Chương 5
“Không… Không được làm nơi đó…. Ah! Không được…”
Tiếng thở gấp liên tục từ trong nhà vệ sinh bay ra, trong đó còn xen kẽ những tiếng ma xát của tiếng quần áo truyền ra.
Lưu Vũ Hi bị cưỡng ép áp lên vách tường, quần bị kéo xuống đến đầu gối, cặp mông tuyết trắng bóng nhẵn nhô cao lên đầy dụ hoặc. Lý Dục Long phun ra một ngụm khí, một tay ấn chặt sau gáy đối phương, một tay nắm lấy dục vọng đang phấn chấn bắt đầu cọ xát trên đùi của cậu, cuối cùng đỉnh dục vọng còn bất chợt nhắm đến u huyệt nhỏ bé.
Mỗi khi chỗ kín của mình bị vật thể kia đụng tới, Lưu Vũ Hi cả người đều run rẩy cả lên. Cậu quay đầu nhìn đến cái vật thể đang nhe nanh múa vuốt với mình…. Lúc này còn lớn hơn hồi nãy nữa. Nếu như bị thứ này đâm vào cơ thể, mình chẳng phải là đi đời nhà mà luôn sao? Trời ạ ~~~ không muốn đâu ~~~
Lưu Vũ Hi càng nghĩ càng sợ hãi, chân mày cau lại tụ thành một chỗ, hai mắt thủy lệ rưng rưng nhìn chăm chú vào cái đỉnh kia đang ở trên khe mông của mình cọ xát, cậu không biết được bộ dạng hiện giờ của mình càng khơi dậy dục vọng muốn ra sức chà đạp của người khác. Lý Dục Long khẩu khí bất ổn nói “Mẹ nói! Cậu đang muốn câu dẫn tôi sao!?”
Dục vọng của hắn lại trướng đến cực đại, Lưu Vũ Hi không ngớt lời cầu xin tha thứ “Tôi…. Tôi không có…. Không cần ~~~”
“Lão tử quản cậu nhiều như vậy!” Lý Dục Long gào lên, thô lỗ tách ra u huyệt của cậu.
“Không ——!!” Lưu Vũ Hi ra sức giãy dụa, la hét om sòm, âm thanh tăng lên không ít.
“Kết giao với cậu hơn một tháng mà cũng chưa có tiến triển gì! Hôm nay nếu chúng ta còn không làm thì cũng không cần đi ra ngoài!” Lý Dục Long dùng sức đè cậu lại, tinh khí to lớn để ở lối vào, đang muốn tiến quân thần tốc!!
Lưu Vũ Hi đột nhiên không kháng cự nữa, hai tay chống lên vách tường, bả vai chợt run lên dữ dội, đầu cúi thấp rũ xuống. Lý Dục Long phát hiện có chút kì lạ nên dừng lại. Chỉ nghe cậu phát ra những âm thanh nức nở nhỏ bé.
Lý Dục Long đưa lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, nắm eo của cậu xả xuống “Cậu làm sao thế?”
Lưu Vũ Hi trên mặt giọt ngắn giọt dài liên tục chảy xuống, hai mắt thì đỏ bừng. Lý Dục Long thấy mà mềm lòng, nhưng miệng thì vẫn cứng rắn hỏi “Đừng tưởng rằng dùng nước mắt thì có thể lừa tôi cho qua chuyện này!”
Lưu Vũ Hi khóc thút thít vài tiếng, xoa xoa mặt, chủ động quay lưng ghé vào trên vách tường, bày ra một tư thế mặc người hϊế͙p͙ đáp.
Nếu mình kịch liệt phản kháng, còn có thể kích thích dục vọng chinh phục của Lý Dục Long, nói không chừng còn mãnh liệt muốn thượng cậu. Có thể mình cố tình bày ra một bộ dạng đáng thương bị người áp bức lăng nhục, sẽ khiến cho Lý Dục Long loại người ăn mềm không ăn cứng này không thể nào hạ thủ. (em Hi thông minh quá a)
“Mẹ nó! Xem như cậu cao chiêu!” hắn thấp giọng nguyền rủa.
Lo sợ trong lòng dù vậy cũng chưa buông xuống được, Lưu Vũ Hi sợ sệt mở mắt quay qua nhìn lại phía sau, Lý Dục Long thình lình đem tinh khí cường tráng của mình di chuyển đến dưới bắp đùi của Lưu Vũ Hi. Hắn dán tại trên tai cậu thở dốc cúi thấp nói “Lần này trước bỏ qua cho cậu, bất quá cậu cần phải đặt trước tiền cọc!”
Lưu Vũ Hi đang muốn mở miệng hỏi, Lý Dục Long đã muốn đem hai tay nắm bắp đùi của cậu hợp lại.
“Kẹp chặt cho tôi!!” hắn mệnh lệnh, Lưu Vũ Hi đành phải ngoan ngoãn nghe theo.
Dục vọng bị trướng đau phát nóng của Lý Dục Long gắt gao bị kẹp ở giữa hai cái bắp đùi non mịn, hắn thoải mái thở dài ra, bắt đầu vặn vẹo thân mình mà tiến hành luật động. Cự vật đen cứng to lớn ở giữa hai bắp đùi trắng nõn mềm mại ra ra vào vào, hình thành một hình ảnh ɖâʍ ô.
Lưu Vũ Hi nhìn thấy vật thể kia không ngừng ở chính giữa hai chân mình trừu động, dần dần cũng nổi lên phản ứng, bắp đùi càng kẹp chặt hơn
“Nha… không sai… chính là như vậy…” Lý Dục Long vừa lòng xoa nắn tiểu mông phấn nộn, hắn nói “Đưa tay qua đây, cằm phía trước”
Lưu Vũ Hi khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy chìa ra một bàn tay, bao lấy dị vật phía trước của đối phương.
