Chương 6-2
Hồ Hiểu Minh ngồi im lặng nhìn nơi ở của tộc trưởng tộc Thanh Miêu - Hồ Du Tử. Hóa ra bộ tộc Thanh Miêu không phải sống trên sa mạc như mọi người thường nghĩ, nơi ở chân chính của họ nằm trong lòng núi Long Sơn mà ai cũng nghĩ là cằn cỗi chỉ toàn đất với đá. Nhóm người Thanh Miêu sống trên sa mạc thực ra chính là đội quân bảo vệ vòng ngoài ngụy trang thành dân thường nhằm đánh lạc hướng những ai tìm đến bộ tộc. Kể cả Phụng Phi Vũ và Mạc Kỳ Phong cũng không hề hay biết. Khi Hồ Hiểu Minh được tộc trưởng gặp riêng, cả hai vẫn một mực đinh ninh tiểu tử kia ở trong trướng cùng tộc trưởng. Thật không ngờ, nàng chính là đi vào một cái địa đạo ngầm bên dưới trướng, cuối cùng đến phòng nghị sự bí mật nằm sâu trong lòng dãy Long Sơn, lúc nàng đến đã có rất nhiều người chờ sẵn.
Hàng trăm con mắt đổ dồn về phía thiếu niên kia, tò mò có, nghi hoặc có. Nhưng dường như ai sau khi nhìn rõ dung mạo của nàng, ánh mắt liền ôn nhu hẳn, lại mang một chút thương tiếc bên trong.
Hang đá được đục đẽo khá kỳ công, màn buông trướng rũ chẳng khác gì một thư phòng thường thấy ở các nhà quyền quý của Lạc Thiên. Nàng ngồi xuống một cái ghế đặt ở ngay vị trí trung tâm của phòng, ngồi mặt đối mặt với trưởng tộc Thanh Miêu, khung cảnh chẳng khác một phiên tòa là mấy, chỉ khác một điều “bị cáo” là nàng được ngồi chứ không bắt đứng, cũng chẳng có ai áp tải.
Nàng là ai? Từ đâu đến? Câu chuyện kéo dài đến gần sáng. Khi những tia nắng đầu tiên rọi xuyên qua giếng trời trên cao chiếu xuống nền đá được trải thảm dày mềm mại cũng là lúc tộc trưởng Thanh Miêu ôm chầm lấy đứa cháu gái tội nghiệp vào lòng khóc nghẹn ngào. Toàn thể xung quanh cũng rơm rớm nước mắt nhìn thiếu niên trẻ tuổi đang đứng trong vòng ôm của tộc trưởng, lòng ngậm ngùi thương tiếc nhớ về một thiếu nữ ngây thơ, đáng yêu của hai mươi năm trước. Cuộc đời của nàng thật bi kịch, chỉ vì một phút lỡ chân mà hủy cả một đời, xa người thân, xa quê hương, còn bị đối xử như một con rối, đến cả đứa con gái do nàng mang nặng đẻ đau cũng chịu chung số phận, đứa ch.ết thảm ngay khi chào đời, đứa còn lại suýt biến thành cỗ máy giết người máu lạnh. Nếu không phải ông trời còn thương tiếc, có lẽ giờ khắc này cũng mãi mãi không tồn tại.
Một màn khóc lóc nhận ruột thịt qua đi, Hồ Hiểu Minh đề nghị được thay quần áo, chân chính ra mắt họ hàng bên ngoại. Chỉ chưa đầy một khắc, khi nàng quay lại chính là khiến những ai còn mang tâm ngờ hoặc về xuất thân của nàng đều ngay lập tức bị dập tắt.
Vết sẹo trên mặt Hồ Hiểu Minh là do chính nàng ngụy tạo, nhằm ngăn chặn nguy cơ bị chọc ghẹo hoặc để ý bởi những kẻ ác tâm. Dưới ánh nắng rực rỡ của buổi bình minh, Hồ Hiểu Minh lúc này đã quay về làm một Hồ Thủy Linh chân chính. Vết sẹo được nàng gỡ bỏ, lớp da hơi ngâm đen cũng bị tẩy đi để lộ làn da trắng trẻo mịn màng. Nàng chính là bản sao hoàn chỉnh của mẹ nàng - Hồ Tử Oanh - thậm chí còn có phần xinh đẹp, sắc sảo hơn hẳn. Nàng mặc trên người bộ quần áo cũ của mẹ càng khiến người khác dễ nhầm lẫn, vài người khóe mắt hoen đỏ, không khỏi đau lòng cho người con gái thánh thiện bạc mệnh kia.
Tộc trưởng Thanh Miêu run rẩy cầm tay cháu gái, có cảm giác như đứa con gái bảo bối duy nhất đã quay về, nước mắt vừa lau khô đã vội lăn dài, vui mừng kéo nàng ngồi xuống ghế chủ thượng, vội vàng gọi các bá bá, thúc thúc của nàng lại để nàng nhận mặt.
Loay hoay mừng vui một hồi, một ngày đã qua đi, Hồ Thủy Linh cuối cùng trao lại chiếc bình ngọc đựng tro vào tay gia gia của mình, trái tim cứ nghĩ lạnh giá của nàng chợt có chút thổn thức, hai ông cháu không hẹn mà lại cùng nghẹn ngào. Tộc trưởng Thanh Miêu xiết chặt bình ngọc trong tay, nhìn đứa cháu gái của mình giây lát rồi quyết đoán lên tiếng.
“Ngoại tôn của ta, mừng cháu đã quay về. Ngày mai chúng ta sẽ mang tro cốt của mẹ con lên đỉnh Long Sơn.”