Chương 8

Lâm Duệ Hi hai mắt trống rỗng nhìn ánh nến trước mặt, tay cầm đũa, một chút cũng không động.
Cẩm Hoan Thúc đứng bên cạnh nhìn y thật lâu, rốt cục nhịn không được mở miệng: “Thiếu gia, ngài đã nhịn đói cả ngày rồi, mau ăn thôi.”


Lâm Duệ Hi nghe xong, lúc này mới bắt đầu gắp đồ ăn, chậm rãi nhai, nhạt nhẽo vô vị.
“ Cẩm Hoan thúc……”
“Vâng?”
“Ngươi thấy……” Lâm Duệ Hi dừng một lát, thanh âm có chút trầm trầm hỏi: “Ta nên thú (lấy) Tiểu Tình quận chúa sao……?


Thiếu gia, ngài thật muốn nghe ý kiến của lão nô?” Cẩm Hoan thúc bình tĩnh hỏi.
“Ân, ngươi nói đi……”


“Lão nô thấy không có lí do gì khiến thiếu gia không nên thú.” Cẩm Hoan thúc nghiêm túc nói: “Lúc trước trên xe ngựa lão nô quên không nói với ngài, quận chúa tuyệt đối xứng đáng trở thành thê tử của ngài. Hơn nữa phát sinh sự việc kia…… Ngài nếu không thú nàng, sẽ mang tội danh bội tình bạc nghĩa, cho dù Cung Thân Vương không truy cứu, người bên ngoài cũng sẽ không bỏ qua cho ngài.”


“Ân……” Lâm Duệ Hi hữu khí vô lực đáp lại, y đã quá mệt mỏi…… Thứ gì cũng không muốn nghĩ nữa……


“Nếu như ngài đã có người trong lòng, vậy có điểm không ổn, nhưng ngài hiện tại còn đang cô thân quả nhân, thì có lý do gì để bỏ Tiểu Tình quận chúa? Cho nên lão nô thấy……”


available on google playdownload on app store


Cẩm Hoan thúc còn đang thao thao bất tuyệt, không phát hiện ánh mắt Lâm Duệ Hi càng ngày càng si ngốc, càng ngày càng ảm đạm. Lâm Duệ Hi buông đũa, nhẹ nói:
“Ta đã biết, Cẩm Hoan thúc, ngươi ngày mai sắm sính lễ, tìm một bà mối tới Cung Vương phủ cầu hôn…..”


“Cái gì?” Cẩm Hoan thúc nghĩ mình nghe lầm, mấp máy miệng ngơ ngác hỏi.
“Ta mệt quá, ta muốn đi ngủ….”  Lâm Duệ Hi kéo thân thể mỏi mệt trở về phòng, Cẩm Hoan thúc ở phía sau y hô to: “Thiếu gia! Tốt rồi! Ngài rốt cục nghĩ thông suốt”


Tin tức Lâm Duệ Hi cùng Tiểu Tình quận chúa thành thân không đến một ngày đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, khách nhân đến chúc mừng cơ hồ đạp nát cả cánh cửa Trạng Nguyên phủ. Lâm Duệ Hi phó thác mọi việc cho Cẩm Hoan thúc, bản thân ngồi buồn bã trong phòng. Y không muốn đối mặt với sự thật, có một số việc y vô luận thế nào cũng không thể trốn tránh ……


“Thiếu gia…… Thiếu gia……” một gã nam phó vội vội vàng chạy vào, “Ngũ Vương gia đến đây, ngài ấy nói nhất định phải gặp ngài.”
Đối phương nhất định là đến chất vấn hôn sự của mình cùng Tiểu Tình quận chúa a…… Lâm Duệ Hi buồn rầu nghĩ.


“Để Cẩm Hoan thúc tiếp đãi hắn, cứ nói ta đi ra ngoài……” lời còn chưa nói xong, một thanh âm phẫn nộ đã truyền tới: “Thật có lỗi, ta tự tiện tiến đến.”


Lâm Duệ Hi cùng nam phó kinh ngạc nhìn Lôi Hạo Tường xuất hiện ở ngoài cửa phòng, hắn cười nói: “Xem ra Duệ Hi huynh không chào đón ta a, nghĩ phương trăm kế tìm lý do tránh mặt.”


Lâm Duệ Hi xấu hổ cúi thấp đầu, Lôi Hạo Tường lại nói: “Có một việc rất quan trọng muốn thương lượng với ngươi, ngươi không phiền chứ?”