“Dùng điểm lực, chuyển xuống…” Lý Dục Long vừa trừu động vừa nhẫn nại kích thích tiến hành chỉ đạo, Lưu Vũ Hi thở hổn hển, dùng bàn tay mềm mại bao lấy vật phía trước, chỉ chuyển động vòng tròn.
Lý Dục Long không ngừng thì thào nói “Tốt lắm” “Không sai”, trừu động bắt đầu nhanh hơn. Dục vọng của Lưu Vũ Hi cũng bị kích thích, cũng bắt đầu ngẩng đầu lên, dục hỏa đã che lắp đi cảm giác xấu hổ trong lòng của mình, cậu thấp tiếng thở gấp, hai tay nắm ở tinh khí của mình và đối phương bắt đầu cọ xát.
Lý Dục Long bỗng nhiên vuốt mông Lưu Vũ Hi, theo phản xạ có điều kiện mà toàn thân cậu căng cứng, đùi của cậu càng đem tinh khí kẹp chặt chẽ hơn. Lý Dục Long gầm nhẹ lên, mãnh lực tiến lên vài cái, cự vật phía trước cuối cùng cũng phun ra những giọt sềnh sệch trắng đục…
Hắn tuy đã ra rồi, nhưng Lưu Vũ Hi còn chưa có. Lý Dục Long chậm hồi sức, kéo lại Lưu Vũ Hi nâng lên cằm của cậu, hôn xuống.
“Ưhm… ah…” Cái lưỡi Lưu Vũ Hi cùng hắn dây dưa giao triền xoay tròn quấn lấy nhau, một sợi chỉ bạc theo cái miệng nhỏ nhắn mà chảy xuống.
Lý Dục Long kinh nghiệm lão luyện, một bên cùng cậu hôn môi kịch liệt, một bên cằm lấy tinh khí phấn nhỏ của cậu mà vuốt ve. Lưu Vũ Hi trong miệng hắn nhẹ giọng rên rỉ, cái mông nhỏ lay động vài cái, cuối cùng đem dục vọng bắn ra trong tay của hắn.
Lý Dục Long trêu chọc đem bàn tay dính tinh dịch của cậu đưa lên miệng ɭϊếʍƈ ʍút̼.
“Hương vị thật ngon, muốn thử một chút không?” hắn khiêu khích nói. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến đỉnh đầu bốc khói, cuống quít lắc đầu. Không nghĩ tới Lý Dục Long cường ngạnh bóp lại hai má của cậu, buộc cậu mở miệng, cuối cùng đem ngón tay vói vào trong miệng của cậu, Lưu Vũ Hi bất ngờ phản ứng không kịp nuốt vào.
Hắn cười ác nói “Hương vị như thế nào?”
“Khụ khụ… thật khổ…” Lưu Vũ Hi cau mày ho khan.
“Vậy sao? Ăn vài lần sẽ thành quen thôi”
Ô ~~ Tôi không muốn thứ thói quen này a ~~ Lưu Vũ Hi ở trong lòng hò hét, Lý Dục Long cứ thế nói tiếp “Lần này chỉ cho cậu nếm của chính mình, lần tới tôi nhất định phải phóng trong miệng của cậu, cho cậu được ăn no”
Cái gì phóng trong miệng ~~ cái gì ăn no ~~ loại tình huống đáng sợ như vậy mà hắn nói ra với khuôn mặt không chút đổi sắc~~!! Lưu Vũ Hi nhanh muốn ngất đi.
“Vốn muốn tuần sau đến gặp cậu, dù sao hiện tại kế hoạch đã bị phá vỡ, tôi bây giờ cũng mặc kệ thành tích của cậu ra sao, cậu tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý”
Ô ô… Tôi có cách nào mà chuẩn bị tâm lý đây a ~~ Lưu Vũ Hi tiếp tục trong nội tâm khóc thầm kể lể.
“Đươc rồi, trở về đi học đi, khi nào hết tiết tôi sẽ tới tìm cậu” Lý Dục Long mặc quần vào cho cậu, vỗ vỗ mặt của cậu rồi thả cậu đi.
Ô… còn muốn tới tìm tôi? Sớm biết vậy mình sẽ không đi nhặt bóng, lại không nên xui xẻo bắt gặp hắn cùng nữ sinh khác đang thân thiết, càng không nên khiến cho ác ma chú ý đến mình!! Trời cao a ~~ vì sao phải đùa giỡn con như vậy chứ ~~! Lưu Vũ Hi hồn lìa khỏi xác mà phiêu phiêu đi ra ngoài.
Giờ tan học—–
“Cặp” đứng ở ngoài cửa Lý Dục Long đưa tay về phía Lưu Vũ Hi, Lưu Vũ Hi khó hiểu, ngơ ngác mà đem cặp học của mình giao cho hắn. Lý Dục Long cầm cặp sách của cậu, anh tuấn giắt ở trên vai, nắm tay cậu kéo đi.
“Ách… cái kia… mình đi đâu thế…” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng để cho hắn nắm tay mình dắt đi.
“Câm miệng” Lý Dục Long bá đạo ném lại một câu, Lưu Vũ Hi chỉ phải nghe lời khép miệng lại.
Tuy rằng bọn hắn cùng đi ở trong sân trường cũng không phải chuyện một hai ngày, nhưng trước ánh mắt của mọi người mà công khai tay trong tay vẫn là lần đầu tiên. Đi qua chỗ nào, cũng dẫn đến sự chú ý 200%, ngay cả các thầy cô giáo cũng không nhịn được mà nhìn vài lần. Ánh mắt giống như kim châm ghim lên trên người. Lưu Vũ Hi xấu hổ đến nổi không ngốc đầu lên được, quả muốn tìm một cái lỗ nào chui xuống cho rồi.
