Chương 1
Trong phủ vương gia, màn đêm thanh lương hòa cùng ánh nến lung linh nơi lầu các hoa lệ, trăng sáng chiếu vào khung cửa làm bức họa điêu lương* sáng bừng lên, bức kim bình cũng như tỏa sáng, dòng nước trong veo lúc ẩn lúc hiện quanh co uốn lượn nơi giả sơn bàng thủy*, trong đình viện hoa tùng vây quanh, chỉ thấy hai nam từ trẻ tuổi đang tại đình thượng uống rượu đối ẩm.
Trong đó một người tựa nữ nhân, mặt hoa da phấn, mi thanh mục tú, đôi mắt xuân dương hướng thủy tỏa tinh quang, chỉ cần liếc nhìn cũng đầy vẻ cao nhã phong tình, mũi nị nga chi , má ngưng tân lệ, tóc mai Như Vân, là tiên tử nơi thiên giới thức tỉnh, giờ phút này vì say rượu mà gò má ửng đỏ, tròng mắt ngậm túy, so với ngày thường càng thêm vẻ quyến rũ động lòng người.
Một nam tử khác diện mạo so với hắn hoàn toàn trái ngược, mắt đen sáng như nước sơn, mày rậm công chỉnh như đao khắc, mũi cao, anh tuấn tiêu sái, mang vẻ ngọc thụ lâm phong mà đấng trượng phu vẫn thường đắc ý. Hắn một thân phục trang sang trọng, tỏa ra một loại khí chất cao quý trời sinh, mi mắt lúc đó tự tiếu phi tiếu, mang theo ẩn tình làm rung động biết bao tâm hồn thiếu nữ của các cô nương trong thiên hạ, nhất là khi hắn nhìn nam tử đối diện đã nửa say nửa tỉnh ánh mắt lại càng ôn nhu như thủy, như muốn đem kẻ kia hòa vào sóng mắt say lòng người đó.
“Ô… ngươi nghe ta nói,” đáng tiếc nam tử mĩ lệ chỉ lo uống rượu giải sầu vẫn chẳng chú ý đến ánh mắt chứa hàng nghìn hàng vạn nhu tình kia, “Ta lại bị vứt bỏ rồi … ô …” hắn gục xuống mặt bàn, khóc lóc hướng bằng hữu tốt nhất – Cốc Hạo Nhiên , đồng thời cũng là đệ đệ mà đương kim Thánh thượng yêu thương nhất tố khổ.
Cốc Hạo Nhiên không hề giấu diếm thở dài thườn thượt: “Ngươi không cần nói, ta chỉ cần nhìn bộ dạng ngươi cũng đủ biết.”
“Hạo Nhiên, ngươi nói vậy là có ý gì?” Lăng Thu Văn bất mãn giương túy nhãn, “nói cứ như thể ngươi biết sớm muộn gì ta cũng bị vứt bỏ vậy.” Hắn lớn mật hô đích danh Cốc Hạo Nhiên, là bởi phụ thân Thu Văn vốn là thái phó của hoàng tử, từ nhỏ Thu Văn đã cùng các hoàng tử học tập, bởi vậy hắn và tiểu vương gia Hạo Nhiên có thể nói là thanh mai trúc mã, giao tình không tệ, hai người là hữu hảo, không màng địa vị.
“Thì đây có phải lần đầu ngươi tìm ta vừa khóc vừa tố khổ đâu, đúng không?” Cốc Hạo Nhiên bất đắc dĩ nói, “Lần nào ngươi tới tìm ta uống rượu hầu như cũng là vì bị vứt bỏ đi.”
Lăng Thu Văn nghe xong liền giống như quả bóng bị xì hơi*, lại gục xuống bàn: “Chẳng còn cách nào khác! Ta chỉ có mình ngươi là bằng hữu duy nhất chịu nghe ta tâm sự.”
Không biết có phải lúc nương hắn hoài thai có chỗ nào sơ sót không, mà Thu Văn thân là nam tử, đối cô nương lại không hứng thú, chỉ ái mộ nam nhân. Chỉ là hắn nhìn nam nhân cũng không hảo, cuối cùng đều bị đá, lần này cũng không là ngoại lệ.
“Từ khi ta bị phụ thân đuổi khỏi gia môn, đồng ý cho ta lui tới cũng chỉ có mình ngươi thôi. Kẻ khác chỉ cần nghe danh ta là đã bị hù chạy(mất dép).”
Năm năm trước vì ái một thư sinh nghèo túng do hắn vô tình cứu được, trong lúc không kìm được đã cùng y giao hảo, từ đó trở mất đi danh phận, bạn hữu xưa kia cùng hắn kết giao cũng dần rời xa hắn, nam nhân nọ cũng bỏ hắn thú công chúa làm phò mã, chỉ có mình Cốc Hạo Nhiên vẫn như cũ, không chê hắn đoạn tụ chi phích, thậm chí thu nhận hắn, đặc biệt bố trí cho hắn chức trù nghệ, cho hắn tiền công. Trong hoạn nạn mới thấy chân tình, hắn biết Hạo Nhiên là người duy nhất không bỏ rơi hắn, đây là hữu tình kiên định không dời từ đó đến nay của hai người.
“Cho nên ta bây giờ không phải đang hảo hảo nghe ngươi nói sao?” Cốc Hạo Nhiên nhàn nhã uống một ngụm rượu nói.
“Ngươi sao có thể lạnh lùng thản nhiên như vậy chứ? Ngươi không thấy ta đáng thương lắm sao?” Thu Văn bực tức trừng mắt lườm y một cái, “Ngươi hẳn là nên an ủi người đang tan nát cả cõi lòng như ta chứ?”
“Ngươi muốn ta an ủi kiểu gì?” Cốc Hạo Nhiên vừa bực mình vừa buồn cười đáp, “Chẳng lẽ muốn ta xoa đầu ngươi nói không phải, đừng khóc đừng khóc sao?”
“Không phải thế!” Thu Văn đỏ mặt mắng, “Ta không muốn khóc, nhưng thật sự khó quá. Người kia nói hắn muốn thành hôn. Tại sao hắn nhất định phải thú thê? Rõ ràng đã có ta rồi, bây giờ nói không là không luôn. Bảo mình ta biết làm sao bây giờ?” Hắn rơi lệ, theo túy ý, buồn bực cùng giận dữ chất chứa lâu ngày tuôn ra.
“Ai bảo hắn là nhi tử độc nhất của quan trấn thủ kinh thành. Người ta phải thú thê nối dõi tông đường, ngươi lại không thể thay hắn sinh hài tử.” Cốc Hạo Nhiên nhìn đôi vai run run cùng tấm lưng cô đơn của hắn, sóng mắt khẽ chuyển, nhưng biểu hiện lại bất động thanh sắc.
“Sao ngay cả ngươi cũng nói vậy?” Thu Văn càng nghe lại càng lệ lưng tròng. “Chẳng lẽ cả ngươi cũng nghĩ vậy sao? Rằng thân là nam tử tốt nhất nên thú thê sinh tử? Chẳng lẽ hai nam tử không thể tư thủ kết thân sao?”
Chú giải:
Điêu lương: Bức điêu khắc đẹp.
Giả sơn bàng thuỷ: Tớ nghĩ là hòn non bộ.
Lăng Thu Văn nghe xong liền giống như quả bóng bị xì hơi: Nguyên văn bản QT ghi “Lăng Thu Văn vừa nghe tựa như nhụt chí địa khí bóng giống nhau”