“Ân”, Lâm Duệ Hi vuốt cằm, bảo nam phó kia lui ra. Lôi Hạo Tường lập tức nhanh chóng bước vào trong phòng, thanh âm hỗn tạp bên ngoài đều bị ngăn cách, trong phòng bao phủ một mảnh im lặng khiến Lâm Duệ Hi cảm thấy bức bối.
“Vì cái gì không nghe lời ta nói?” Lôi Hạo Tường trừng mắt nhìn y, nghiến răng hỏi.


“Ta không hiểu Vương gia đang nói cái gì.” Lâm Duệ Hi ngồi bên chiếc bàn nhỏ tám chân, hai mắt phiêu di nhìn các vật được bài trí trong phòng.
Lôi Hạo Tường một tay đấm mạnh xuống bàn, không để cho y cự tuyệt nắm cằm y quay lại.


“Ngươi đã từng nói, sẽ không thú Tiểu Tình, vì cái gì đổi ý? Cung Thân Vương có mục đích gì, ngươi không phải đã rất rõ ràng sao? Vì cái gì cam tâm để hắn lợi dụng?” Hắn hoả khí bức người, Lâm Duệ Hi ngoan cố đáp lại:


“Việc của ta vốn cùng Vương gia không quan hệ! Ngài không có quyền chất vấn!”


“Ngươi chẳng lẽ……” Lôi Hạo Tường hai mắt chợt lóe, vốn là định hỏi gì đó, lại đột nhiên cảnh giác quay đầu giương mắt nhìn cửa phòng đã đóng chặt. Lâm Duệ Hi đứng dậy bối tối nhìn hắn, Lôi Hạo Tường bước nhẹ đến cửa phòng, lạnh lùng một chưởng đẩy tung cánh cửa!


“A……” Trốn bên ngoài chính là A Nghiễm, không kịp bỏ chạy đã ngã sấp xuống đất.
“A Nghiễm?” Lâm Duệ Hi kinh ngạc nhảy dựng lên.
“Ngươi đang làm gì?” Lôi Hạo Tường trầm giọng hỏi, A Nghiễm chật vật đứng lên, liều mạng cúi đầu nói:


“Tiểu nhân chính là nghe nói có khách nhân, định mang nước trà tới……”
“Vậy nước trà đâu?” Lôi Hạo Tường quan sát trên tay gã trống trơn, hừ lạnh.


“Này…… Tiểu nhân…… Quên ở phòng bếp……” A Nghiễm lắp bắp nói, trên cổ chảy ra một tầng mồ hôi lạnh. Lôi Hạo Tường nhìn gã, trong mắt bắn ra quang mang lạnh như băng, hắn cũng không nói nhiều, miệng chỉ buông ra một câu: “Cút ”.


A Nghiễm sợ tới mức cả người run lẩy bẩy, liền vội vã chạy mất. Lôi Hạo Tường ‘bang’ một tiếng đóng cửa lại, nói với Lâm Duệ Hi: “Người này không bình thường, nên sớm đuổi đi”.


“Đã biết……” Lâm Duệ Hi vô thức trả lời. Y bỗng ngẩn ra, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Việc trong nhà ta không cần Vương gia quan tâm!”
Mâu quang (con ngươi mắt) Lôi Hạo Tường khẽ đảo, nhanh chóng nhận ra sự tức giận trong lời nói của y.


“Duệ Hi……” thanh âm Lôi Hạo Tường lại trở nên nhu thuận,  “Ngươi có phải có gì nan ngôn chi ẩn (lời khó nói)?
“Cái gì?”
“Ngươi căn bản là không thích Tiểu Tình, vì sao phải đáp ứng thú nàng?”


“Hiện tại không thích, nói không chừng tương lai sẽ thích……” Lâm Duệ Hi buồn bã nói, Tiểu Tình cũng không thích y, bọn họ đều cùng thích một người, quả là một chuyện vừa mỉa mai vừa đáng buồn.


“Duệ Hi!” Lôi Hạo Tường vừa nghe, thần sắc trở nên lại kinh hoảng, “Ngươi đang nói lời ngốc nghếch gì a?!”
“Tiểu Tình quận chúa là cô nương tốt, ta đối nàng không có gì bất mãn, hơn nữa…… Hôn nhân vốn chính là lợi dụng lẫn nhau, kết thông gia với Cung Thân Vương cũng rất có lợi.”


“Sao ngươi có thể nói ra loại lời như vậy? Mới vài ngày ngắn ngủi, ngươi sao lại biến thành thế này?!” Lôi Hạo Tường lắc mạnh bả vai y, Lâm Duệ Hi ánh mắt buồn bã, sự việc mấy ngày nay biến hóa nhanh đến mức chính y không thể tưởng tượng, nhưng ngoài chấp  nhận ra y còn có thể làm gì khác?! Y gạt tay Lôi Hạo Tường ra, tức giận nói:


“Ta biến thành như thế nào cũng không liên quan đến Vương gia! Ta muốn thú ai lại càng không khiến Vương gia quản!”
“Ngươi……” Lôi Hạo Tường cũng phát hỏa, cả giận quát: “Ngươi muốn đem ta bức thành cái gì thì mới cao hứng!”


