Chương 5
Hắn vừa bước vào phòng, thấy Hạo Nhiên một thân sang trọng đang ngồi uống trà trước bàn gỗ được điêu khắc hình bông hoa có nước sơn tráng lệ, vừa thấy hắn đến, tựa như nhìn thấy người trong mộng hai mắt lập tức sáng ngời, khuôn mặt tươi cười dịu dàng đứng dậy nghênh đón hắn.
“Hạo … không, Vương gia” Thu Văn theo thói quen gọi tên hắn, đột nhiên nhớ đến mình đang là nô bộc, còn đang là đầu bếp trong vương phủ kiêm thân phận thực khách, Hạo Nhiên nói thế nào cũng là chủ tử của mình, cho dù như thế nào cũng không nên công tư bất phân, ứng với lễ nên tôn xưng y là Vương gia “Không biết Vương gia có việc gì cần triệu kiến?”
Cốc Hạo Nhiên nghe vậy lập tức nhíu mày “Ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi, không cần gọi ta Vương gia, cứ như trước gọi ta Hạo Nhiên là tốt rồi!”
“Như vậy sao được, ta nói thế nào cũng là hạ nhân của ngươi, nên tôn xưng ngươi một tiếng Vương gia, huống chi lúc này không phải lúc ở một mình, nếu cho những người khác nghe thấy thì không được!” Thu Văn vẻ mặt nghiêm chỉnh nói “Ta chính là không nghĩ vì cùng ngươi có giao tình mà lệnh mọi người cho ta đãi ngộ đặc biệt, mới đặc biệt xin ngươi đừng nói ra chúng ta kỳ thực là thanh mai trúc mã chi giao nhiều năm.”
“Ngươi yên tâm, ta đã phân phó hạ nhân, không có lệnh của ta không ai dám tiến vào nửa bước quấy rầy, cho nên nơi này chỉ có ta và ngươi không cần lo lắng, lại đây ngồi xuống đi, giống ngày thường gọi ta Hạo Nhiên đi. Nghe chính miệng ngươi xưng hô Vương gia, lại còn triệu kiến, thật sự là không quen!”
“Ngươi không nói sớm, ta gọi ngươi là Hạo Nhiên đã quen, mỗi lần nghiêm chỉnh gọi ngươi Vương gia ta cũng thấy quái quái không được tự nhiên!” Thu Văn lúc này mới thả lỏng người tiêu sái đến trước bàn, không khách khí ngồi xuống ghế.
Cốc Hạo Nhiên thấy thế châm một chén trà đưa cho hắn, không đợi chủ nhân mở miệng mời, Thu Văn trực tiếp cầm chén trà ngửa đầu há miệng to như chữ bát uống một hơi cạn sạch “Hảo nga! Vừa rồi thực sự khát muốn ch.ết mà!”
“Như vậy mới giống con người ngươi chứ!” thấy hắn bộ dáng uống trà không chút khách khí, Cốc Hạo Nhiên lộ ra một nụ cười sủng nịnh “Ngoài trà ra thì trên bàn còn rất nhiều điểm tâm, ngươi không phải rất thích ăn ngọt sao?”
Nghe hắn nhắc, Thu Văn mới chú ý trên bàn bày đầy các loại bánh ngọt, thu mâu thủy ngưng phát ra ánh sáng, nước miếng đều nhanh chảy xuống dường như thèm ăn nói “Oa, thực sự có thiệt nhiều, đều là ta thích ăn nha!”
“Này, đều là do vương công đại thần đến vương phủ bái phỏng tặng nhân lễ gặp mặt, thực sự là nhiều lắm, lại không thể trả cho nên ngươi cứ ăn hết mình, không cần khách khí!” hắn nói đương nhiên không phải sự thực, kỳ thực những điểm tâm này đều do hắn đặc biệt phái người đến các nơi mua về cho Thu Văn ăn. Nhưng nếu hắn nói thẳng ra đi, chỉ sợ sẽ dọa đến Thu Văn, dù sao cũng có điểm đường đột, dự đoán được lòng hắn nếu không phải là thực sự yêu thương đã xuống tay rồi.
