Chương 63: Tao theo đuổi
“…”
Tang Trĩ máy móc quay đầu, thuận theo ánh mắt anh ấy nhìn thấy Đoàn Gia Hứa đang nghiêng đầu cũng nhìn qua. Như là bị phụ huynh bắt gặp yêu sớm, cô bỗng nhiên rụt tay về, không được tự nhiên lùi về sau mấy bước.
Cô nuốt một ngụm nước bọt.
Lúc đầu thì cũng chẳng thấy đây là chuyện to tát gì, nhưng nhìn thấy biểu cảm không mấy thiện ý của Tang Diên, cùng với việc mối quan hệ bất ngờ bị đâm thủng, hai cái này kết hợp với nhau, khiến cho tâm tư chưa kịp chuẩn bị của Tang Trĩ căng thẳng, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Đoàn Gia Hứa cụp mắt, nhìn bàn tay vắng vẻ trong nháy mắt, nhíu mày lại.
Sau đó nghe được Tang Trĩ phun ra một câu: “…Đúng là rất giống.”
“…”
“Nhưng anh nhìn kỹ đi,” Tang Trĩ khô khan nói, “Vẫn có, có một chút khác biệt mà, chỉ là gương mặt đại…mặt đại trà…Em biết đến tận mấy người đều có gương mặt dài như thế này…”
Tang Diên cắt ngang cô, giận quá hóa cười: “Em thật sự xem anh là tên ngu?”
“…”
“Nếu không thì để anh giúp em tìm lý do?” Con ngươi Tang Diên đen nhánh, tự cho là mình tỉnh táo, nhưng không có cách nào kìm nén, “Đoàn Gia Hứa mù, què, say, nên em phải đỡ cậu ta, nhất định cần phải nắm tay cậu ta.”
Yên lặng ba giây, Tang Trĩ cố gắng trấn định bản thân: “Vậy thì quyết định là say nhé?”
“…”
Nghe cô nói thế, mi tâm Tang Diên nhảy dựng lên một cái, khuôn mặt ẩn hiện nụ cười như có như không cũng dần dần tan biến. Anh ấy bất động thanh sắc bình ổn hô hấp, nhìn chòng chọc vào Tang Trĩ, gằn từng chữ nói: “Em lại đây cho anh.”
Tang Trĩ sợ bị anh ấy mắng, quay về phía sau nhìn Đoàn Gia Hứa cầu cứu.
Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa cũng nghiêng đầu nhìn Tang Trĩ, biểu hiện như đang suy nghĩ. Sau đó anh nhanh chóng lên tiếng, nhưng lời nói ra thì lại là đáp lại câu cô vừa mới nói: “ Vẻ ngoài của anh này không hề đại trà chút nào.”
“…”
Song phương tấn công.
Hai tên, đàn ông, có bệnh.
Tang Trĩ cũng không hiểu tại sao trong nhất thời mình lại trở nên hoảng loạn như thế kia. Cô hít một hơi thật sâu, ánh mắt rời khỏi hai người nọ, sau đó bất thình lình đẩy Đoàn Gia Hứa về phía Tang Diên.
Cô đổ toàn bộ trách nhiệm lên trên người Đoàn Gia Hứa, ăn ngay nói thật: “Anh ấy theo đuổi em.”
Đối diện với ánh mắt của Tang Diên, cuối cùng Đoàn Gia Hứa cũng có một chút cảm giác tội ác. Khóe miệng anh từ từ thu lại ý cười nhàn nhạt, ho nhẹ một cái, thừa nhận: “Tao theo đuổi đó.”
“…”
Tang Trĩ đột nhiên thấy hối hận.
Nếu hôm nay cô không đến tìm Đoàn Gia Hứa, sau khi tan ca ngoan ngoãn quay về ký túc xá thì đoán chừng lúc này Tang Diên sẽ không nhìn thấy một màn thế này. Nếu biết Tang Diên đến, có thể bọn họ sẽ bàn bạc kỹ hơn, còn có thể cùng nhau suy nghĩ xem nên thẳng thắn như thế nào mới không khiến cho anh ấy khó chấp nhận sự thật.
