Chương 18-2
Hồ Thủy Linh đau lòng ngồi xuống cạnh giường nhìn Phụng Phi Vũ đang thoi thóp chờ ch.ết. Quá trình giải Bách Độc không những không được dừng lại giữa chừng còn phải không được nhiễm thêm bất cứ loại độc nào. Suốt hai tháng cẩn thận đề phòng, cuối cùng lại vẫn bị đám người ngu ngốc kia phá hỏng, nếu không phải lo cứu Phụng Phi Vũ, có lẽ lúc này nàng đã đem Mạc Kỳ Phong ra hành hạ cho dở sống dở ch.ết rồi.
“Vũ, Vũ, chàng mau tỉnh đi.”
Nàng vỗ nhẹ lên mặt hắn, cố sức lay tỉnh Phụng Phi Vũ vẫn đang hôn mê mà không biết mình đã đổi cách xưng hô từ khi nào. Yêu cầu đầu tiên của việc giải Bách Độc chính là người trúng độc phải hoàn toàn tỉnh táo. Phụng Phi Vũ trong mơ hồ cùng dần hồi tỉnh, suy kiệt hé mắt nhìn gương mặt của Hồ Thủy Linh đang gần kề, yếu ớt gọi.
“Hiểu Minh.”
“Vũ, chàng bị trúng độc nặng lắm rồi. Ta sẽ giải độc ngay cho chàng. Chàng phải ráng tỉnh táo, có biết không?”
Phụng Phi Vũ hơi gật đầu, cảm nhận được tay Hồ Thủy Linh đang xiết chặt lấy tay mình thì cảm giác bất an cùng lo sợ có chút thuyên giảm. Phụng Phi Vũ hắn vào sinh ra tử là chuyện thường ngày, ch.ết hắn không sợ, nhưng trước mắt hắn còn rất nhiều việc chưa làm xong, hoàng thượng vẫn cần có hắn phò trợ, hắn thật sự chưa muốn ch.ết, cũng không đành lòng ch.ết. Bàn tay Hồ Thủy Linh run lên khe khẽ trong tay hắn, hơi thở nàng phảng phất bên tai cùng giọng nói ngập tràn xúc động.
“Vũ, nghe thật kỹ ta nói. Ta sẽ giải độc hoàn toàn cho chàng, ngày mai thân thể chàng sẽ khỏe mạnh như cũ.”
Phụng Phi Vũ hơi nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt lóe lên tia kinh hỉ, chỉ thấy Hồ Thủy Linh mỉm cười ôn nhu, tiếp tục thì thầm bên tai hắn.
“Đúng thế, là giải hoàn toàn Bách Độc, ta đã tìm được cách giải cho chàng. Chàng hãy yên tâm. Nhưng trước đó, ta muốn nói với chàng một chuyện.”
Nàng ngừng lại giây lát, cảm nhận ánh mắt hắn đang chiếu về phía nàng dần chuyển sang ngạc nhiên cùng nghi hoặc thì chậm rãi hít thật sâu, sau đó vươn tay gỡ bỏ lớp mặt nạ lâu nay vẫn đeo trên mặt.
Phụng Phi Vũ nhìn gương mặt quen thuộc dần bị bóc rời dưới tay Hồ Thủy Linh, trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ. Trước mắt hắn vẫn là khuôn mặt của Hồ Thủy Linh nhưng nữ tính hơn, làn da không đen sạm mà mịn màng trắng trẻo, những đường nét thanh mảnh hài hòa, rõ ràng là một nữ nhân xinh đẹp đầy cuốn hút. Như một phản ứng tự nhiên, hắn bất giác nhích người ra xa một chút, bàn tay cũng buông lỏng không ít.
Hồ Thủy Linh tuy đã đoán trước phản ứng của hắn, nhưng khi đối mặt vẫn có chút đau lòng. Nàng vội nắm chặt tay hắn, run run đặt nó lớp vải quấn ngực của mình. Sắc mặt Phụng Phi Vũ đại biến, tuy hắn đang có chút mơ hồ, nhưng cảm giác lại vô cùng nhạy bén. Lớp vải quấn ngực không dày nên tay hắn cảm nhận được khối thịt mềm mại nữ tính rất đặc trưng kia.
“Ngươi… là…”
Hắn lắp bắp nói, trừng mắt nhìn nàng không chớp. Hồ Thủy Linh cảm nhận rõ cơ thể hắn đang gồng lên như muốn tránh né, lòng đau còn hơn dao cắt, vội giữ hắn lại, điểm huyệt câm cùng một số huyệt khác khiến hắn nằm im không nhúc nhích. Nàng mỉm cười mệt mỏi nhìn ánh mắt oán hận của hắn, chậm rãi nói nhỏ bên tai hắn.
“Ta biết, chàng căm ghét nữ nhân. Ta cũng từng nghĩ sẽ mãi mãi dùng thân phận Hồ Hiểu Minh ở cạnh chàng. Nhưng việc đến nước này, ta không thể không làm thế này. Vũ, cho dù 1 tháng sau giải hết độc, chàng cũng sẽ mất đi một giác quan. Ta không muốn như thế, cuộc sống của chàng đã đủ đau khổ, không cần phải thêm một lần bất hạnh nữa. Vũ, muốn giải độc chỉ có thể dùng thân thể một nữ nhân có trái tim bách độc bất xâm giao hợp cùng chàng, toàn bộ Bách Độc sẽ giải trừ.”