“Ta khi nào thì bức quá ngài?! Ngài xem bộ dạng ta như vậy làm gì có nửa điểm cao hứng!” Lâm Duệ Hi vì kích động mà không nhận ra thâm ý trong lời nói của mình.


“Đúng thế! Một khi đã ngươi là cam tâm tình nguyện thú quận chúa, vì cái gì còn mang một bộ mặt cau có?! Ngươi rõ ràng cũng không tự nguyện thú nàng!”
“Ta…… Ta……- Lâm Duệ Hi nhất thời không phản bác được gì, đành kêu: “Ta mất hứng không cần ngươi quản!”


“Ta muốn quản! Ngươi hôm nay không nói rõ ràng ta liền ngồi đây không đi!” Lôi Hạo Tường nói xong, lập tức ngồi xuống ghế thể hiện quyết tâm.


“Ngươi…… Ngươi vô lại!” Lâm Duệ Hi trong cơn tức giận loạn hô lớn: “Ngươi có thời gian nhàn rỗi đến quản ta không bằng về nhà cùng tình nhân của ngươi đi!”


“Tình nhân của ta……?” Lôi Hạo Tường ngây ngẩn chốc lát mới tỉnh ngộ, “Ngươi là nói người ngươi gặp trước cửa nhà ta?”
Lâm Duệ Hi tức giận quay mặt đi, Lôi Hạo Tường dở khóc dở cười kéo y lại nói:


“Ngươi lầm rồi! Đó là tiểu biểu muội của ta, nàng tới phủ ở cùng mẫu thân ta đã hơn một năm. Hôm đó nàng là cùng nha hoàn ra ngoài dạo chơi, đã quá muộn nên ta mới đưa nàng về nhà, ta cùng nàng lúc ấy không phải như ngươi tưởng tượng đâu.”


“Biểu muội……?” Khuôn mặt Lâm Duệ Hi nóng lên,  nhận ra sự hiểu lầm của mình, xấu hổ.
“Ta đã biết ngươi vì vậy mà suy nghĩ rất nhiều, đều tại ta không sớm giải thích cho ngươi.” Lâm Duệ Hi ngắn gọn đáp lời: “Không có, là do ta lỗ mãng……”


“Duệ Hi, ta đã giải thích rõ ràng với ngươi, giờ đến phiên ngươi.” Lôi Hạo Tường nhìn y ôn nhu như nước.
“……”  Lâm Duệ Hi trầm mặc thật lâu, “ta không có gì để giải thích……”


“Duệ Hi! Ngươi rốt cuộc……”  Hốc mắt Lâm Duệ Hi phiếm hồng làm những lời còn lại của Lôi Hạo Tường ngưng tại yết hầu.
“ Ta không có cách gì khác ngoài làm như vậy! Xin ngươi đừng hỏi nữa!” Lâm Duệ Hi dùng thanh âm gần như ai cầu, Lôi Hạo Tường ngơ ngác nhìn hình dáng bi thương của y.


“Thật xin lỗi…… Xin ngươi trở về đi…… Ngươi để ta yên tĩnh một chút……” Lâm Duệ Hi nhăn nhó nói.


Lôi Hạo Tường không hề miễn cưỡng y, cho dù Lâm Duệ Hi không chịu tự mình nói cho hắn, hắn cũng nhất định phải tr.a rõ nguyên do sự tình! Quyết định như vậy xong, hắn nhẹ nhàng nói – Đã quấy rầy, rồi im lặng rời khỏi phòng.


Sau khi Lôi Hạo Tường đi, Lâm Duệ Hi tâm tình trở nên càng thêm u buồn, y đến cơm chiều cũng ăn không vào, sớm đã lên giường nằm. Nhưng lăn qua lộn lại, vẫn là không có cách gì ngủ được.


Cũng không biết đã nằm bao lâu, chỉ nghe bên ngoài gió đêm gào thét, ánh sáng mờ nhạt  xuyên thấu qua song cửa sổ, những cành cây khô như móng vuốt dã thú, đan vào nhau tạo thành một mảng bóng đen kịt.


Ngoài cửa sổ bỗng dưng truyền đến tiếng ‘lạch cạch’, dường như có một chú mèo con đang nhảy vào. Lâm Duệ Hi hơi dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng nhìn ra phía cửa sổ. Khắc tiếp theo, một mạt bóng người hiện lên, Lâm Duệ Hi chấn động, hô nhỏ: “Ai!”