Tình trạng như bây giờ.
Ba người như ba kẻ xa lạ, trầm mặc cùng lúng túng đi về phía ký túc xá của Tang Trĩ.
Tang Trĩ đi giữa, không dám dựa vào quá gần Đoàn Gia Hứa, khoảng cách vì thế càng sát Tang Diên hơn. Ánh mắt của cô liếc nhìn Tang Diên, trái tim vẫn đang bồn chồn, trong lòng lại có cảm xúc áy náy.
Cô cúi thấp đầu, âm thầm đặt mình vào trong trường hợp của Tang Diên mà suy nghĩ.
Chiến tranh lạnh với em gái gần hai tuần, cuối cùng tìm ra được chút thời gian rảnh bay đến Nghi Hà cốt là muốn đánh gãy chân nó. Trăm cay nghìn đắng đuổi đến tận trường con em gái này lại bất thình lình nhìn thấy, nó cùng với người anh em thân thiết của mình tay trong tay.
Em gái ruột và bạn thân hẹn hò.
Mà hẹn hò thì thôi đi, hai người còn đồng thời giấu diếm anh ấy, anh ấy còn không chút phát giác nào đi tìm thằng bạn thân nhờ nó quan tâm đứa em nhà mình, nhìn có khác gì một thằng đần bị nâng trên tay đùa bỡn không.
Hình như có chút chút…
Tang Trĩ ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, nhịn không được nói ra: “Anh hai ơi, trước đó em đã muốn nói với anh rồi, em cũng có gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh vậy mà lại kéo em vào danh sách đen. Thế nên anh mới không nhận được đó.”
Tang Diên làm như không nghe thấy, một tiếng cũng không trả lời.
“Em có thể lấy ra cho anh xem,” Sợ anh ấy không tin, Tang Trĩ lấy điện thoại ra, lôi số của anh ra khỏi danh sách đen, “Em còn có ghi chú lại nè.”
Tang Diên nhắc lại chuyện xưa: “Nghiên cứu sinh?”
Tang Trĩ chớp chớp đôi mắt, kiên trì nói: “Em không phải đang giúp anh chuẩn bị trước tâm lý sao? Trước đó đã nói với anh rồi, người bạn trai mà em tìm không chênh lệch tuổi tác bao nhiêu so với anh, sau đó còn chầm chậm nói với anh là….”
Tang Diên lười nghe cô nói nhảm: “Đến dưới ký túc xá của em còn bao lâu.”
“Nhanh ạ, vài phút nữa.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, chần chờ hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Tang Diên lại không trả lời.
Tang Trĩ chỉ có thể nhìn thoáng qua Đoàn Gia Hứa.
Đoàn Gia Hứa đối diện với ánh nhìn của cô, cười cười, trấn an cô: “Không sao đâu mà, lát nữa anh sẽ nói chuyện với anh hai em.”
“…”
Cứ cảm thấy bầu không khí thật sự dọa người, còn nằm ngoài dự đoán của Tang Trĩ nữa. Cô vốn cho rằng cùng lắm thì Tang Diên chỉ cảm thấy kinh ngạc, nhưng sẽ không tức giận.
Tang Trĩ nhìn Tang Diên, cưỡng ép bản thân cần phải cứu lấy cục diện này: “Anh hai, đêm nay anh ở lại sao?”
Tang Trĩ tặc lưỡi: “Em có vấn đề gì?”
Tang Trĩ cảm giác đầu như muốn nổ tung: “Anh sẽ không đánh người chứ…”
Tang Diên: “Ha ha.”
“Chuyện này vốn có gì đâu, anh mà vừa mắt bạn em, ” Tang Trĩ cố gắng hết sức kiếm lời, “Em cũng có thể giới thiệu cho anh mà, em không thấy ngại ngùng gì đâu.”
Tang Diên cực kì lạnh lùng: “Không cần, ông đây có bạn gái.”
“…”
“Không phải chứ, nam chưa cưới nữ chưa gả, phản ứng này của anh cứ như em tìm trúng người đã kết hôn rồi vậy!” Tang Trĩ nói, “Tuổi đời chênh lệch cũng không có bao nhiêu cơ mà, có phải là mười bảy tuổi đâu.”