Lý Dục Long đang đi phía trước bỗng nhiên dừng lại, Lưu Vũ Hi đang cúi đầu mà đi, một cái bất ngờ không phòng bị mà đụng vào một tấm lưng rắn chắc xém chút ngã xuống.
“Cậu làm gì vậy” Lý Dục Long đối mắt với cậu nhíu mày.
“Không… không có việc gì…” Lưu Vũ Hi che lấy cái mũi đau đớn của mình.
Lý Dục Long đưa nón bảo hiểm đội lên trên đầu cậu, cài dây nón. Lưu Vũ Hi liếc nhìn phía sau xe máy, lo sợ bất an hỏi.
“Ách… muốn đi đâu vậy?”
“Lượng thân” Lý Dục Long lời nói vẫn trước sau như một, đơn giản trả lời làm cho người ta không rõ liền làm theo.
*lượng thân: lấy số đo thân thể để may quần áo đấy*
“Xin hỏi lượng thân là chỉ…”
“Hỏi nhiều như vậy làm gì, chỉ biết vậy được rồi, lên xe” Lý Dục Long không khỏi phân trần mà đem cậu nhấc lên xe. Tiếng xe máy nổ ầm ĩ, chạy ra khỏi khỏi cổng trường học, một đường hướng trung tâm thương mại sầm uất nhất.
Xe cuối cùng dừng lại trước một cửa hàng nhìn rất bắt mắc, cửa hàng có ba tầng lầu được thiết kế theo phong cách Châu Âu. Tầng dưới cùng là quán café, ở phía ngoài là một hàng dài cầu thang uốn lượng đi lên, đem ba tầng lầu thông với nhau.
Lưu Vũ Hi theo Lý Dục Long đi lên lầu hai, vừa lên đã thấy một mảng không trung thoáng đảng, bên trong là một vườn hoa hồng với những chậu nhỏ trồng hoa hồng, làm cho người ta ngửi được mùi hoa hồng thoang thoảng dịu nhẹ khắp nơi, tinh thần cũng thả lỏng một chút, trong vườn hoa trang trí những bàn trà theo phong cách Tây Âu còn ghế thì được móc trên một chiếc đu quay màu trắng, thoạt nhìn cho người tôi cảm giác lãng mạng và độc đáo.
Lý Dục Long đẩy ra một cánh cửa, quay đầu lại mới nhìn thấy Lưu Vũ Hi vẫn còn đang ngẩn người, hắn không kiên nhẫn nói.
“Này, tiến vào”
“Ah, à…” Lưu Vũ Hi vội vàng cùng hắn tiến vào, cậu ngẩn đầu nhìn phiến cửa bằng thủy tinh kia, phía trên có treo một tấm biển (bảng hiệu) bằng gỗ, trên có khắc một chữ tiếng anh “Puccini”
Tiến vào bên trong, vốn là ngửi được một mùi hương hoa hồng thanh nhã, tới gần cạnh cửa bày ra hai hàng giá áo, ngăn tủ trên có giày da, khăn quàng, dây lưng (nịt) cùng một số đồ trang sức khác, xem ra đây là một tiệm may y phục.
“Lý thiếu gia, hoan nghênh ngài đến” Hai cô gái phẫn một bộ y phục màu tím chào hỏi với Lý Dục Long, một người nhô đầu hướng vào bên trong hô to “Ông chủ, có Lý thiếu gia đến”
“Đến ngay…” Một người đàn ông trẻ từ cánh cửa ở phía sau đi ra, hắn có mái tóc dài chạm vai, môi hồng răng trắng, lông mày mãnh mắt nhỏ, dáng người cao gầy mảnh dẻ, cả người tản ra hơi thở âm nhu.
Ôn Triệu Huy mềm giọng mở miệng “Tiểu Long, y phục của em hai ngày nữa mới đến ngày hẹn giao nha”
“Tôi biết, hôm nay tôi đưa cậu ấy đến lượng thân.” Lý Dục Long đem Lưu Vũ Hi đang lui về phía sau đẩy ra trước.
“Ồ…” Ôn Triệu Huy không khỏi bất ngờ nhìn Lưu Vũ Hi, lập tức nghiền ngẫm cười rộ lên.
“Bạn của em?”
Lý Dục Long biết Ôn Triệu Huy đang suy nghĩ cái gì, hắn cố ý lộ ra nụ cười sáng lạn, trả lời “Bà xã của tôi”
“Nha…” Ôn Triệu Huy rõ ràng ứng thanh, hắn tươi cười chân thành chuyển hướng Lưu Vũ Hi vươn tay “Nhĩ hảo, anh gọi là Ôn Triệu Huy, gọi anh là anh Ôn là được rồi”
“Nhĩ hảo, em gọi là Lưu Vũ Hi…” Lưu Vũ Hi ngượng ngùng cùng Ôn Triệu Huy bắt tay.
“Vũ Hi nhĩ hảo, rất hân hạnh được biết em” Ôn Triệu Huy nhiệt tình chào hỏi, sau đó hướng Lý Dục Long hỏi “Muốn làm quần áo như thế nào?”
“Lễ phục đi”
“Lễ phục sao?” Ôn Triệu Huy đối nữ nhân viên cửa hàng nói “Đem bản mẫu lấy ra đây”
Nhân viên cửa hàng đem đến một quyển album với những mẫu thiết kế cùng với một ấm trà lài, ba nam nhân ngồi trên ghế gần cửa sổ cửa hàng, Ôn Triệu Huy mở ra quyển album, hỏi Lưu Vũ Hi “Vũ Hi, em thích loại lễ phục như thế nào?”