Người nọ nói: “Là ta.”, hai phiến cửa sổ lập tức bị đẩy ra. Lâm Duệ Hi ch.ết lặng trên giường, đối phương đóng cửa lại, trong bóng đêm cần lấy cây nến trên bàn, đem hỏa chiết ra đánh lửa lên.


Ánh nến vàng nhạt soi sáng khuôn mặt tuấn dật của Lôi Hạo Tường, Lâm Duệ Hi vốn đã đoán được chính là hắn, cũng không có gì quá bất ngờ, y thấp giọng hỏi: “Muộn thế này sao ngươi còn tới? Lại uống đến say như vậy……”


Lôi Hạo Tường nghiêm mặt nói: “Có một số việc tốt nhất là nên sớm giải quyết. Ta không muốn kinh động đến những người khác, cho nên trèo tường vào, hy vọng ngươi không để tâm.”
“Sự việc gì nghiêm trọng như vậy? Không thể để đến ngày mai sao?”


“Ta đã biết nguyên nhân.” Lôi Hạo Tường sợ y không hiểu, lại bổ sung thêm một câu: “Ta biết nguyên nhân ngươi không thể không thú Tiểu Tình.”
Lâm Duệ Hi cúi đầu, yếu ớt nói: “Một khi ngươi đã biết, càng nên thông cảm cho ta……”


“Ta đương nhiên thông cảm cho ngươi! Ngươi căn bản là là bị người gài bẫy! Vì cái gì không tìm ta giúp ngươi?!” Lôi Hạo Tường cáo buộc.


“ Tìm ngươi thì phải làm thế nào đây……” Lâm Duệ Hi không muốn đối mặt với ánh mắt bức thị của hắn, quay mặt đi, nói: “Hơn nữa thú nàng đối với ai cũng đều có lợi, ta cũng không hối hận vì quyết định của mình……”


“Cái gì mà đối ai đều có lợi?! Ngươi có hay không nghĩ tới tâm tình của ta!” Lôi Hạo Tường rốt cục nhịn không được gầm nhẹ, Lâm Duệ Hi kinh ngạc ngẩng đầu.
“Lời này của ngươi có ý tứ gì……”


“Ta thích ngươi!” Lôi Hạo Tường bất ngờ xuất ra một tin sấm sét, Lâm Duệ Hi bị chấn động tới suy nghĩ không thông, đôi môi khẽ nhếch mà chẳng thể nói thành lời.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc nhìn nhau đến nửa ngày.


Lôi Hạo Tường nghĩ mình nói qua giản đoản (ngắn gọn, đơn giản) đối phương nghe không hiểu, lại bổ sung: “Ta có thể nói cho ngươi, ngay từ lần đầu gặp gỡ ta đã có hảo cảm với ngươi, nhưng ban đầu cũng không phát hiện. Giờ nghĩ lại, đến chính ta cũng không thể tin nổi…… Nhưng điều này là thiên chân vạn xác! Ta càng ở bên ngươi lại càng quý mến ngươi, lâu dần liền biến thành yêu thương, ta biết ngươi đối ta cũng có tình cảm, chỉ là ngại thế tục không dám mở lời mà thôi.”


“Ngươi…… Ngươi nói bậy bạ gì đó!” Lâm Duệ Hi đỏ bừng mặt, người này cư nhiên mặt không đổi sắc ung dung nói ra những lời như vậy!
“Ngươi nói đi, ngươi chẳng lẽ không thích ta sao?”


“Ta…… Cái gì mà thích với không thích! Đừng nói những lời mất mặt như vậy!” Lâm Duệ Hi không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ xuất ra một câu không hề liên quan.


“Thẹn sao? Thẹn thùng nên nói dối đúng không? Ta nói chính là lời thật tình, vì sao phải thẹn?” Lôi Hạo Tường thoải mái đáp lại, coi như đối phương đã thừa nhận tâm ý.


“Ngươi thật sự là……” Lâm Duệ Hi thật sự không quen tình yêu cuồng phóng loại này, đành mắng lung tung: “Nếu thực sự thích ta sẽ không nói thẳngửa miệng!”


“Chúng ta trước kia chính là đem lời giấu kín trong lòng, mới có thể sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy, mới có thể gặp được nhiều khúc chiết như vậy, thời điểm hiện tại chính là nên nói rõ ràng.


