên, ngẫu nhiên cũng sẽ gặp được vài người quen biết. Có một tiệm còn là do cựu sinh viên trường mở ra nữa.
Uông Nhược Lan: “Vậy thì mình cũng sẽ hẹn với nam thần của mình cùng đi.”


Tang Trĩ đã từng đi một lần với khoa của cô, vậy nên không có ý kiến gì.
Ngu Tâm: “Ôi chao, Nhược Lan, cậu theo đuổi chưa thành nữa sao”


“Cũng sắp rồi đó.” Uông Nhược Lan cầm điện thoại bấm bấm, cười tủm tỉm nói, “Mình có cảm giác anh ấy cũng có ý kia, còn nói với mình đến lúc đó cùng ngồi một chuyến xe về quê nữa.”
Tang Trĩ uống một ngụm nước.


“Haiz, thật ra mình cũng vừa mắt với một anh trai nhỏ ở quầy bar kia, lần trước các cậu đi cũng nhìn thấy rồi, người gảy đàn ghita ấy.” Ngu Tâm nâng má, chần chừ nói: “Mình cảm thấy, chỉ cần bề ngoài không xấu lắm,thì nữ theo đuổi nam cũng không phải là không được.”


Nghe cô ấy nói như vậy, động tác uống nước của Tang Trĩ thoáng dừng lại.
Nói đến đây, Ngu Tâm soi mặt trên màn hình điện thoại, tự luyến nói: “Nếu là mình thì có thể theo đuổi được anh ấy nhỉ. Mình cảm thấy mình cũng xinh đẹp lắm đó nha.”
Hai người khác đang ồn ào.


Tang Trĩ cầm đũa lên gắp lấy miếng sushi cuối cùng trên bàn bỏ vào miệng.
Ninh Vi quay đầu, nhìn thấy cô vẫn luôn trầm mặc không nói, vô thức hỏi: “Ấy, Tang Tang, tâm tình cậu không tốt sao? Sao nãy giờ không nói chuyện gì thế?”


“Không có.” Tang Trĩ lấy lại tinh thần, cười cười: “Mình nghe các cậu nói mà.”
Có thể vừa mở nên quán bar này không có nhiều người đến, nó không ầm ĩ như trong tưởng tượng của Tang Trĩ lắm.


Ninh Vi gọi bạn trai đến, sau đó bạn trai cô ấy còn gọi cả Giang Minh. Những người khác hầu như đều có đôi có cặp, vì vậy theo lẽ thường tình thì Giang Minh ngồi xuống bên cạnh Tang Trĩ.


Tang Trĩ chưa từng nói chuyện trước mặt cậu ta bao giờ, bình thường cũng chỉ trò chuyện vài câu qua wechat. Cô nhìn cậu ta một cái, không cảm thấy mất tự nhiên nhưng cũng không chủ động bắt chuyện.


Giang Minh trông khá tuấn tú, mắt một mí, khuôn mặt lập thể rõ ràng. Dáng người gầy gò cao cao, cười lên trông rất sáng sủa, như một chàng trai mang theo năng lượng mặt trời.
Đám người bắt đầu chơi đổ xúc xắc.


Tang Trĩ không biết chơi trò này nên quyết định không tham dự, một mình ngồi một góc bấm điện thoại. Tâm trạng của cô không hiểu vì sao lại không tốt lắm, cả đêm không lên tiếng, chỉ uống một ít rượu.
Rượu này bề ngoài trông rất đẹp, hương vị hơi nồng, còn có chút ngọt.


Tang Trĩ cảm thấy mùi vị này khá lạ, không quá phù hợp với khẩu vị của cô, nhưng lại không muốn lãng phí nên chỉ có thể gắng gượng uống hết.


Giang Minh không chơi nữa, lại gần trò chuyện với cô. Cậu ta chỉ chỉ rượu trước mặt cô, nhắc nhở: “Rượu này nồng độ cồn cao lắm đấy, cậu có thể uống sao”
“Cao à?” Tang Trĩ hơi yên lặng, sờ sờ mặt, “Vậy mình không uống nữa.”
Giang Minh cầm một cái ly khác tới: “Cậu uống cái này đi.”