“Ah… Em sao cũng được…” Lưu Vũ Hi ngây ngô trả lời, cậu từ đầu tới cuối hoàn toàn không hiểu dụng ý của Lý Dục Long dẫn cậu đến đây lượng thân là để làm gì.
“Vậy may một cái quần hai bên dài bảy phần thôi được không?” Ôn Triệu Huy chỉ vào một tờ giấy tương tự như bản thiết kế thời trang trẻ em.
“A?” Lưu Vũ Hi khó xử nói “Này…này…giống như không quá thích hợp…”
“Không đâu, loại kiểu dáng này rất đáng yêu nha, thích hợp với những nam sinh có thân hình nhỏ nhắn mặc”
“Em… Em… Em là học sinh trung học…” Lưu Vũ Hi thẹn thùng cho biết.
“Hả? Ah… Ngại quá…” Ôn Triệu Huy cũng xấu hổ “Anh nhìn em bộ dáng đáng yêu như thế, còn tưởng là học sinh tiểu học…”
“Không…không sao cả…”
Lý Dục Long lành lạnh nói chen vào “A Ôn anh ít nghĩ đi, tôi dù không câu nệ tiểu tiết cũng sẽ không đối với học sinh tiểu học ra tay đâu chứ hả?”
“Này khó có thể nói…” Ôn Triệu Huy không nể tình đáp trả.
“Được rồi, Hiểu Hạm, Tiểu Tiểu, mang cậu em trai này đi lượng thân” Ôn Triệu Huy phân phó hai nhân viên nữ cửa hàng.
“Hảo, cậu em nhỏ, mời qua bên này” Hai cô con gái cười hì hì đẩy đẩy Lưu Vũ Hi đang không biết phải làm sao, đi đến trước một cái gương lớn để lượng thân.
Khi ba người đã đi xa, Ôn Triệu Huy cười cười ám muội nhìn về phía Lý Dục Long, hắn đang chăm chú nhìn vào Lưu Vũ Hi không kiên nhẫn xoay đầu lại trừng Ôn Triệu Huy
“Cười cài gì mà cười? Coi chừng miệng toét ra”
“Ha ha… Không có gì” Ôn Triệu Huy uống một ngụm trà, từ từ nói “Xem ra em vừa giác tỉnh, cũng rất sớm nha”
Lý Dục Long chống cằm, không nói chuyện. Ôn Triệu Huy lại nói “Nguyên lai tính hướng quả thật là có di truyền ha”
Lý Dục Long liếc mắt gã một cái “Này cùng tính hướng không có quan hệ, chỉ là trùng hợp đối tượng chúng tôi thích là nam thôi”
“Cũng thế thôi…Trước kia em tuyên bố tuyệt đối sẽ không biến thành người như anh và ba của mình, kỳ thật, chẳng qua là bởi vì em chưa có gặp được đối tượng thích hợp với mình mà thôi”
Lý Dục Long một bên vừa nghe hắn nói chuyện, một bên ánh mắt nhưng không có rời khỏi người Lưu Vũ Hi, nhìn thấy cậu ta ngốc nghếch bị hai cô nữ nhân viên đổi tới đổi lui, khóe miệng của hắn không khỏi hiện lên tia cười ấm áp.
Ôn Triệu Huy theo ánh mắt của hắn nhìn sang, vô cùng cảm thán nói “Đàn ông Lý gia các người… đều là một bộ đức hạnh”
“Cái gì đức hạnh?”
“Đối với người mình thích sẽ ôn nhu dung túng đến không thể tưởng tượng nổi, còn đối với những người không quan hệ dù cho họ có đau khổ đến mấy thì các người cũng đều lãnh khốc vô tình, không thèm nhìn đến”
“Tại sao nói những lời tuyệt tình như thế? Nhị ca của tôi đối với anh không phải cũng rất tốt sao?”
Lý Dục Long không để ý nói, làm cho Ôn Triệu Huy trên mặt ý cười biến mất, thay vào đó là một mảnh thương cảm u buồn. Hắn trầm mặc một lúc, thấp giọng hỏi:
“Anh ấy gần đây ra sao?”
“Anh ấy là người nào?” Lý Dục Long đang nhìn thấy Lưu Vũ Hi giơ tay cao để cho nhân viên cửa hàng đo ngực.
“Chính là người em mới nói”
“Anh nói nhị ca của tôi?” Lý Dục Long rốt cuộc quay lại nhìn Ôn Triệu Huy, thờ ơ nhúng vai “Còn không phải cái dạng kia”
“Nghe nói … Anh ấy tìm được ‘người kia’ rồi?
“Tìm thì được rồi, bất quá xem bộ dạng của anh ta cũng không thư thái gì”
“Vì cái gì?”
“Không rõ lắm, đại khái bởi vì ‘người kia’ rất khó trị đi?”
“Rất khó trị? Đối phương không chấp nhận ‘quan hệ’ sao? Hay là còn có… nguyên nhân khác?” Ôn Triệu Huy để ý hỏi.
“Tôi không biết chuyện của bọn họ, nếu anh cảm thấy hứng thú thì nên trực tiếp đi hỏi nhị ca của tôi là được rồi” Lý Dục Long một bộ dạng chuyện không liên quan đến mình nói.
“Nếu anh mà nói ra được, thì cũng không cần phải khổ não như thế này…” Ôn Triệu Huy thấp giọng than. Lưu Vũ Hi đã muốn lượng thân xong đang hướng đi qua.
“Đo xong rồi?” Lý Dục Long sủng nịnh sờ sờ đầu của cậu, nhân viên cửa hàng đem số liệu giao cho Ôn Triệu Huy, hắn sau khi xem xong, khôi phục lại nụ cười chuyên nghiệp.
“Muốn kiểu dáng như thế nào?”
