Chương 57: Công tử muốn như thế nào?
Edit: Tương Ly
Trong thế giới này, chỉ cần người có thể tu tập đấu khí, nhất định sẽ tu tập đấu khí, đấu khí có thể nói là sức chiến đấu phổ biến nhất ở thế giới này.
”Khuynh Cuồng, ta dẫn bọn họ dời đi.” Sửu Sửu mở miệng nói.
”Ngươi phải cẩn thận một chút.” Mộc Khuynh Cuồng dặn dò nó.
”A ha ha, Khuynh Cuồng cũng biết quan tâm ta.” Sửu Sửu ở trong không gian ma thú lăn lộn.
Mộc Khuynh Cuồng khinh bỉ nó, ừ hừ nói, “Ta rất quan tâm ngươi được hay không, yên tâm đi, chút nữa giúp ngươi trộm vài bình dược phẩm dưỡng nhan.”
”Khuynh Cuồng, ta yêu ngươi ch.ết mất, tựa như chuột yêu gạo.” Sửu Sửu vui vẻ nói.
”Ngươi không phải là con chuột.” Mộc Khuynh Cuồng mắt trợn trắng.
Sửu Sửu ho khan một tiếng, “Từ nay về sau ta không thương gạo, ta muốn đổi thành yêu Khuynh Cuồng, ta đi, ngươi cũng cẩn thận một chút.”
Tiểu thân thể Sửu Sửu sau khi rời khỏi, quả nhiên hấp dẫn bốn đệ tử ở cửa, nhưng chỉ hai người ly khai.
Mộc Khuynh Cuồng nhíu nhíu mày, đột nhiên phi thân rời đi, không chút do dự, chỉ thấy vài con ma thú chim bay hướng hai đệ tử dược tông, thừa dịp bọn họ đánh nhau, trong nháy mắt, Mộc Khuynh Cuồng lắc mình một cái liền tiến vào dược các.
Trong dược các một mảnh đen nhánh, sau khi tiến vào, Mộc Khuynh Cuồng không dám đi loạn, cẩn thận cảm ứng một phen không có nguy hiểm, nàng mới bước từng bước một trầm ổn hướng bên trong đi vào.
Mượn ánh trăng phía ngoài, trong hai mắt Mộc Khuynh Cuồng lóe quang mang như tên trộm, chỉ thấy trên kệ đặt rất nhiều bình dược lớn nhỏ, phía trước mỗi bình đều dán một tờ giấy, trên mặt chú thích dược phẩm, công hiệu.
Tinh tế quét một lần, Mộc Khuynh Cuồng đem một vài dược phẩm có công hiệu cao cao cấp toàn bộ thu thập tiến vào chiếc nhẫn không gian của nàng, dù sao đã tới, không bằng lấy thêm chút ít trở về, nàng còn đặc biệt lấy cho Sửu Sửu thứ nó muốn.
Sau một phen lục soát, Mộc Khuynh Cuồng mới vừa lòng thỏa mãn, nhưng nàng hiện tại không thể từ cửa chính miệng đi ra, mấy ma thú cấp thấp kia chắc hẳn đã rời đi.
Suy nghĩ một hồi, Mộc Khuynh Cuồng cầm lấy một tấm vải, đem dược trên kệ cùng những bình dược khác toàn bộ bọc lại, rồi tụ một cỗ khí hướng về nóc nhà phóng tới.
Phịch một tiếng, hai vị đệ tử canh giữ ở cửa nhanh chóng kịp phản ứng, phi thân hướng về Mộc Khuynh Cuồng đuổi theo.
Mộc Khuynh Cuồng thấy bọn họ đuổi theo, khóe miệng khẽ quyến rũ, mở ra bao đồ trong tay, đem những bình dược kia toàn bộ hướng bọn họ ném đi, lập tức vô số bình dược lớn nhỏ như cánh hoa theo lực bay đi.
Mấy đệ tử dược tông thấy thế, bị dọa đến hồn phi phách tán, những thứ kia đều là dược mà dược tông bọn họ tỉ mỉ nghiên cứu mới có thể luyện chế ra.
Thừa dịp bọn họ nhặt dược, trong nháy mắt, Mộc Khuynh Cuồng phi thân hướng về bên ngoài dược tông phóng tới, nhưng vào lúc này, nàng cảm giác một cỗ kình khí rất cường đại hướng nàng vọt tới, nàng hơi nhíu mày, vận khởi đấu khí màu lam trong cơ thể hộ thân.
Xoay người, nàng nhìn thấy nam tử trẻ tuổi mặc trường bào đứng không xa, trên khuôn mặt nam tử lãnh sắc, một đôi con ngươi đen sâu thẳm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, quanh thân tản ra một cỗ đấu khí mạnh mẽ.
”Ngươi có biết hậu quả khi tự tiện xông vào dược tong hay không?” Hắn lạnh lùng lên tiếng.
Mộc Khuynh Cuồng dừng lại, trên mặt nàng hé ra mặt nạ da người đẹp đẽ, không ai có thể biết rõ hình dáng của nàng, nàng quyến rũ cười một tiếng, đưa tay vén nhẹ sợi tóc trên gò má, yêu kiều nói, “Công tử muốn như thế nào?” Nói xong, nàng còn ném cho hắn một mị nhãn câu hồn người.
Đoạn Nghiễn không nghĩ tới nữ tử đối diện là gan lại lớn như vậy, thế nhưng dám một thân một mình xông vào dược tông, hắn là một trong những đệ tử cao cấp của dược tông, tất nhiên không cho phép người như vậy càn quấy.