Tang Trĩ hậu tri hậu giác cảm thấy có chút choáng váng. Cô lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao, mình không uống nữa. Cậu uống đi.”
Giang Minh cũng không cưỡng ép: “Vậy cậu có muốn uống nước không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.”


Tang Trĩ nhìn chung quanh, muốn hỏi xem Ngu Tâm có muốn về ký túc xá cùng cô hay không. Một giây sau, điện thoại cô cầm trong tay rung lên.
Cô cúi đầu nhìn.
Là Đoàn Gia Hứa gọi điện thoại đến.
Tang Trĩ nhận: “Anh.”


“Ừm, sáng ngày mai tám giờ em….” Còn chưa nói xong, Đoàn Gia Hứa đột nhiên nghe thấy tiếng động bên cô, trầm mặc trong chốc lát, đổi chủ đề, “Em ở đâu đấy?”


“Em ở một quán bar gần trường học.” Tang Trĩ có hơi không thoải mái, nói, “Đi cùng với bạn trong phòng ký túc xá, nhưng em cũng sắp về rồi.”
Đoàn Gia Hứa hỏi: “Em về một mình?”
Tang Trĩ: “Em sẽ hỏi bạn cùng phòng xem thử có về với em không.”
“Uống rượu rồi?”


“Vâng.” Chuyện này thì Tang Trĩ không dám nói thật, “Chỉ chút xíu thôi.”
Tiếng nói của Đoàn Gia Hứa nhẹ dần: “Tên quán bar?”
Tang Trĩ không nhớ rõ lắm, quay đầu hỏi Giang Minh bên cạnh: “Quán bar này tên gì vậy”
Giang Minh suy nghĩ giây lát: “Hình như là, Tinh Bát.”


“À, cảm ơn.” Tang Trĩ quay đầu lại tiếp tục nói chuyện điện thoại với Đoàn Gia Hứa, chần chừ nói: “Hình như tên là Tinh Bát.”
Đoàn Gia Hứa trầm mặc vài giây: “ Ừm. Em ngồi yên ở đó một lát đi, bây giờ tôi chạy qua.”


Tang Trĩ ‘a’ một tiếng, không kịp phản ứng việc anh lại đột nhiên muốn đến đây, rầu rĩ nói: “Anh qua đây làm gì, anh cũng muốn đến chơi sao?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng đóng cửa, xen lẫn âm thanh hơi thở của anh khi nói chuyện, trầm thấp lại gợi cảm: “Tôi đến bắt quỷ rượu.”
“…”


Tang Trĩ cảm thấy bên trong quán bar khá buồn bực. Cô mang áo khoác lên, nói tạm biệt cùng với những người trong phòng: “Mình về trước đây, còn có ít đồ chưa thu dọn xong.”
Giang Minh cũng đứng lên: “Mình đưa cậu trở về cho.”
“Không cần đầu.” Tang Trĩ qua loa, “Anh mình chờ mình ở bên ngoài rồi.”


Giang Minh sửng sờ: “Nhà cậu ở đây sao?”
“Không phải.” Tang Trĩ hơi dùng sức chớp mắt, khoát tay nói, “Nhưng anh mình làm việc ở đây.”
Cô đi ra khỏi quán bar.


Bên ngoài trời lạnh đến bất ngờ, trên bầu trời lất phất mấy hạt tuyết bé tí. Gió lạnh thổi lên khiến cho tinh thần của cô thanh tỉnh không ít, Tang Trĩ hít mũi, lấy trong túi ra cái bao tay, chậm chạp đeo vào.


Tang Trĩ rất ít khi nhìn thấy tuyết rơi, vậy nên lúc này khá hào hứng. Cô nhặt một nhành cây gần đấy, ngòi xổm trên mặt đất vẽ mấy nhân vật hoạt hình nho nhỏ.
Cô hơi mất sức, vẽ ra hình ảnh toàn xiêu xiêu vẹo vẹo.


Ngồi xổm khá lâu nên Tang Trĩ cảm thấy muốn ói, sau đó dứt khoát ngồi bệt xuống đất.
Lúc Đoàn Gia Hứa đến vừa vặn nhìn thấy cảnh này.