Vừa lúc đến dưới lầu ký túc xá Tang Trĩ.
“Ở đây?” Tang Diên không nghe vào bất cứ lập luận nào của cô, hất cằm nói, “Không cần phải đợi anh dạy em cách đi vào như thế nào đấy chứ?”
“…”
Đoàn Gia Hứa cũng cất tiếng, dịu dàng nhắc cô: “Về phòng đi, không phải là muốn gọi video với mẹ em sao?”
Bầu không khí cổ quái này, tựa như sau khi Tang Trĩ đi sẽ xảy ra một chuyện gì đó vậy.
Tang Trĩ cảm thấy vô cùng bất an, một bước còn không dám động đậy, nói: “Vả lại anh quen biết anh Gia Hứa đã nhiều năm như vậy rồi mà, cũng biết nhân phẩm của anh ấy rất tốt…”
Tang Diên vô cảm hỏi: “Anh biết gì cơ?”
“…”
Nói nửa ngày thật khó chơi mà.
Tang Trĩ tốn hết miệng lưỡi cũng không có một chút tác dụng nào. Cô cảm thấy thật bực mình, nhưng vì đuối lý nên chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Em đã nói với anh rồi, em định nói cho anh, nhưng anh kéo em vào danh sách đen. Hơn nữa đây cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là yêu đương thôi.”
“Ừ, không phải chuyện lớn.” Tang Diên qua loa, “Về phòng em đi.”
Tang Trĩ muốn điên lên rồi, chỉ có thể ném ra cái đề nghị: “Hôm nay em không về ký túc xá ngủ được không ạ?”
Tang Diên: “Ha ha.”
“…”
***
Cảm thấy những gì cần nói đều đã nói cả rồi.
Cũng thấy nói thế nào thì hai người này cũng tiếp thu chín năm học môn giáo dục công dân, hẳn là sẽ nói đạo lý với nhau.
Huống hồ chi, từ nhỏ đến lớn số lần chọc Tang Diên tức giận, không đến nghìn thì cũng được trăm lần, nhưng chưa bao giờ anh ấy động tay với cô. Nhiều lắm thì chỉ dạy dỗ cô vài câu, chứ không có hành động ác liệt gì.
Ôm suy nghĩ này, Tang Trĩ lại nói thay Đoàn Gia Hứa vài câu, cuối cùng cũng ngoan ngoãn về phòng ngủ. Cô chạy chậm lên cầu thang, sau khi đi vào ký túc xá lập tức chạy đến ban công, vịn lan can nhìn xuống dưới.
Nhìn thấy hai người đàn ông đã đi ra khỏi trường học, cả hai cách nhau chừng một mét.
Nhìn qua thì không biết có đang trò chuyện với nhau không nữa.
Nhưng mà, nhìn thì rất hài hòa.
Giống như đúng thật là đang nói lý.
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở hắt ra, mãi đến khi không nhìn thấy hình ảnh của hai người họ nữa mới dời mắt đi.
***
Giờ phút này.
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên đứng dưới lầu, ánh mắt cả hai chưa từng đối diện.
Cũng chưa từng nhìn lướt qua nhau.
Sân trường vào ban đêm trong giờ nghỉ, đặc biệt an tĩnh.
Trên đường đi hầu như không gặp được người khác.
Hai người duy trì trạng thái này ra khỏi trường, lại đi thêm một đoạn đường nữa. Từ chỗ này đến trạm tàu điện ngầm sẽ qua một cái lối nhỏ. Bình thường vẫn rất náo nhiệt, nhưng đến nghỉ hè thì người sẽ vắng hẳn đi.
Đường đi trống rỗng, sắc đèn trắng xóa, vừa chói mắt lại quạnh quẽ.
Đã đến một nơi cực kỳ thích hợp.
Tang Diên đột nhiên dừng lại, đầu lưỡi chống thật mạnh bên khóe môi. Sau đó, anh ấy nghiêng người, không báo trước dùng sức đấm thật mạnh lên mặt của Đoàn Gia Hứa.