“Nếu là vậy ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!” Thu Văn nhịn không được ngón trỏ đại động, tay phải cầm lấy trong mâm một cái bánh hoa sen, tay trái thì cấm lấy bánh mật đậu, bắt đầu đứng lên ăn như lang thôn hổ yết (1), không có biện pháp, hắn từ lúc rời giường đến bây giờ vẫn chưa ăn cái gì, bụng đói từ sớm đã kêu ột ột, hơn nữa bày ra trước mắt đều là điểm tâm chính mình thích ăn, bảo hắn như thế nào nhịn được.
Chỉ trong chốc lát, hai bàn bánh ngọt trước mặt hắn đã như phong quyển tàn vân (2) trở thành hư không, thấy chưa đủ Thu Văn còn dùng lưỡi ɭϊếʍƈ sạch điểm tâm còn sót lại trên ngón tay.
“Đừng ăn gấp như vậy, còn rất nhiều mà, cẩn thận nghẹn đó!” Cốc Hạo Nhiên thân mật vì hắn mà châm hảo trà, sau đó đem điểm tâm ở xa để lại gần để hắn có thể dễ dàng lấy được.
Bởi vì miệng còn nhai bánh ngọt, Thu Văn nói tiếng được tiếng mất tạ ơn “Đa tạ … đa tạ!” sau khi uống một ly trà, hắn lại nắm hai khối bánh kẹo lên gặm.
Cốc Hạo Nhiên không nói nhưng cười, đôi mắt thanh tú sáng lên ánh mắt nhu hòa chăm chú nhìn bộ dạng vùi đầu chuyên tâm ăn điểm tâm, tựa như nhìn thấy hắn ăn chính mình cũng có thể no.
Thu Văn ăn đến một nửa, cảm giác được đối diện có ánh mắt nhìn mình không khỏi ngẩng đầu lên “Hạo Nhiên, ngươi làm gì mà nhìn ta, ngươi không ăn sao?” hắn phát giác được Hạo Nhiên còn chưa động đũa, chỉ có mình hắn ăn, đột nhiên cảm thấy không tốt nên ý tứ đứng dậy, này chẳng phải thành huyên tân đoạt chủ (3) sao?
“Ta trước giờ không thích đồ ngọt a, nhìn ngươi ăn cũng rất khoái trá!” Hạo Nhiên như trước vẫn duy trì phong thái tao nhã.
“Có ý tứ gì a?” Thu Văn buông một phần tư miếng bánh ngọt đang ăn dở xuống, không vui liếc hắn “Ngươi đừng nói là ta ăn giống như hầu tử nên đứng cười nha.”
Cốc Hạo Nhiên cười cười, trong mắt lóe tia tinh quang trêu chọc, thầm nghĩ con người hắn như vậy thật sự là vô cùng đáng yêu “Thật không sai, ngươi cũng rất hiểu bản thân!”
“Ngươi thật quá đáng!” Thu Văn cho hắn một cái xem thường “Là ngươi bảo ta không cần khách khí tận lực ăn mà!”
“Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng tưởng thật!”
“Hạo Nhiên, thực nhìn không ra ngươi cũng biết trêu người!” Thu Văn đem miếng bánh còn thừa nhét vào miệng, nuốt chửng một phen, giống như nghĩ ra cái gì đột ngột đứng lên “Không ổn … Khụ khụ khụ!” không nghĩ tới vừa muốn mở miệng đã bị nghẹn.
“Sớm đã nói ngươi ăn chậm một chút!” Cốc Hạo Nhiên vội vàng đứng dậy vỗ vỗ lưng hắn “Mau uống trà đi!” vừa nói vừa khẩn trương châm trà đưa cho hắn.
Thu Văn nhận chung trà làm một ngụm, yết hầu mới từ từ giãn ra “Đã đỡ hơn nhiều!”
“Ai kêu ngươi không việc gì đột nhiên đứng lên!” Cốc Hạo Nhiên trách cư nhưng thực lòng quan tâm, này tính tình Thu Văn chính là có chút liều lĩnh.