“Không phải áo màu trắng đuôi én là được rồi” Lý Dục Long thay Lưu Vũ Hi trả lời.
“Em cũng nên cho Vũ Hi nói ra ý kiến của mình nha, luôn bá đạo như vậy…” Ôn Triệu Huy trách cứ.
“Ah… Em không sao cả…” Lưu Vũ Hi không có tiền đồ trả lời.
“Haiz, đứa nhỏ đáng thương, cứ như vậy số mệnh định bị ăn là chắc rồi…” Ôn Triệu Huy vô cùng đồng tình nói, Lý Dục Long đắc ý gợi lên khóe miệng.
“Khi nào thì có thể hoàn thành?” Hắn hỏi.
“Anh sẽ cố gắng đến cuối tuần sau sẽ xong, yến tiệc là 28 tháng này đúng không?”
“Ừm, sau khi hoàn tất thì đều mang đến nhà tôi hết đi”
“Được”
Lưu Vũ Hi càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, cái gì mà cuối tuần? Cái gì yến tiệc? Sau khi rời đi tiệm trang phục, cậu cuối cùng không chịu nổi hỏi “Xin hỏi…Lễ phục này là dùng để làm gì?”
“Tham gia yến tiệc” Lý Dục Long đương nhiên trả lời.
“Yến tiệc?” Lưu Vũ Hi há to mồm
“Ừ, chính là tiệc sinh nhật của ba tôi”
“Sinh nhật của ba cậu?” Lưu Vũ Hi miệng mở càng lớn hơn, Lý Dục Long quan sát vẻ mặt của cậu, cười tà nói “Miệng mở lớn như vậy, là muốn tôi đem cái ‘đồ vật’ đó nhét vào sao?”
Lưu Vũ Hi kinh hách vội vàng che miệng lại, cà lăm nói “Tôi… Cậu…Cậu muốn tôi tham gia yến hội sinh nhật của ba cậu?”
“Đúng vậy, có cái gì không ổn?”
“Chính là…cái kia…chính là…” Cậu nhớ không lầm, cha của Lý Dục Long là hắc đạo lão đại thì phải ~~ dù cho hiện tại đã về hưu, nhưng cũng thật đáng sợ a ~~
“Cậu khẩn trương cái gì? Không phải chỉ là đi gặp mặt thôi sao, cũng không phải kêu cậu biểu diễn Piano ballet hay đại loại như vậy”
Ô ô ~~ hắn nói thật thoải mái ~~ đây chính là sinh nhật của hắc đạo lão đại đó, có thể tưởng tượng được người đến dự tiệc sẽ là loại nhân vật nào, để cho cậu một cái nam học sinh trung học nho nhỏ đi đến cái loại tiệc đó? Trời a ~~
Ngặc nổi dù cho có cấp cho Lưu Vũ Hi lá gan lớn hơn trời, cậu cũng không dám nói ra những lời như “Tôi không muốn đi”.
“Còn chưa có đi cậu đã sợ thành như vậy, ba của tôi cũng không có ăn thịt người” Lý Dục Long nhìn sắc mặt của cậu là đã biết cậu đang miên man suy nghĩ cái gì rồi.
“Um... Um” Lưu Vũ Hi cứng cổ gật đầu.
“Chỉ cần cậu ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, đừng chạy loạn, đừng nói lung tung, đừng loạn xem người, đừng ăn cái gì bậy bạ, như vậy thì không có chuyện gì xảy ra”
Bị hắn nói như thế, cảm giác đáng sợ ngày càng lớn hơn ~~ Lưu Vũ Hi không tiếng động kêu thảm.
Ngày cuối tuần
Buổi chiều cuối tuần. Những bảng tên gian hàng mua sắm san sát nhau trong quảng trường, dòng người đang đi trên đường dạo phố nối tiếp nhau không thôi.
Một gã cao lớn và một cậu bé đi bên trong đám người, có vẻ phá lệ dẫn nhân chú mục, không ít nữ sinh cũng nhịn không được dừng chân ngắm nhìn. Cậu bé bên cạnh là một người với làn da trắng nõn, thân hình mảnh khảnh trông như một thiếu niên, chỉ nghe cậu con trai bên cạnh đối với thiếu niên kia nói
“Làm gì phải bài vẽ mua quà cáp chứ? Phiền toái ch.ết được”
“Nhưng mà.... đây là tiệc sinh nhật mà.... ” Lưu Vũ Hi sợ hãi rụt rè nói “Không mang theo quà cáp, xem cũng hơi quá mất lễ phép.... “
“Vậy cậu muốn chuẩn bị cái quà gì?”
“Tôi không biết nữa.... Ba của cậu thích gì?”
“SEX”
“Hả?” Mỗ thuần khiết tiểu bạch thỏ nghe không hiểu lắm.
“Làm, tình” Lý Dục Long không nhanh không chậm phun ra hai chữ, Lưu Vũ Hi cuối cùng đã hiểu nhất thời mặt đỏ tai hồng.
“Tôi không phải hỏi cái này.... “
“Không phải hỏi cái này? Cậu hỏi tôi ba tôi thích cái gì mà, lão quỷ háo sắc kia chỉ thích làʍ ȶìиɦ”
“Cậu.... cậu đừng nói nữa.... ” Nào có đứa con nào nói phụ thân mình như vậy, Lưu Vũ Hi so với hắn càng cảm thấy thẹn thùng.
“Này có là cái gì? Cậu nên tặng ông ta SM, đồ dùng tình thú cũng được”
“Ách.... xin hỏi [SM]* là gì?.... ” tính ham học hỏi của mỗ thuần khiết tiểu thỏ lại phát huy.