Hắn những câu xác tạc, Lâm Duệ Hi rốt cuộc không thể nói gì thêm, Lôi Hạo Tường trở về vấn chính đề.
“Hai chúng ta thích nhau, ngươi căn bản không lý do thú nữ nhân khác!”
“ Ta có, ta phá hỏng danh tiết của nàng……”


“Ta không tin ngươi cùng nàng lúc đó đã có cái gì, ngươi không phải loại người như vậy!”
“ Nhưng tất cả mọi người trong phòng đều thấy chúng ta xích loã nằm trên giường! Bọn họ không tin ta!” Lâm Duệ Hi bất đắc dĩ hạ giọng.
“Chỉ cần chứng minh ngươi bị hãm hại là được!”


“Ngươi bảo ta lấy cái gì để chứng minh?” Lâm Duệ Hi kích động kêu lên: “Mà cho dù là ngươi chứng minh được, nhưng ngươi có thể bồi thường được danh dự của Tiểu Tình quận chúa sao? Toàn thiên hạ mọi người đểu biết nàng và một nam nhân ngủ cùng một giường! Ngươi bảo sẽ có nam nhân nào chịu thú nàng? Ngươi nói nàng phải làm sao bây giờ!”


“Ngươi là vì vậy mà đáp ứng thú nàng?” Lôi Hạo Tường nghiến răng hỏi.
“Đúng vậy, ta không muốn thương tổn nàng……”
“Ngươi vì không muốn thương tổn nàng, cho nên muốn thương tổn ta?”
“……………..”
“Ta phải chịu trách nhiện về việc ta đã làm!”


“Ồ? Vậy sao?” Lôi Hạo Tường đang từ vẻ giận dữ, bỗng nhiên lạnh lùng cười, hắn kéo mạnh người Lâm Duệ Hi, đè xuống giường. Lâm Duệ Hi bị bất ngờ, cả người đều đơ ra, chỉ thấy Lôi Hạo Tường cúi sát vào bên tai y, ái muội nói: “Ta đây cũng làm vậy với ngươi nha…… Yên tâm, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm……”


Lâm Duệ Hi nhanh chóng hiểu được ý đồ của hắn, trên mặt y hết hồng lại trắng, giãy dụa nói: “Ngươi…… Ngươi lại nói lời bậy bạ! Ngươi đừng làm loạn nữa!”


“Ta chính là muốn làm loạn với ngươi, hơn nữa là vô cùng vô cùng loạn……” Đầu lưỡi ấm áp của Lôi Hạo Tường khéo léo cuốn lấy vành tai y, ngậm vào trong miệng. Lâm Duệ Hi cảm thấy tai vừa nóng vừa tê liệt, vừa xót vừa ngứa, toàn thân không thể ức chế mà rung động.


“Buông ta ra……” Thanh âm Lâm Duệ Hi mang theo chút dục vọng, hai nắm tay đang đấm vào ngực đối phương lại không còn một chút khí lực.


“Nhìn bộ dáng bây giờ của ngươi, ai có thể tin rằng ngươi chạm qua Tiểu Tình?” Lôi Hạo Tường thì thầm nói nhỏ, miệng vẫn như trước ngậm chặt vành tai Lâm Duệ Hi, một tay lại lặng lẽ xâm nhập vào trong vạt áo của y, bắt đầu lần mò tìm kiếm hai tiểu nhũ châu, hết xoa lại nắn bứt.


Lâm Duệ Hi chống cự càng gay gắt, y dùng sức giữ chặt tay Lôi Hạo Tường, ngăn cản đối phương vuốt ve trước ngực mình. Lôi Hạo Tường rút một tay ra, bất ngờ bắt lấy dục vọng nơi khố gian của y, Lâm Duệ Hi đình chỉ run rẩy, toàn thân đều cứng đờ.


“Ngươi…… Ngươi không được làm vậy!” Y dùng đôi mắt hàm chứa lệ quang mà trừng đối phương.
“Vậy ngươi muốn như thế nào? Muốn kêu người tới cứu ngươi sao?” Lôi Hạo Tường thản nhiên nói.


“Không cần đến người khác!” Lâm Duệ Hi chẳng biết từ khi nào đã nắm lấy chân nến trên đầu giường, đâm xuống Lôi Hạo Tường, nhưng y dù sao không phải thật tình muốn đả thương đối phương, động tác có vẻ chậm chạp vô lực. Lôi Hạo Tường thoắt cái đã tránh được cây nến. Hai tay Lâm Duệ Hi run rẩy cầm chân nến bằng sứ rồi bỗng đập mạnh xuống đất, thanh âm chói tai liền vang lên.


Lâm Duệ Hi cũng không ngờ lại tạo ra tiếng động lớn như vậy, y hoảng sợ, không dám nhúc nhích.
“Không có việc gì không có việc gì…… Không sợ nga.” Lôi Hạo Tường nhẹ nhàng vuốt ve y, bên ngoài phòng bỗng truyền đến thanh âm lo lắng của Cẩm Hoan thúc: “Thiếu gia, trong phòng ngài làm sao vậy?”