Không khách khí, không thu liễm bớt lực đấm.
Theo sức lực này Đoàn Gia Hứa phải lùi về sau mấy bước, cảm thấy nửa bên mặt dường như mất hết tri giác, giống như bị thiêu đốt, tê dại không thôi. Anh động bắp thịt trên mặt, lòng bàn tay cọ vào khóe môi bị đấm rách, cười: “Ác vậy cơ à?”
“Con mẹ mày, tao nổi cả da gà rồi đây này.” Tang Diên không hề đùa giỡn, khép mắt lại, giây lát sau liền mở ra trợn trừng, “Mày tán ai đó hả?”
Đoàn Gia Hứa sửa lại: “Không phải tán, là nghiêm túc.”
Tang Diên cười trào phúng, lửa giận không giảm đi. Anh ấy lắc cổ, đưa tay lên túm lấy cổ áo Đoàn Gia Hứa, kéo mạnh xuống, nâng đầu gối lên đá vào bụng anh một cái: “Con mẹ nó, tao thấy mày điên rồi.”
Lực của anh ấy cực kỳ mạnh, Đoàn Gia Hứa cảm thấy toàn thân đều đau, nhưng lại không phản kháng. Trán anh rịn ra từng lớp mồ hôi, khóe môi vẫn cong lên, khó khăn nói một câu: “Mày chú ý chỗ mà đánh.”
“…” Tang Diên tức đến nổi dạ dày cũng đau, đánh thêm một cú lên trên mặt anh, “Bà mẹ mày, mày muốn tao giữ lại cho mày?”
Đoàn Gia Hứa lùi về sau, lần này lưng đụng trúng tường, anh khẽ rên lên.
Tang Diên lại kéo anh về trước, tiếp tục tung chưởng.
Hai người biết nhau lâu như vậy nhưng lại chưa từng đánh nhau một trận nào.
Nhưng lần đầu này, Tang Diên tựa như muốn mạng của Đoàn Gia Hứa. đánh đến khi anh ấy cũng hết sức, dựa vào tường thở phì phò: “Tiên sư nó, nghỉ một lát đã.”
Đoàn Gia Hứa trực tiếp ngồi bệt trên đất. Trong miệng của anh tất cả đều là máu tươi, quay đầu sang bên cạnh phun ra một ngụm. Nghe anh ấy nói thế, đuôi lông mày của anh cong lên, âm thanh khàn đục, cũng không nhiều lời: “Được.”
Đánh xong trận này cũng đủ để cảm xúc của Tang Diên tỉnh táo hơn phân nửa.
Hai người trầm mặc một hồi lâu, mùi thuốc súng cũng dần tan biến.
Tang Diên lạnh nhạt hỏi: “Quen bao lâu?”
“Một tháng rưỡi,” Đoàn Gia Hứa đứng dậy, cười khẽ, “Lần trước có nói sẽ đến Nam Vu tìm mày, chính là vì chuyện này. Lần này là tao không đúng, vậy nên muốn nói xin lỗi trước mặt mày.”
Tang Diên: “Mày là tên súc sinh.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy à.”
“Nếu mày muốn tìm một cô bé bằng tuổi nó, hoặc là, dù cho mày tìm một người nhỏ hơn con bé thì tao vẫn sẽ ủng hộ mày cả hai tay hai chân.” Tang Diên nói, “Nhưng đó là em gái tao, Tang Trĩ, là người mà từ khi nó học cấp hai đã quen mày đấy? Xem mày như anh trai ruột, vậy mà mày cũng xuống tay được?”
“Người anh em—-”
“Cút mẹ mày đi, ai anh em với mày.”
“…” Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười thành tiếng, lại động vào vết thương, đâu đến câm nín, “Được, anh. Biết anh khó chấp nhận, anh muốn đánh em mấy trận cũng được hết.”
Tang Diên giận đến hóa cười: “Ai là anh mày?”
Đoàn Gia Hứa: “Sớm muộn chả gọi, mày thích ứng đi.”
“…”
***
Hai người ngăn một xe taxi.
Lên xe, Tang Diên vẫn cảm thấy rất hoang đường, nghĩ thế nào vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Mày tính thế nào?”