(*)đồ dùng tăng thêm tình thú trong làʍ ȶìиɦ
“Sadism and Masochism, tính ngược đãi”
“Tặng cái này.... tựa hồ không tốt cho lắm.... “
“Đúng vậy, không tốt, dù sao đi nữa dưới tầng hầm ngầm của lão cũng chứa đủ loại ‘đồ chơi’ này, cái nào cũng không thiếu”
“.... >_<|| ” Lưu Vũ Hi càng nghe càng hắc tuyến, nhịn không được hỏi “Ba của cậu rốt cuộc là người như thế nào....?”
“Nói chung không phải là loại người ba mà cậu thường nghĩ” Lý Dục Long vô tình nhúng vai.
“Vậy làm sao bây giờ? Tôi muốn tặng một món quà thích hợp.... “
“Cho nên tôi nói căn bản không cần tặng”
“Nhưng mà.... cậu cũng không cần tặng sao?”
“Tôi hàng năm đều cùng các lão ca hợp lại tặng”
“Hợp tặng? Tặng cái gì?”
“Tặng một cái bá bá, càng lẳng lơ càng tốt, lão quỷ đó bình thường áp lực quá lâu, cũng thật là đáng thương”
“Gì?” Mỗ thuần khiết tiểu thỏ lại nghe không hiểu.
“Không hiểu thì thôi, đợi đi đến yến tiệc cậu sẽ biết”
“.... >_<” thật sự càng nghe càng đáng sợ a....
Hai người sau khi bàn xong, đã đi tới lầu hai cửa hàng tinh phẩm, Lý Dục Long hảo tâm phối hợp hỏi “Muốn vào xem một chút không?”
“Ừm.... ừm” Lưu Vũ Hi liên tục không ngừng gật đầu
Hai người đi vào một cửa hàng chuyên bán các loại thạch anh, nơi này hàng hóa rực rỡ muôn màu, có đủ các kiểu nữ trang cùng đồ trang sức làm từ đá thạch anh. Lưu Vũ Hi nhìn mà hoa cả mắt, quay qua xin sự trợ giúp của Lý Dục Long.
“Ba của cậu sẽ thích cái loại thạch anh này sao?”
“Không biết nữa, ai.... dù sao cậu có quà để tặng là tốt rồi, quản lão thích hay không thích”
“Như vậy à.... ” tuy nói như thế, cậu cũng thật tình chọn lựa một phen, cũng không thể nào mà tay không tham dự.... Lưu Vũ Hi đau đầu nhìn vào lớp kính trong suốt chứa các vật phẩm trang sức chói mắt.
Một nữ nhân viên trẻ của cửa hàng chú ý bọn họ một lúc lâu, rất nhanh liền bắt giữ được tình hình. Cô chủ động đi qua mời chào, hướng cậu con trai anh tuấn Lý Dục Long mời “Tiên sinh, xin hỏi là muốn chọn lựa quà tặng sao?”
“Cô hỏi cậu ấy đi” Lý Dục Long mỉm cười, sủng nịnh vuốt đầu Lưu Vũ Hi, nữ nhân viên sửng sốt, sau lại bày ra nụ cười chuyên nghiệp, hỏi.
“Vâng, ngài cần tặng quà cho trưởng bối sao?”
“Phải.... ” Lưu Vũ Hi thẹn thùng gật đầu.
“Vậy ngài nhìn xem, này là bình hoa làm từ thạch anh Ai Cập, thấy thế nào” Nhân viên cửa hàng chỉ vào trên ngăn tủ một tiểu nhân hình quả đấm tạo thành một bình hoa thạch anh, thân bình hoa là thạch anh trong suốt, phía trên xuyến thêm mấy đóa tiểu hoa thạch anh màu hồng cùng lam thạch anh, thoạt nhìn độc đáo lại xinh đẹp. Nhân viên cửa hàng giới thiệu nói: “Thạch anh này là sản phẩm mới nhập gần đây, tính chất rắn chắc, không dễ dàng bị vỡ, hơn nữa hình dạng cỗ xưa, thích hợp tặng người làm quà cáp”
Lưu Vũ Hi liếc mắt nhìn giá bán, WOW.... cần hơn một ngàn năm trăm nguyên, mình làm sao mua nổi a?
Cậu khó xử chi nha nói “Này.... có chút hơi mắc.... “
“A, không sao cả, bên này có một số vật phẩm so sánh cũng không.... “
“Lấy cái này đi” Lý Dục Long cắt ngang nói
“Tôi không đủ tiền.... ” Lưu Vũ Hi đáng thương nói.
“Tôi trả không được sao”
“A? Này làm sao có thể”
“Tôi nói có thể là có thể” Lý Dục Long đối nhân viên cửa hàng nói “Gói lại đi”
“Vâng” Nữ nhân viên cửa hàng thành công đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa, cười híp mắt, đang muốn đưa tay lấy bình hoa thạch anh gở xuống, một cô gái khác luôn đứng bên cạnh quan sát thình lình chìa ra móng tay màu sơn đỏ chói, được bảo dưỡng rất tốt đoạt đi, nhân viên cửa hàng một trận ngạc nhiên.
Cô gái cướp đi thạch anh vóc người xinh đẹp diễm lệ, trên mặt điểm những lớp phấn trang điểm như vừa được lau qua, một đầu tóc quăn màu nâu như người Ba Tư, mặc một trang phục màu tím sậm, một đôi ngực đầy đặn cao cao nổi lên. Trong tay cô cầm một túi da hiệu LV (là nhãn hàng hiệu), trên cổ là trang sức hiệu Chanel, ánh mắt lộ ra vẻ bợ đỡ cùng cay nghiệt, đoán chừng cái loại người này là tiểu thư hồng bài trà trộn trong những phòng ca múa (vũ nữ).