Lâm Huệ Hi sợ tới mức mặt không còn chút máu, cuống quít nói: “Không…… Không có gì.”
“Cần ta vào không?”


“Không cần! Ngươi không cần vào!” Lâm Duệ Hi thất thanh kinh hô, nếu bộ dạng bây giờ của y cùng Lôi Hạo Tường bị thấy được, thì thật sự là nhảy vào Hoàng Hà cũng không tẩy sạch!


Lôi Hạo Tường chắc chắn y không dám phản kháng, hắn phôi phôi cười, bái khai cổ áo của Lâm Duệ Hi. Cẩm Hoan thúc ở bên ngoài vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Thật sự không sao chứ?”


“Không cần, ngươi đi nghỉ đi…… Ân……” Lâm Duệ Hi nói đến đoạn sau, thanh âm bắt đầu không ổn, Lôi Hạo Tường cắn mạnh vào bả vai tuyết trắng mền mại, hạ thân còn cố ý dán vào y mà cọ xát.


Lâm Duệ Hi cả người cứng ngắc, không dám giãy dụa cũng không dám hô lớn, chỉ có thể cắn chặt răng, hai mắt hàm chứa lệ quang tức giận hung hăng trừng đối phương.


Tiếng bước chân của Cẩm Hoan thúc xa dần, Lâm Duệ Hi vẫn không dám lớn tiếng, thấp giọng mắng: “Đáng giận! Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào……”


Thanh âm của y khàn khàn mà vô lực, càng lộ ra hương vị hấp dẫn mê hoặc, Lôi Hạo Tường nghe thấy liền toàn thân tê liệt, mắt lóe ra dục hoả, nói: “Ta muốn ôm ngươi……”


Lâm Duệ Hi mở miệng, vốn muốn nói chuyện, Lôi Hạo Tường lại đột ngột hôn y, đầu lưỡi giảo hoạt tiến vào khuông miệng nhỏ nhắn, không ngừng khuấy động, hai đôi môi hút chặt lấy nhau, phát ra những thanh âm *** mĩ.


“Ân……ư….” Lâm Duệ Hi ngượng ngùng thở hổn hển, hai má y đỏ bừng bừng, trong miệng tất cả đều là hương vị của đối phương. Lôi Hạo Tường ngậm lấy phiến môi y, vừa cắn vừa ʍút̼, làm hai cánh môi vốn đạm màu phấn hồng trở nên đỏ tươi, ướt át mê người.


Đây là lần thứ hai Lâm Duệ Hi và hắn hôn môi, lần đầu tiên bởi vì quá mức đột ngột, chính mình hoàn toàn không nhớ rõ là hương vị gì. Lúc này lại gặp nụ hôn cuồng dã kịch liệt như vậy, y hoàn toàn chẳng ứng phó được. Y không thể hô hấp, toàn thân đều như nhũn ra. Lôi Hạo Tường nhận ra, hảo tâm thối lui một chút. Một sợi chỉ bạc nhiễu ra khoé miệng, Lâm Duệ Hi khép hờ mắt, thở hổn hển, mờ mịt dùng lưỡi khẽ ɭϊếʍƈ thóa dịch ở bên miệng.


Động tác này mị hoặc mười phần, Lôi Hạo Tường thấy dục hỏa thiêu đốt toàn thân. Hắn thở gấp, lại tiếp tục hôn đầy nhiệt tình, hai tay nhịn chẳng nổi vội vàng tháo đai lưng Lâm Duệ Hi, cởi bỏ y phục của y.


Trên cánh tay Lâm Duệ Hi còn khoác hờ chiếc áo, thân thể lại hoàn toàn trần trụi. Lôi Hạo Tường cũng chưa kịp cởi hết y phục, một tay xả hạ quần của chính mình, nâng cao hai chân Lâm Duệ Hi, dùng thứ nam nhân to lớn không ngừng cọ sát vào trung thân y.


Hành động ân ái này khiến Lâm Duệ Hi chịu không nổi, y rên rỉ, miệng lẩm bẩm nói: “Không được…… Ân…… Không……” Nhưng thân thể y đã hoàn toàn không thể khống chế, hai bắp chân trắng nõn siết chặt lấy cơ thể đối phương, phiến mông nhịn không được khẽ lay động, dục vọng đã trướng đại của y liên tục cọ sát với thứ nam nhân cực lớn của Lôi Hạo Tường. Dịch trắng trong suốt tiết ra từ hai cơ thể, ướt át và nóng bỏng.