“Ta đột nhiên nhớ mình đã ngủ một giấc tới trưa, không đi chuẩn bị đồ ăn sáng ở trù phòng đã đành, không thể ngay cả chuẩn bị cho bữa tối cũng không đi!” Thu Văn kích động hướng về phía trù phòng đi tới “Sao có thể nhàn nhã ngồi đây uống trà dùng bữa được?”
Cốc Hạo Nhiên lập tức giữ chặt hắn “Đừng khẩn trương, ta đã báo cho tổng quản tối hôm qua ngươi theo hầu ta uống rượu suốt đêm, làm cho sáng nay ngươi dậy không nổi, nên tổng quản dàn xếp riêng cho ngươi một ngày để nghỉ ngơi. Còn việc chuẩn bị đồ ăn tạm thời giao cho Phí đại nương phụ trách, ngươi cứ yên tâm ngồi xuống tiếp tục ăn đi!”
Thu Văn nghe xong mới ngồi xuống, cảm kích nói “Đa tạ ngươi, Hạo Nhiên, ta lại nợ ngươi thêm một ân huệ, rõ ràng là ta kéo ngươi theo bồi ta uống rượu!” Hiểu được Hạo Nhiên vì suy nghĩ cho mình nên mới nói với tổng quản như vậy.
“Đừng nói vậy, chúng ta là bằng hữu chi giao mà!” Cốc Hạo Nhiên cười nói “Huống chi tối hôm qua ngươi uống tới bất tỉnh nhân sự, sáng sớm thức dậy nổi họa may có quỷ!”
Thu Văn một bộ thẹn thùng gãi gãi đầu “Ta nghe tỳ nữ mới tới nói là ngươi đưa ta trở về phòng, thật ngại quá, tối hôm qua lại cho ngươi thêm phiền toái. Ta rất nặng đi!”
“Ai nói phiền toái, ngược lại ta cảm thấy rất cao hứng! Còn muốn mỗi ngày giống như vậy ôm ngươi trở về phòng.” Cốc Hạo Nhiên âm lượng nhỏ giọng thì thầm không cho hắn nghe được.
Thu Văn nghe hắn nói không được rõ ràng liền hỏi “Ngươi nói cái gì?”
“Ta là nói này chỉ như một cái nhấc tay (4), huống chi ngươi căn bản uống đến đứng không vững, thân là bằng hữu ta đưa ngươi trở về phòng là phải đạo rồi, không cần để ở trong lòng.”
“Ngươi …” Thu Văn nhìn thấy hắn ngũ quan đoan chính, đột nhiên nhớ tới giấc mộng tối qua bị kẻ khác hôn, mặt lập tức đỏ lên, muốn hỏi có phải hay không nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Như thế nào lại ấp a ấp úng, có chuyện nói thẳng a!” không rõ hắn vì cái gì đột nhiên đỏ mặt, Cốc Hạo Nhiên kinh ngạc nhìn hắn.
“Cái kia … Hạo Nhiên, ngươi tối hôm qua đưa ta trở về phòng, phải hay không lập tức ly khai?” vạn nhất không phải hắn, không phải khứu (5), Thu Văn chẳng qua muốn thử xem có phải không.
Cốc Hạo Nhiên lập tức hiểu rõ nguyên nhân hắn đỏ mặt, nhất định là nghĩ đến đêm qua bị hôn trộm, nhưng lại không dám xác định đối tượng là ai nên mới hỏi như vậy “Đúng, vì cái gì hỏi như vậy?” hắn làm bộ không biết hỏi lại, muốn thử xem Thu Văn sẽ có phản ứng gì.
“Nga, không có gì! Thuận miệng hỏi vậy thôi!” xem ra không phải Hạo Nhiên, kia ruốt cuộc là ai? Thu Văn thực sự nghĩ không ra, nhưng kỳ quái chính là biết đối phương không phải Hạo Nhiên, hắn vì vậy mà có một cảm giác mất mác không sao hiểu được.
Thu Văn phản ứng rõ ràng hờ hững làm kẻ khác thất vọng “Thực sự chính là thuận miệng hỏi vậy thôi sao?” Cốc Hạo Nhiên một bộ nóng lòng dò hỏi.