Anh đậu xe ở ven đường rồi mới xuống xe đi đến. Nhìn thấy Tang Trĩ ngồi bên lề đường, Đoàn Gia Hứa hơi sửng sốt rồi nhanh chóng đi đến, hỏi: “Tang Trĩ, sao em lại ngồi ở đây?”
“Hình như ướt mất rồi.” Tang Trĩ nghiêng đầu qua chỗ khác, lúng ta lúng túng nói, “Quần hình như ướt mất rồi.”


Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Gì cơ?”
Tang Trĩ muốn đứng dậy nhưng lại không còn sức lực, “Anh ơi, tuyết này ướt đó.”
“…” Đoàn Gia Hứa hít một hơi thật sâu, bắt lấy cổ tay cô kéo cô đứng lên, “Em rốt cuộc uống bao nhiêu vậy hả?”
Tang Trĩ thầm thì: “Chỉ nửa ly.”


“Nửa ly rượu gì?” Đoàn Gia Hứa buông thõng đôi mắt, tức giận cười, “Còn nữa, ai cho em đến quán bar?”
“Em trưởng thành rồi đó.” Nghe điệu bộ giáo huấn của anh, Tang Trĩ đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nghiêm túc lặp lại một lần nữa, “Em trưởng thành rồi.”


“Trưởng thành cũng không thể…”
Tang Trĩ cắt ngang lời anh: “Vì sao lại không thể?”
Đoàn Gia Hứa thoáng giật mình, lập tức cúi đầu nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Bé Tiểu Tang sao lại phát cáu rồi?”


Cảm xúc tủi thân lập tức xông lên, Tang Trĩ không hiểu sao lại muốn khóc, lúc nói chuyện còn mang theo giọng mũi nghèn nghẹt: “Chính anh đã nói, sau này trưởng thành rồi, em muốn làm gì thì làm, không ai quản em hay sao.”
“…”
“Là anh nói.”


Chuyện cô muốn làm, những chuyện mà cô phải chờ đến sau khi trưởng thành mới được làm, có thể có bao nhiêu chuyện cơ chứ.
Cũng chỉ vì một chuyện kia.
Có thể nhiều năm sau đó, lá gan của cô lại hình như ngày một nhỏ đi.
Lúc trước cũng chỉ là không muốn dám nói cho biết, cô thích anh.


Bây giờ cô đã lớn rồi, ngay cả thích thôi cũng không dám.
Rõ ràng người khác ở tuổi này, đều trở nên dũng cảm hơn, với người mà họ ngưỡng mộ thích thầm, họ sẽ biểu đạt tấm lòng của mình.
Còn cô vì điều gì mà chỉ có thể chịu đựng.


Muốn ít liên lạc với anh, nhưng lại sợ anh sinh hoạt chỉ một mình thì không ổn.
“Sao vậy?” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, “Ai ăn hϊế͙p͙ em?”
Tang Trĩ dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, rầu rĩ lên tiếng: “Không có ai cả.”


Cô chóng mặt nên đi đường bất ổn, lại muốn ngồi xuống đất lần nữa, trong nháy mắt được Đoàn Gia Hứa cầm tay lại. Tang Trĩ dựa vào trên người anh, lầm bầm: “Em muốn về nhà.”
Đoàn Gia Hứa vừa tức vừa buồn cười: “Em thế này ngày mai còn có thể về nhà được sao?”


“Em không thoái mái.” Tang Trĩ nhíu mày lại, chậm chạp nói: “Anh ơi, em muốn nôn.”
Đoàn Gia Hứa cởi áo khoác trên người ra, để trước mặt cô: “Vậy nôn đi.”
Tang Trĩ thử một lần; “Em nôn không ra.”
Đoàn Gia Hứa khẽ nói: “Đến chỗ kia ngồi một lát nhé?”


“Em đi không nổi.” Tang Trĩ lắc đầu: “Em không đi.”
“Tôi cõng em.”
Tang Trĩ nhìn anh chăm chú, một hồi lâu sau cô lại bắt đầu rơi nước mắt, không hiểu sao lại bắt đầu cáu kỉnh: “Em không muốn, em không đi.”
“…” Đoàn Gia Hứa nói “Vậy lên xe?”
“Em không muốn.”