Lôi Hạo Tường vừa lòng nhìn thấy y bộ dạng ý loạn tình mê, hắn không cần tiếp tục áp chế y, bởi vì Lâm Duệ Hi đã bất tri bất giác ôm lấy lưng hắn. Lôi Hạo Tường mở rộng hai chân y, một bên vuốt ve phần hông, bàn tay xoa nắn bộ ngực y, khẽ ngắt véo hai tiểu quả đỏ sậm, còn dùng móng tay gãi nhẹ thân thể y qua lớp vải áo, khiến cho Lâm Duệ Hi liên tục rên rỉ.


Thứ dục vọng của hai người đã vừa nóng vừa cứng, khố gian Lâm Duệ Hi cũng dính nhớp nháp một mảng, thấm đầy dịch thể cả hai. Lôi Hạo Tường trượt thân thể xuống dưới, dùng miệng đùa bỡn mao phát nùng hắc[1] trên thân y. Lâm Huệ Hi sợ hãi hô lớn “Đừng…”, không ngờ tới tiếp theo đối phương lại ngậm lấy tinh khí của y!


“Ư” Lâm Duệ Hi cả người bắn ra, cơ hồ giật nảy lên. Lôi Hạo Tường nâng hai chân y lên đặt trên vai mình, đầu vùi vào giữa. Hắn đem thứ nam nhân của y ngậm chặt trong miệng, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng ɭϊếʍƈ ʍút̼ xung quanh, Lâm Duệ Hi xấu hổ nắm chặt tóc hắn, vừa thở dốc vừa kêu lên:


“Không …… Đừng ɭϊếʍƈ chỗ đó!”
Lôi Hạo Tường ngẩng đầu nhìn y, cười xấu xa: “Không cần vội, ta sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử…… Ta cần phải hảo hảo chăm sóc tiểu bảo bối đáng yêu này một chút.”


“Ngươi…… Ngươi bại hoại!” Lâm Duệ Hi đang muốn đánh hắn, Lôi Hạo Tường lại đột nhiên dùng một ngón tay tiến vào trong cơ thể y, lời mắng giận lập tức chuyển thành tiếng rên rỉ khó nhịn.


Lôi Hạo Tường lấy tay vuốt ve tiểu huyệt, miệng vẫn liến thoắng nói ra những lời tình tứ: “Chuẩn bị một chút, khi ta đi vào phải mở rộng, khi ta rút ra thì phải ngậm chặt lại……”


Nụ hoa bị ngón tay tham lam tiến vào thực khó chịu! Lâm Duệ Hi khóc nức nở, van vỉ cầu xin: “Ô ô…… đừng…… thứ kia…… mau……mau…. rút ra……”
“Ngoan… bảo bối, ngươi khóc như vậy thật mê người.” Lôi Hạo Tường cười vô lại, rồi tiếp tục tiến ngón tay thứ hai vào.


“Đừng…… A……” Lâm Duệ Hi thấy phía dưới mình càng lúc càng đau đớn, khóc lại càng thê thảm.


“Ngươi siết thật chặt…… Cho nên mới thống khổ như vậy.” Lôi Hạo Tường thân kinh trăm chiến, hơn nữa trước đây đã xem không ít những bộ sách về Long Dương thuật (sách sx gay), hắn nắm chắc mười phần có thể chăm sóc Lâm Duệ Hi, tiếp tục dỗ dành y: “Thả lỏng thân thể, cảm thụ chuyển động của ta ở bên trong ngươi là như thế nào…… Nghe ta, ngươi sẽ nhanh chóng thấy khoái lạc.”


Lâm Duệ Hi thần trí đã không rõ ràng nghe theo lời hắn, tiểu huyệt dần dần mở rộng, cảm giác thống khổ quả thực tiêu tán không ít. Lôi Hạo Tường lại tăng lên ba ngón tay, tiểu huyệt của y rất nhanh liền thích ứng, không hề đau đớn. Ngón tay hắn rút ra đẩy vào vô cùng thuần thục, Lôi Hạo Tường dần dần tăng lực động. Ngón tay bỗng chạm vào một điểm sâu kín nào đó trong cơ thể, Lâm Duệ Hi liền thấy như có một dòng nhiệt đang xỏ xuyên qua thân thể mình, cảm giác thoải mái khó có thể nói thành lời.


Lôi Hạo Tường gặp thời cơ, thành tục đem ngón tay rút ra, không ngờ Lâm Duệ Hi lại khóc ai cầu: “A…… đừng rút ra……”
Lôi Hạo Tường nâng cao hông Lâm Duệ Hi, nắm nhiệt vật to lớn của mình đặt đến nơi cửa vào, cười tà mị: “Yên tâm…… Ta cho ngươi thứ còn lớn hơn nhiều……”(+.lll)


Hắn vươn người tiến tới, khối thịt lớn chậm rãi tiến vào, bởi vì vừa rồi phóng túng, tiểu huyệt dễ dàng đem hơn phân nửa côn th*t to lớn nuốt vào. Hai người đều khẽ rên rỉ, thấy khố hạ trướng nóng tới mức muốn nổ tung, đau đớn hoà cùng khoái cảm. Lôi Hạo Tường cảm giác côn th*t của mình bị nụ hoa vừa mền mại vừa nóng bỏng kia gắt gao ôm lấy, vô cùng phiêu phiêu dục tiên (chìn đắm trong dục vọng).


