Chương 4: Chó dại cắn người
Đường về Vương phủ mất 2 ngày 2 đêm, ai cũng mệt riêng nàng vẫn ăn đồ ăn quanh đường có mua nên vẫn bình thường. Nàng thuộc típ người ""có ăn là khỏe""
Trên đường, Triệu quản gia nãy giờ vẫn một mực hỏi nàng về thời gian sống ở sơn thôn nhưng thực chất là đang thẩm vấn nàng nhưng nàng vẫn im không đáp. Quả thật nàng ở sơn thôn từng giây vẫn không dễ chịu bởi ở hiện đại nàng là vô số nghề lớn tiền bạc ngậm đầu quen sài tiền như nước nên giờ ở nơi tồi tàn quả thực không quen.
""Tiểu thư, đã tới."" ngựa dừng lại bên ngoài đã có người thông báo.
""Tiểu thư, chúng ta xuống xe. "" Lục Ngôn 2 ngày nay cùng xe với tiểu thư quả thực mới nhận ra tiểu thư vẫn ít nói chỉ có điều tính cách thay đổi thôi.
Tử Hà không nói theo người vào trong. Khi nàng vào phủ thì bắt gặp ánh mắt khinh miệt của mọi người.
""Nhìn nhìn kìa phế vật đã trở về ""
""Không ngờ lớn lên lại xinh đẹp như thế, nhan sắc còn hơn gấp mười lần đại tiểu thư và nhị tiểu thư nữa. ""
""Xuỵt xuỵt coi chừng đại và nhị tiểu thư nghe thấy. Hừ, phế vật đó chỉ được cái xinh đẹp chứ sao bằng 2 vị tiểu thư được. ""
""Đúng, đúng. ""
Tiếng xì xào xung quanh đã lọt hết vào tai của nàng nhưng cũng chỉ là những ruồi bọ mà thôi không đáng bận tâm. Nhưng đi được vài bước thì đã có người chặn đường:
"" Con tiện nhân này còn mặt mũi về đây nữa à "". Giọng nó to the thé vang lên
Trước mặt nàng là một nữ nhân xinh đẹp cùng với hai nô tỳ theo sau, nhưng nét mặt khinh bỉ làm cho nhan sắc bị dìm xuống một nữa. Tử Hà cố lục tìm ký ức của nguyên chủ thì phát hiện ra đây là Vương Bích Liên, Tam tiểu thư.
Tử Hà trong lòng cười lạnh không nói cứ tiếp tục bước đi.
Vương Bích Liên thấy Tử Hà không ngó ngàng gì nàng nên trong lòng sinh bực bay lên trước mặt Tử Hà chỉ trỏ: "" Con tiện nhân này, lâu năm ở sơn thôn vừa ngu dốt vừa bị điếc à. "" Nàng ta giương mặt đắc ý tưởng sẽ làm Tử Hà tức nhưng ai ngờ chỉ nhận được 1 câu:
"" Dạo này chó dại thực nhiều, tự nhiên bắt gặp một con đang cắn người bậy trong phủ. ""
""Phốc ""
Đám hạ nhân cùng Vương Bích Liên muốn sặc. Mấy năm không gặp chẳng lẽ nàng ta bản tính đã thay đổi không còn dễ khóc nhè như trước.
""Hừ, chỉ là một phế vật mà còn dám kiêu ngạo. Người đâu mau bắt nó lại đây. "" Vương Bích Liên trợn mắt quát.
""Dạ"" lập tức 2 nô tỳ nhận lệnh xông tới ý muốn bắt Tử Hà
"" Các ngươi dám trong phủ mà làm loạn à "" Từ đâu một nữ nhân xinh đẹp bước tới, còn kinh diễm hơn cả Vương Bích Liên. Không nhầm thì đây chính là đại tiểu thư Vương Thẩm Ngư.
Hai tì nữ giật mình dừng chân cùng nhau hành lễ, các người hầu trong cung cũng hành lễ: ""Tham kiến Đại tiểu thư. ""Trong mắt Tử Hà sáng lên. ""Ừm. "" Vương Thẩm Ngư nói xong liền bước tới trước mặt Vương Tử Hà ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới. Đột nhiên mặt đen lại: hừ, xú nha đầu đã lâu như thế cực khổ mà ngươi vẫn tuyệt đẹp như thế. Đáng khinh.
Trong lòng thầm chửi rủa nhưng ngoài mặt thì hiền dịu chào: "" Thất muội, lâu rồi không gặp, tỷ tỷ thực nhớ ngươi. "" Bộ dáng thục nữ của đại tiểu thư luôn làm cho mọi người ngưỡng mộ, riêng Vương Bích Liên thì đáy mắt hiện lên vẻ ghen ghét. Quả đúng từ trước đến giờ Bích Liên vẫn luôn ghen tị với tài sắc của Vương Thẩm Ngư cùng tỷ tỷ ruột của nàng Vương Ngọc Nhi.
Tử Hà cảm thán, nếu có nam nhân đứng trước bộ dạng thục nữ này của Vương Thẩm Ngư thì chắc chắn sẽ đỏ mặt thầm yêu. Nhưng suy nghĩ chỉ thoáng qua, đột ngột nàng lạnh giọng làm phá tan ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người ở đại tiểu thư: "" Trong 4 năm qua ta không ở đây, đương vẫn là đích nữ nhưng lại ""được"" chúng nô tài không coi là cái rắm gì, còn không bằng một thứ nữ. ""
Mọi người chợt lạnh xuống: đúng là thất tiểu thư là đích nữ, tuy là nhỏ nhất như cũng là con của phu nhân. Nhưng phu nhân bỗng lâm bệnh mất, người trong nhà bỗng hùa lại ăn hϊế͙p͙ nàng bởi nàng yếu đuối bất tài nên đến cả nô tài bọn họ còn có thể bắt nạt. Rồi nàng ta bị đưa đi sơn thôn, còn nhị phu nhân thì trở thành đại phu nhân. Từ đó thứ tự di nương trong nhà đã thay đổi,Mi di nương vốn lo hết việc của cựu phu nhân nên dần dần bọn nô tài trong phủ cũng thành coi Đại tiểu thư là đích nữ.