“Đây là tôi nhìn trúng trước” Cô nữ công chói mắt nói ra một câu ngang ngược muốn chiếm dụng.
Nữ nhân viên cửa hàng khó xử nói “Nhưng mà.... vừa rồi hai vị khách này đã mua rồi.... “
“Vậy thì như thế nào? Quyên tỷ tôi nhìn trúng, tuyệt đối sẽ không nhường cho người khác”
“Quý khách.... không bằng tôi giới thiệu cho cô một mặt hàng khác tốt hơn được không?” Nữ nhân viên tận lực dàn xếp ổn thỏa.
“Tôi không cần, tôi cần chính là cái này, tiểu quỷ này không phải vừa mới nói không đủ tiền sao? Tiền của tôi có nhiều hơn, rất nhiều, do tôi mua là thích hợp nhất” Quyên tỷ kia hung hăng càn quấy nói.
“Nhưng quý khách, trong cửa hàng có quy cũ là người đến trước sẽ được, nếu quý khách thật sự thích như vậy, tôi sẽ đề xuất cửa hàng trưởng bổ sung hàng được.... “
“Đừng dài dòng! Cô cũng không hỏi Quyên tỷ tôi là ai, ông chủ nhà cô cũng phải xem sắc mặt tôi mà đối đãi! Cô dù sao cũng chỉ là một nhân viên quèn mà dám lên mặt với tôi”
Giọng nói rất vang dội khiến cho mọi người xung quanh chú ý, khách nhân trong cửa hàng cùng các nhân viên khác đang sôi nổi cũng dừng tay, tò mò nhìn về phía bên này.
Nữ nhân viên cửa hàng ủy khuất mãi không thôi, cũng không dám đắc tội cô, đành phải chuyển hướng bên Lưu Vũ Hi.
“Thực xin lỗi.... quý khách, kia.... Xin hỏi hai vị có thể đem bình hoa nhượng cho vị tiểu thư này đây được hay không?”
Lý Dục Long không nói chuyện, lạnh lùng nhíu mày, Lưu Vũ Hi luống cuống nhìn bọn họ. Cậu cũng không muốn gây chuyện, vì thế lui từng bước nói “Vậy được rồi, tôi không sao cả.... “
Nhân viên cửa hàng như trút được gánh nặng, thật có lỗi nói “Thực sự xin lỗi hai vị, tôi đây sẽ giới thiệu cho các ngài kiểu dáng khác.... “
Quyên tỷ thấy Lưu Vũ Hi nhượng bộ, chẳng những chưa thấy thỏa mãn, lại còn đổi ý nói “Chờ một chút! Cái này tôi không cần nữa, trả lại cô”
Trừ bỏ Lý Dục Long vẫn duy trì thần sắc lãnh mạc, Lưu Vũ Hi cùng nhân viên cửa hàng đều vẻ mặt kinh ngạc.
“Thế nhưng, vị tiểu thư này, cô không phải vừa mới nói.... ” Nhân viên cửa hàng còn đang muốn hỏi, cô ta liền cướp lời nói.
“Vừa rồi là vừa rồi, tôi hiện tại không muốn” (trời ơi!! tôi muốn chém con nhỏ này quá….*cầm dao* *xoẹt xoẹt*)
Cô ta nói xong, khinh thường mà đem bình hoa thạch anh quăng lại vào ngăn tủ, thạch anh ngã trên quầy kính thủy tinh, sau đó bịch một tiếng lại rơi xuống đất——-
“Ah!” Nhân viên cửa hàng thất thanh kêu thảm, cầm lấy thạch anh nhìn nhìn, đã có một cái vết nứt. Nhân viên cửa hàng trên tay cầm thạch anh, ủy khuất trong lòng lại bật khóc.
Quyên tỷ kia lạnh lùng nói “Còn nói cái gì là tính chất rắn chắn, rơi một chút liền nứt, thực sự là gạt người”
Nữ nhân viên cửa hàng ngồi dưới đất khóc thút thít, những nhân viên khác chạy qua đỡ cô rời đi. Lưu Vũ Hi nhìn lại Lý Dục Long, đối phương chỉ là thờ ơ mà nhìn.Vũ Hi thủy chung vẫn không đành lòng, chay đi theo nhân viên cửa hàng.
Quyên tỷ kia hừ một tiếng, lắc lắc mái tóc dài, hai mắt cô ma mị liếc nhìn Lý Dục Long, khiêu khích nói “Tiểu đệ đệ, nghĩ tình cậu muốn trước mặt người bạn mình khoe của, Quyên tỷ tôi đã thấy qua nhiều loại người cầm tiền ba mẹ mà sung cho đám tiểu quỷ này rồi”.
Cô theo trên người Lý Dục Long đi qua, vỗ vỗ bờ vai của cậu nói “Nhìn cậu bộ dạng cũng không tệ, tỷ tỷ tôi sẽ dạy cậu một chút đạo lý, cậu trước mặt bạn bè ra vẻ ta đây thì cũng vô dụng, chờ thời điểm cậu có bản lĩnh cưa được một cô gái như tôi, lại đến khoe của cũng không, muộn”. (nôn =_=||)
Lý Dục Long hai mắt không lộ một tia cảm xúc dao động, bên môi hắn hiện ra một nụ cười lạnh băng. Ả Quyên tỷ kia nói xong thì nghênh ngang mà rời khỏi. Lý Dục Long nghiêng đầu nhìn nhìn, thấy ả đi đến bên cạnh một gã đàn ông trung niên mập mạp, cái đầu thì bóng lưỡng, bên cạnh tên mập mạp đó còn đứng mấy tên mặt mày dữ tợn như thần giữ cửa, tay nắm thành quyền như chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xung trận. Quyên tỷ dựa sát vào bên người tên mập kia, giọng nói nũng nịu nói “Huy ca”
Hà Huy mê đắm, vòng tay ôm eo của Quyên tỷ “Nhìn em tâm tình tốt như vậy, có phải lại mua được thứ gì tốt?”