Lôi Hạo Tường hai tay xoa nắn hai phiến mông trắng noãn của Lâm Duệ Hi, mạnh mẽ hữu lực, khiến nó không ngừng run rẩy.


Lâm Duệ Hi thở gấp, phối hợp vặn vẹo hông, thứ nam nhân của y trướng đến phát đau, y một tay ôm Lôi Hạo Tường, tay kia nắm dục vọng của mình mà xoa nắn. Lôi Hạo Tường cũng không muốn bỏ lỡ, động tác tiến vào của hắn càng thêm dùng sức, dường như muốn xỏ xuyên qua đối phương.


Lát sau, Lâm Duệ Hi liền tiết ra, dịch thể nóng ấm bắn đầy trên hạ thân của Lôi Hạo Tường, còn chảy dọc theo thân thể y, từng giọt từng giọt rơi xuống giường.


Lôi Hạo Tường nâng bổng y lên, nắm hông y hướng hạ thân mình ấn tới, chính hắn cũng hung hăng tiến nhập, tiếp theo càng ôm chặt thân người Lâm Duệ Hi, rồi mạnh mẽ rút ra đâm vào, như thế  lặp lại mấy chục lần, bộc lộ toàn bộ ham muốn chiếm hữu.


Lâm Duệ Hi không động, y nhắm mắt lại ôm lấy đối phương, phần eo mềm mại phóng đãng vặn vẹo, tiểu huyệt siết chặt lại, Lôi Hạo Tường khẽ rên: “Ngươi thật là tiểu yêu tinh…… Tiểu huyệt *** đãng……”


Lâm Duệ Hi cảm thấy nội bích một trận nóng lên, đối phương đâm mạnh vài cái, rốt cục ngọc dịch đều bắn ra…..


Bầu trời mờ mịt, sương sớm thanh lãnh giăng toả tiểu viện, loáng thoáng truyền đến tiếng gà gáy. Lôi Hạo Tường ngồi quay lưng về phía Lâm Duệ Hi, y phục trên người hắn đầy những vết nhăn nhúm, chứng minh chủ nhân đêm qua đã trải qua một hồi hoan ái kịch liệt.


Lâm Duệ Hi hơi mở mắt, ý thức lờ mờ cảm giác được đối phương đang xuống giường, bên tai vang lên tiếng vải vóc loạt soạt. Lâm Duệ Hi biết hắn phải đi, y khẽ động thân thể muốn ngồi dậy, nơi tư mật liền truyền đến một trận đau đớn như bị xé rách, khuôn mặt chốc lát đã tái xanh.


“ Ngươi nghỉ đi.” Lôi Hạo Tường thấy y nhe răng nhếch miệng (vì đau), yêu thương đem y ấn trở về.


“Ngươi chờ một chút……” thanh âm Lâm Duệ Hi khàn khàn, y đã kêu rên suốt một đêm, yết hầu đều khô khốc. Y tập tễnh bò xuống giường, mở ngăn tủ tìm ra một cái khăn tay – chiếc khăn sáng màu thêu đôi uyên ương vàng nhạt.


“Ta quên đưa cho ngươi…… Đây là Tiểu Tình quận chúa nhờ ta giao cho ngươi.”
Lôi Hạo Tường nhàn nhạt nhìn chiếc khăn tay kia, ánh mắt tràn đầy thâm ý. Lâm Duệ Hi thấy hắn không nói gì, liền hỏi: “Ngươi hiểu được dụng ý của nàng không?”


“Ta hiểu……” Lôi Hạo Tường không hề nói gì, đút khăn tay vào trong ngực áo
“Vậy……” Lâm Duệ Hi còn muốn nói rõ ràng, Lôi Hạo Tường lại nhẹ nhàng vừa hôn vừa vuốt ve mặt y, nói:
“Ngươi cái gì cũng không cần quan tâm, cứ giao cho ta.”


Mỗi khi hắn nói như vậy, Lâm Duệ Hi liền thâm giác chính mình vô năng. Y sắc mặt ửng đỏ nhìn đối phương mở cửa sổ nhảy ra ngoài, rất nhanh liền biến mất trong bóng đêm.






Truyện liên quan