Nhưng nàng không phải là nữ nhân có trái tim bách độc bất xâm, mà là người dùng thuốc làm từ trái tim bách độc bất xâm của mẹ nàng, cho nên sau khi giải Bách Độc, số phận của nàng như thế nào, nàng không thể biết được. Hồ Thủy Linh nén suy nghĩ kia vào lòng, chịu đựng cái nhìn giận dữ như muốn giết người của Phụng Phi Vũ, mắt điếc tai ngơ, mặc cho hắn ú ớ ra hiệu cho nàng giải huyệt đạo, tiếp tục nói.
“Vũ, ta biết chàng sẽ hận ta. Nhưng chỉ cần chàng được sống, cái giá đó có là gì. Vũ, hãy nhớ, tên ta là Hồ Thủy Linh. Ta yêu chàng.”
Nàng run rẩy cúi xuống hôn hắn, chỉ thấy hắn hơi mím môi phản kháng, hai mắt nhắm chặt không muốn nhìn nàng. Nàng đau đớn cười một tiếng, sau đó bất chấp tất cả nhẹ nhàng hôn lên khắp mặt hắn, tay nhanh chóng cởi bỏ lớp quần áo vướng bận trên người cả hai, một giọt nước mắt chậm rãi rơi khỏi khóe mắt. Vũ, ta xin lỗi… (Cat: huhuhu, trả nước mắt lại cho tui bà Crazy kia!)
--- ------ ------ ------ -----
Song Hổ cùng Mạc Kỳ Phong đứng canh bên ngoài chưa đến nửa canh giờ thì thấy Hồ Thủy Linh mở cửa bước ra. Thần thái mệt mỏi cùng buồn bả của nàng khiến cả ba giật mình hoảng sợ. Chỉ thấy nàng hơi mỉm cười trấn an, hất đầu về phía trong nói.
“Vương Gia đã khỏi độc hoàn toàn. Xem như trong cái rủi có cái may, nhờ… ả kia mà độc của Vương Gia cũng được giải. Các ngươi chăm sóc Vương Gia, ta về nghỉ ngơi một lát.”
Nàng nói xong liền chậm rãi lê bước về tiểu viện, lúc đi ngang qua Mạc Kỳ Phong thì hơi dừng lại nhìn hắn, bóng gió nói.
“Chăm sóc Vương Gia cho tốt giùm ta.”
Mạc Kỳ Phong ngây ngốc “ừm” một tiếng, cảm thấy tình huống có chút quái đản nhưng lại không biết ở điểm nào. Hắn cũng không buồn nghĩ thêm, bỏ mặc Hồ Thủy Linh ở đó, chạy vội vào trong cùng Song Hổ xem xét tình hình.
Trên giường, Phụng Phi Vũ đang yên ổn ngủ, sắc mặt không còn xanh xao mà hồng nhuận đầy sức sống, hơi thở điều hòa, vết độc màu xám nhạt ở đan điền cũng đã biến mất không tăm tích. Mạc Kỳ Phong vui mừng cầm tay hắn lên bắt mạch, khuôn mặt còn lo lắng của hắn ngay lập tức bừng sáng, nửa tin nửa ngờ há mồm định nói gì đó với Song Hổ thì một bóng dáng mảnh khảnh đã nhanh chóng chạy vào cùng với Phi Hổ.
“Vũ ca ca, sao rồi?”
“Công… chúa…”
“Sao rồi? Ca ca ta sao rồi?”
Hải Nguyệt hấp tấp hỏi, cũng chẳng chờ ai trả lời, đưa tay bắt mạch. Khác với Mạc Kỳ Phong lộ ra vẻ kinh hỉ, nàng liền xanh xám mặt mày, đảo mắt một cái nhìn quanh, không thấy bóng dáng Hồ Thủy Linh thì liền quát hỏi.
“Hồ Hiểu Minh đâu rồi? Hồ Hiểu Minh đâu?”
“Hắn… về phòng nghỉ rồi.” Mạc Kỳ Phong thấy vị công chúa tưởng đã ch.ết kia còn sống thì bị dọa không ít, nghe nàng hỏi thì có chút mù mờ không hiểu, chỉ trả lời theo quán tính.
Hải Nguyệt ngay lập tức chạy ra ngoài, hò hét bắt Phi Hổ dẫn nàng đi về phía tiểu viện của Hồ Thủy Linh. Nhưng khi đến nơi, tiểu viện bốn bề im ắng, chỉ có tiếng mưa rơi ào ào như thác đổ, căn phòng từ lúc nàng tỉnh dậy bỏ đi vẫn không ai đóng cửa, khí lạnh tràn vào càng khiến không gian thêm phần cô đơn, lạnh lẽo. Hồ Thủy Linh đã biến mất từ lúc nào.