“Không có gì, chỉ là giáo huấn mấy tiểu quỷ, tâm tình đặc biệt vui sướng mà thôi.”
“Ha hả a, em thật là…” Bọn họ càng lúc càng xa, Lý Dục Long lấy điện thoại trong túi ra, ra lệnh——
“Alô, lão Trần? Giúp tôi tr.a một người…”
Sau khi đã phân phó xong, hắn thu hồi điện thoại, đi đến bên cạnh Lưu Vũ Hi. Lúc này, Vũ Hi đang cố gắng an ủi nữ nhân viên bán hàng đang khóc hoa lê đái vũ đỏ cả mắt.
“Cái bình kia tôi sẽ mua, tiền tiêu vặt của tôi chắc là vừa…”
“Không…không cần…” nữ nhân viên cửa hàng nức nở nói “Cứ để tôi… để tôi bồi thường… tôi bồi thì được rồi… Không thể phiền toái đến cậu…”
“Chính là, tôi dù sao lúc đầu là muốn mua… dù sao cũng chỉ bị nứt ra một chút, hẳn là không sao cả…”
“Vũ Hi” Lý Dục Long thản nhiên mở miệng như ra lệnh “Đi thôi”
“Nhưng là cái này…” Lưu Vũ Hi do dự nhìn cái bình hoa thủy tinh đã nứt, Lý Dục Long không kiên nhẫn kéo tay cậu, thuận tay cầm một con thiên nga thủy tinh bên cạnh, rồi đi đến quầy tính tiền.
“Hai cái đều gói lại cho tôi” Lý Dục Long đem bình hoa cùng thiên nga phóng tới trước quầy thu tiền của một nữ nhân viên.
“Hảo, cám ơn, tổng cộng là ba người hai mươi nguyên”
Người nữ nhân viên kia vô vàng cảm kích nhìn về phía cậu, Lưu Vũ Hi cũng mừng rỡ, bất quá rất nhanh cậu nhớ lại quà này theo công đạo nên là cậu trả tiền mới đúng.
“Cái kia, để tôi trả tiền thì…”
“Nhiều chuyện quá” Lý Dục Long híp mắt, nói nhỏ “Còn ồn nữa, tôi liền thượng cậu” (seo anh vô sĩ quá).
“Ách…” Lưu Vũ Hi lập tức câm như hến, nhân viên thu ngân sửng sốt trong chốc lát, lúc này nghĩ có lẽ là mình nghe lầm, cô khôi phục lại khuôn mặt chuyên nghiệp của mình, khách khí hỏi:
“Xin hỏi có cần đóng gói lại không?”
“Có đóng gói không?” Lý Dục Long hỏi Lưu Vũ Hi.
“Ách… thiên nga này, hình như nên đóng gói lại chút…”
“Vâng, thỉnh hai vị chờ chút”
Lý Dục Long cầm cái bình hoa lên thưởng thức, hỏi “Cái này thì làm sao bây giờ?”
“Cái này…” Lưu Vũ Hi cũng không biết phải làm như thế nào
“Quên đi, tôi mang về vậy” Lý Dục Long đem bình hoa tùy tay nhét vào một cái túi.
Lưu Vũ Hi tiếp nhận thiên nga mà nhân viên cửa hàng đã gói kỹ, đi theo Lý Dục Long ra cửa. Cậu đăm chiêu nhìn về phía Lý Dục Long đang đi bên cạnh, bỗng Lý Dục Long quay đầu nhìn xuống cậu nói
“Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm vậy, bị tôi mê hoặc sao?”
Lưu Vũ Hi khuôn mặt nóng lên, ngập ngừng nói “Không có a…”
“Có cái gì muốn nói thì nói đi, đang đi thì nên ít miên man suy nghĩ một chút” Lý Dục Long một tiếng nói toạc ra.
“Di?” Lưu Vũ Hi tràn đầy kinh ngạc, hắn như thế nào biết mình có chuyện muốn nói?
“Di cái gì mà di? Cậu muốn gì thì nó điều hiện lên trên mặt, chẳng biết giấu tâm sự gì hết, nói đi” Lý Dục Long giống như ngay cả cậu có những nghi vấn nhỏ nhất cũng nhìn thấu.
Lưu Vũ Hi trong lòng thầm nghĩ hắn thực sự là lợi hại nga, giống như có thuật đọc được tâm người khác. Cậu bạo gan hỏi “Cái kia… cám ơn cậu đã mua dùm cái bình hoa đã bị hư kia, giúp cho cô nhân viên kia một đại ân rất lớn…”
Lý Dục Long lạnh lùng phán dẹp tan ảo tưởng tốt đẹp của cậu “Có biện pháp nào? Tôi mà không mua thì cậu thế nào chịu đi. Đừng có gán cho tôi mấy cái biệt danh người tốt hay thiện lương gì đó”.
“Ách… chính là cậu cũng không có cùng với vị khách không lễ phép kia so đo” Lưu Vũ Hi tận lực điểm tô cho nhân cách tốt đẹp của Lý Dục Long.
Lý Dục Long lãnh khốc nở nụ cười, có ý tứ hàm xúc nói “Này cậu không cần quan tâm, để cho cô ta đắc ý thêm vài ngày thì mới vui”
“A?” Lưu Vũ Hi đang muốn cố tìm ẩn ý trong lời nói của hắn xem có chứa tin tức nào đáng sợ không, bất quá cậu thật không có can đảm cũng không có năng lực mà đi tìm tòi nghiên cứu cái ẩn ý kia.