Chương 7: Tìm tới gây chuyện (3)
Nghĩ đến đây trong người Đỗ Huyên Tình dâng lên một cỗ hỏa khí ngùn ngụt. Trước mắt nàng chính là đệ nhất phế phẩm của Lâm Phùng Quốc. Mà hiện tại kẻ phế phẩm đệ nhất đấy đang ngồi chất vấn nàng một cách đường hoàng cao quý.
Tới đây Đỗ Huyên Tình dừng lại quan sát tỉ mỉ Bạch Lung Nguyệt đang ngồi uống trà tâm tình phi thường tốt mà lộ ra một cỗ khí vương giả khó thấy.
Rõ ràng là người giống nhau như đúc tại sao lại khác tính tình đến như vậy. Hôm qua trước khi gặp chuyện vẫn là nàng ta với bộ dạng khiếp vía khi nhìn thấy nàng, nếu có bị Linh nhi gây sự cũng chỉ an phận ngồi khóc nào như bây giờ.
“Ngươi là ai” Đỗ Huyên mang ánh mắt ngờ nhìn chăm chăm Bạch Lung Nguyệt thanh âm đè xuống.
“ Đỗ di nương có phải hôm nay ngài có vẫn đề rồi phải không. Tiểu thư đương nhiên là tiểu thư.” Linh Phước nha đầu mau mồm mau miệng trả lời làm Đỗ di nương càng nhiều thêm một cỗ tức khí
Bạch Lung Nguyệt vẫn nhàn nhã ngồi thưởng trà. Nha đầu Linh Phước này thường ngày đối với nàng rất an phận thủ thường không ngờ cũng có lúc lại hữu dụng như vậy. Xem ra mẫu thân khối thân thể này quả là người nhìn xa trông rộng nga ~
“ Ý ta không phải như vậy, là nàng……..”
Đỗ di nương còn đang nói dở, một đạo âm quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào “ Nguyệt nhi a ~”
Bạch Lung Nguyệt có thể nói là người bình tĩnh nhất trong phòng khóe môi cũng không tự chủ giật giật , mới sáng sớm nga, đừng làm hỏng tâm tình thưởng trà của nàng chứ.
Linh Phước thì tay cầm ấm trà run run, thở dài thường thượt. Lão gia a ~ không phải lại nữa chứ.
Riêng Đỗ di nương cùng Bạch Lung Linh khuôn mặt gần như đã xám lại gần màu tro. Xong rồi, lão ra tại sao lại đến đây, lần này thì rắc rối thât rồi. Lão gia nhất định sẽ không cấp cho nàng một cái đạo lí.
Sương phòng im ắng hẳn đi, chợt một bóng đen vọt vào hướng Bạch Lung Nguyệt ngồi mà lao tới định đem nàng thủ trong lòng.
Dĩ nhiên Bạch Lung Nguyệt không ngồi im chờ ch.ết, nàng động một cái, cả thân hình quỷ dị biến mất, lúc mọi người định thần lại thì nàng đang đứng dựng cửa nhàn nhạt nhìn người mới vọt vào “ Phụ thân, như vậy thật nhàn rỗi ”
Người kia đương nhiên không ai khác ngoài Tướng quân gia _ Bạch Cương ra thì còn là ai. Không để vào tai câu nói đầy ý châm chọc kia của Lung Nguyệt, hắn mái tóc râm bụt thưa thớt, khuôn mặt đầy uy nghiêm thường ngày giờ hạ xuống, nhất là đôi mắt kia nhìn Bạch Lung Nguyệt đầy sự trách cứ phải nói như là một chú cún con thất lạc chủ. Muốn bao nhiêu long lanh thì có bấy nhiêu. “ Nguyệt nhi a ~, con đây là ghét phụ thân nga ~ ”
Linh Phước đứng gần đó như sét đánh bên tai, tay run run xém chút nữa là đánh rơi cả ấm trà trên tay. Trong lòng không ngừng la ó. Lão gia à, người có thể bớt biến thái hơn một chút được không. Nô tì chịu không nổi.
Bên kia Lung Nguyệt cũng không khác chút nào, nàng tuy mặt có thể dày thật nhưng cũng không chịu nổi cái loại ánh mắt cún con đầy nước đó nhìn chằm chằm mình như vậy đâu.
(Ems: Vâng! Tỷ ko chịu đc cũng phải chịu, sau này ko phải một người mà là 3 người lận đó tỷ :3 )
Ba người hoàn toàn để quên mất hai mẹ con Đỗ di nương đang ngồi ở một góc phòng, mặt mũi tái mét.
Đến khi Lão Tướng Quân bị một cái ôm hụt nữa ( =_= ) đầu đụng vào thành cửa mới phát giác ra sự hiện diện của họ. Gương mặt hắn nghiêm lại, ánh mắt nhìn mẹ con Đỗ di nương có phần lạnh lùng
“Linh nhi, không phải ta bây giờ con phải ở thư phòng học đàn hay sao. Tại sao lại đến đây quấy rầy tỷ tỷ dưỡng thương”
“ Phụ thân, ta ………”
“ Đỗ di, ta nói ngươi chăm nom Linh nhi mà ngươi chăm sóc nó như thế này. Người đâu Đỗ di nương vi phạm gia quy, phạt cấm cửa 1 tháng”
Lời hắn vừa dứt đã có hai hộ vệ tiến vào áp giải Đỗ di nương
Mà Đỗ di nương bên kia cũng chỉ còn biết tạ ơn rồi theo hai thị vệ kia đi ra, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Bạch Lung Nguyệt, ánh mắt tàn độc.
Bạch Lung Nguyệt đương nhiên không để tâm tới ánh mắt đó, tay chợt động không biết từ lúc nào một viên đan dược đã tiến thẳng vào trong miệng Đỗ di nương nhanh đến mức không ai trong phòng có thể nhìn thấy.
Đỗ di ôm cổ ngã gục xuống sàn nhà la hét “ Ngươi…..ngươi vừa cho ta ăn thứ gì”
Lung Nguyệt khóe miệng trào phúng nâng lên, ánh mắt sắc bén cứa da cứa thịt nhìn chăm chăm người trước mắt. Làm Đỗ di nương một chữ cũng không thể nói ra. Một lúc sau liền bị lôi ra ngoài.
Bên này, Bạch Lung Linh thấy nương bị như thế cũng dại gì đâm đầu vào chọc Lung Nguyệt mất hứng, ngồi ngồi một chút liền thi lễ rời đi. Mà tốc độ rời đi so với lúc đến như vậy mà nhanh hơn nhiều.