“Đúng vậy!” Thu Văn cực lực giả bộ như không có gì, cho dù hắn ngày thường tác phong có đặc biệt khác người thế nào thì cũng biết xấu hổ đối Hạo Nhiên nói hắn bị một người không rõ là ai hôn trộm, như vậy không khỏi rất mất mặt.
“Ngươi … hừ!” Cốc Hạo Nhiên thực sự là lấy hắn một chút biện pháp cũng không có, chỉ có khí khổ ngồi uống trà. Ở Thu Văn hoàn toàn phủ định mà hắn cũng không thể thừa nhận cái kia, người hôn trộm chính là hắn.
Ngay tại phía sau, một người hầu hoảng hốt đẩy cửa tiến vào “Vương gia!”
“Không phải đã nói không có lệnh của bổn vương bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy sao?” Cốc Hạo Nhiên tuy rằng ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong thanh âm đã mang theo nộ khí.
“Thỉnh Vương gia bớt giận, bởi ngoài phủ có một nam tử mang kiếm yêu cầu gặp Vương gia, tiểu nhân đã theo lệnh của Vương gia nói với hắn, nhưng hắn không chịu nghe nhất quyết xông vào trong phủ, hiện tại vệ binh trấn giữ đã cực lực ngăn cản hắn, cho nên tiểu nhân mới vội vã tiến vào thông báo với Vương gia!” người hầu trên mặt đất tỏa ra mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ bẩm báo.
“Là ai lớn gan can đảm như vậy dám bất chấp mệnh lệnh bổn vương tự ý xông vào vương phủ!” Cốc Hạo Nhiên không giận mà uy, nghiễm nhiên có khí thế áp đảo quần hùng, bởi vì Thu Văn ít khi thấy hắn lộ vẻ tức giận, hiện giờ thấy hắn ở trước mặt hạ nhân bày ra gương mặt uy nghiêm, cảm giác được Hạo Nhiên thực sự là một người trời sinh đã có uy nghiêm của hoàng gia, cùng chính mình quả nhiên là cách biệt một trời một vực, trong nháy mắt cảm giác được cùng hắn khoảng cách tuy gần mà xa.
“Khởi bẩm Vương gia, hắn nói là tri kỹ cùng Vương gia quen biết đã nhiều năm.” Người hầu cuối đầu nói “Còn nói Vương gia nhất định hội kiến hắn.”
“Tri kỹ (5)?” Cốc Hạo Nhiên nheo mày trầm tư, trong đầu bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lẽ nào chính là hắn?
Thu Văn không biết tâm tư của hắn chỉ nói “Nếu vị này tự xưng là Vương gia tri kỹ dám đăng môn bái phỏng, tức có việc quan trọng muốn gặp Vương gia, ta nghĩ ta nên lui trước.” Có người hầu ở đây hắn lại hồi phục xưng hô tôn kính, đã có khách quý đến thăm, lo lắng Hạo Nhiên là lập trường chí tôn, hắn này là người không liên can nên tránh đi.
Cốc Hạo Nhiên lưu hắn lại, thấp giọng hướng hắn thì thầm “Lưu lại, ngươi không cần lánh đi, bằng hữu của ta cũng chính là bằng hữu của ngươi, không có việc gì mà ngươi không thể có mặt!” tiếp theo hắn hướng người hầu ra lệnh “Thỉnh hắn vào.”
“Dạ! Tiểu nhân đi ngay.” Người hầu như lấy được đại xá lập tức rời đi.
“Hạo Nhiên, ngươi có biết là ai muốn gặp không?” đợi cho người hầu đi mất, Thu Văn dấu không được tò mò hỏi hắn.
Chú thích :
(1) ăn như hổ đói
(2) quét sạch, ăn sạch sẽ =]]
(3) khứu : từ này mình dò không thấy nghĩa
(4) giọng khách át giọng chủ
(5) nguyên văn là “cử thủ chi lao”
(6) nguyên văn là “cũ thức”, mình cũng không hiểu nghĩa của từ này