“Khoan đã,” Vừa lúc nhận được tin nhắn bên wechat của Tang Trĩ, Đoàn Gia Hứa cụp mắt, vừa trả lời cô vừa cà lơ phất phơ nói, “Cô gái nhỏ trưởng thành rồi, thật sự là vô cùng xinh đẹp.”
“…” Tang Diên nhẫn nhịn cảm xúc muốn đánh người trên xe, “Mày chưa từng nhìn thấy con gái đẹp?”
“Đúng vậy,” Mắt Đoàn Gia Hứa không động, nhập vào trong khung chat ‘Không sao đâu, em đừng lo’, cười đến dịu dàng, “Chưa từng thấy ai đẹp hơn Chích Chích nhà tao.”
Tang Diên hạ kính cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi qua cũng làm hạ đi lửa nóng trong anh ấy: “Nhà mày? Chích Chích?”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Thôi được rồi, tạm thời vẫn còn là nhà mày.”
“…”
“Nhưng sớm muộn gì cũng là nhà tao.”
“…”
Trầm mặc thật lâu.
Tang Diên lại hỏi: “Thật sự nghiêm túc?”
Đoàn Gia Hứa tắt màn hình, nghe anh ấy nói thế, khóe môi anh thu lại ý cười, giọng điệu hiếm khi lại nghiêm chỉnh đến thế này: “Không nghiêm túc thì tao thật sự, mẹ nó, thật sự là thằng súc sinh.”
“Được.” Tang Diên tr.a rõ ngọn nguồn, “Đến bước nào rồi?”
“…” Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn anh ấy, lần này lại không trả lời nó: “Không phải chứ, người anh em này. Cái này dính đến vấn đề ** đó.”
Tang Diên: “?”
Bầu không khí ngưng đọng mấy giây, Tang Diên không thể tin nổi, nhìn thẳng vào Đoàn Gia Hứa: “Chuyện này tao hỏi cũng thấy xấu hổ lắm, nhưng tao vẫn phải hỏi rõ ràng, sao mày lại dính đến ** rồi?”
Thấy anh ấy hiểu lầm, Đoàn Gia Hứa xém chút nữa thì bị sặc: “Đừng chứ, người anh em à, mày nghĩ đi đâu thế?”
“…”
Đoàn Gia Hứa: “Hình tượng của tao trong lòng mày là như vậy à?”
Ánh mắt Tang Diên không rời anh một giây, bình tĩnh nói: “Tao nói thật nha, đúng là như vậy đó.”
“…”
“Còn nữa, mày là một thằng chó già sắp ba mươi, tán em gái tao-một cô gái nhỏ vừa lên đại học, vấn đề này—-lại để tao tự phát hiện,” Tang Diên cười lạnh, “Sự vô sỉ của mày chỉ có cao hơn chứ không có cao nhất nhỉ.”
Đoàn Gia Hứa tản mạn nói: “Cũng chỉ chênh nhau sáu năm mười một tháng.”
“…” Cũng chính vì vậy nên Tang Diên mới không có lý do chính đáng bắt hai người họ chia tay, anh ấy dời mắt, thả lỏng miệng: “Hai người yêu thì yêu, nhưng mà mày phải chú ý chừng mực. Tiểu quỷ này ở nhà được cung dưỡng lắm.”
Đoàn Gia Hứa cười: “Tao biết.”
Rất nhanh, anh còn bổ sung thêm: “Cảm ơn anh hai.”
Cục diện đông cứng.
Không bao lâu sau, cửa kính xe đóng lại.
Tang Diên bỗng nhiên nâng tay dùng sức khóa cổ Đoàn Gia Hứa lại, thái dương nhảy lên thình thịch.
Âm thanh cực lơn, tài xế vô thức nói: “Chuyện gì vậy?”
Sợ lái xe hoảng loạn, Tang Diên giương mắt, kiềm chế cơn giận, vô cùng quan tâm chêm thêm một câu: “Bác tài đừng lo.”
“…”
“Tôi sẽ cố gắng không giết người trên xe chú.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tài xế: Mẹ nó, thế còn sợ hơn