Đoàn Gia Hứa có chút buồn cười: “Vậy bé Tiểu Tang muốn ở đây hóng gió sao?”
Tang Trĩ không đáp lại anh, hình như là không nghe thấy lời anh nói. Cô hít mũi, đột nhiên thốt lên một câu: “Anh ơi, em có thể nói một cái bí mật này với anh được chứ?”
“Hửm?”


“Em có một người, em rất thích.” Tang Trĩ cụp mắt, thút tha thút thít nói: “Nhưng người ấy không thích em.”
“…”
Khóe miệng đang cong lên của Đoàn Gia Hứa trong nháy mắt nhạt dần, cảm thấy không thể duy trì nụ cười được nữa: “Ai?”
Tang Trĩ không đáp.


“Cái đối tượng qua mạng kia của em sao?” Hầu kết Đoàn Gia Hứa nhấp nhô, khàn giọng hỏi: “Hay là học trưởng trường em?”
Tang Trĩ giương mắt nhìn anh, trầm mặc một hồi lâu, khóe môi run run: “Em không nói cho anh.”
Chuyện cô thích Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ không nói qua cho bất cứ ai.
Một người cũng không.


Cô bắt đầu từ thích, cho đến từ bỏ, rồi lại không nhịn được tiếp tục thích.
Đều là chuyện của riêng một mình cô.
Toàn bộ, đều chỉ có một mình cô biết.
Đoàn Gia Hứa hỏi: “Không thể nói cho tôi biết sao?”


Tang Trĩ còn muốn nói chuyện, trong cổ họng đột nhiên chua chua. Cô bỗng nhiên úp sấp mặt trong ngực anh, nhưng có vẻ nhịn không được nữa, nôn hết nhưng thứ ô uế trong miệng lên người anh.
“…”


Không lâu sau Tang Trĩ đứng thẳng người dậy, dường như đã có hơi tỉnh táo. Nhìn thấy chuyện mình vừa mới làm, cô lui về sau một bước, khiếp đảm nói: “Em không phải cố ý đâu.”
Sợ cô ngã, Đoàn Gia Hứa giơ tay vịn cô lại.


Tang Trĩ lại tránh ra khỏi anh, lui lại phía sau mấy bước, ngồi xổm trên mặt đất: “Anh đừng đánh em mà.”


“…” Đoàn Gia Hứa nhìn quần áo trên người trực tiếp cởi xuống, sau đó mặc áo khoác vào. Anh cũng ngồi xổm xuống trước mặt cô, dùng áo lau khóe miệng cho cô, cảm thấy thú vị nói, “Sao tôi lại đánh em rồi?”
Tang Trĩ nghẹn ngào: “Anh đừng mắng em…”
Đoàn Gia Hứa: “…”


“Em không muốn.” Tang Trĩ dứt khoát ngồi bệt xuống đất lần nữa, bày ra dáng vẻ ăn vạ: “Anh chắc chắn lại muốn mắng em…”
“Không mắng em mà.” Đoàn Gia Hứa kiên nhẫn nói, “Đừng để bị cảm.”
Tang Trĩ còn có chút cảnh giác, vẫn không nhúc nhích.


Đoàn Gia Hứa ngả ngớn, hỏi: “Tôi mắng em khi nào hả?”
Tang Trĩ không lên tiếng.
“Quỷ rượu ở đâu ra thế này.” Đoàn Gia Hứa không tức giận, đột nhiên cong mắt nở nụ cười, “Mau dậy đi, áo tôi dơ rồi, không cách nào ôm em được.”


Tang Trĩ cúi đầu, thanh âm mang theo giọng mũi: “Vậy thì anh mặc kệ em luôn đi.”
“Hửm? Thật sự có chút không muốn quản.” Đoàn Gia Hứa quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt cô, “Nhưng lại không nỡ chút nào.”
“…”
“Lên đi,” Đoàn Gia Hứa nói, “Tôi cõng em.”






Truyện liên quan