Chương 25-2
Phu thê Triệu tướng quân cùng Triệu Lệ Chi ngồi đợi hơn một canh giờ, Phụng Phi Vũ mới xuất hiện. Mặt nạ bạc lạnh lùng vô cảm một bên mặt khiến hắn càng thêm phần uy nghiêm, lãnh ngạo. Hắn bước vào, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn, một đường đi thẳng đến ghế chủ thượng ngồi xuống. Vạt áo choàng bằng lông hồ ly hé mở, Triệu tướng quân cùng Triệu phu nhân lúc này mới phát hiện một tiểu nữ nhân xa lạ đang ngồi trong lòng hắn, nàng được hắn ủ trong lòng, lại bước vào ở hướng khuất mặt nên cả hai đều không để ý. Triệu Lệ Chi nhìn thấy Hồ Thủy Linh thì lòng càng đau đớn, chỉ có thể im lặng cắn môi. (Cat: Hối hận đã muộn rùi kưng, hahaha.....)
Phụng Phi Vũ nhìn ba người đang đứng ngơ ngẩn dưới sảnh đường, lạnh giọng hỏi.
“Triệu gia hôm nay sao lại có hứng đến thăm bổn phủ.”
Triệu tướng quân lúc này mới bừng tỉnh, vội vàng kéo vợ con quỳ xuống hành lễ. Phụng Phi Vũ cũng chẳng buồn cho họ đứng dậy, cầm ly trà đút cho Hồ Thủy Linh uống, lạnh nhạt hỏi.
“Triệu tướng quân sao quá khách khí. Ta nhận không nỗi một lễ của ngài đâu.”
Triệu tướng quân sau mấy ngày đau lòng hết vì con trai duy nhất lại đến nữ nhi ngu ngốc của mình, vẻ kiêu căng vì là bác họ xa của Triệu Thái hậu cũng biến mất sạch sẽ. Hắn run run đỡ Triệu phu nhân đứng dậy, cúi đầu nói.
“Vương gia, thần cầu xin người, hãy cứu nhi tử của thần. Thần mang nữ nhi đến chịu tội cùng Vương gia, chỉ mong ngài rộng lòng cứu giúp nhi tử của thần. Triệu gia chỉ còn một mình hắn, hắn vẫn chưa có người nối dõi, nếu hắn ch.ết đi, Triệu gia cũng tuyệt đường.”
“Triệu Hùng có chuyện gì sao? Sao ta không biết gì vậy?”
Phụng Phi Vũ làm một vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, nhưng mắt vẫn đặt trên người Hồ Thủy Linh, chậm rãi dùng tay áo thêu chỉ bạc lâu vệt nước đọng lại trên môi nàng, cử chỉ vô cùng âu yếm, yêu chiều. Triệu tướng quân biết Phụng Phi Vũ cố tình trêu tức nhưng cũng chỉ có thể cắn răng nuốt hận.
“Mấy ngày trước Triệu Hùng bị kẻ khác hãm hại, trúng Bách Độc, tình hình hiện rất nguy kịch.”
Phụng Phi Vũ cũng không biết đến chuyện này, chỉ biết Hồ Thủy Linh giở chiêu trò gì đó trên người hắn. Hắn cười khẽ, điểm một ngón tay lên mũi nàng ra chiều trách móc, tiểu quỷ này, cũng đủ thâm độc. Hồ Thủy Linh vờ cắm đầu vào ly trà nóng hổi, len lén lè lưỡi rụt vai.
Triệu Lệ Chi thấy một màn liếc mắt đưa tình nồng nàn kia thì lại càng thêm đau lòng, nước mắt hoen mi, run run nắm lấy vạt váy của mẫu thân khóc thầm. Triệu phu nhân nãy giờ vốn đã ngứa mắt, bản thân đã quen kiêu ngạo không coi ai ra gì, lại thêm một tiếng cười khẽ mà lại vang dội bốn phía của Phụng Phi Vũ, cuối cùng quên mất vị thế đi cầu xin người khác của mình, giận dữ chỉ tay về phía Hồ Thủy Linh, quát lớn.
“Vương Gia, có phải ngài vì tiện nhân vô liêm sỉ kia mà cô phụ tiểu nữ nhà ta nên mới khiến nó đau lòng mà tìm đến người khác hay không? Ngài là Vương gia lại không biết giữ lễ, ngang nhiên âu yếm tiện nhân kia như thế, cũng đừng trách con ta vô tình.”
Hồ Thủy Linh hơi ngước mắt lên nhìn vị mệnh phụ cao sang có chút xanh xao, rồi lại cúi xuống tiếp tục nghịch ly trà. Một thoáng nhìn rất nhanh của nàng đã khiến ba người bên dưới sảnh đường rùng mình vì lạnh. Triệu tướng quân thấy sắc mặt của Phụng Phi Vũ càng lúc càng không tốt, lòng càng thêm sốt ruột, giận dữ tát Triệu phu nhân một cái thật mạnh khiến bà ta ngã hẳn xuống sàn.
“Im miệng. Nữ nhân ngu ngốc các người!”
“Triệu tướng quân, ra là Triệu gia hôm nay đến định tội bổn vương.”
Phụng Phi Vũ nhàn nhạt lên tiếng, sát khí đã tràn lan khắp phòng. Triệu tướng quân nghe thế thì vội quỳ sụp xuống.
“Vương gia, xin thứ cho thần không biết dạy dỗ. Xin người mở lượng hải hà mà cứu Hùng nhi của thần.”
Phụng Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, khẽ gọi.
“Phi Hổ.”
Từ ngoài cửa, Phi Hổ nhanh chóng xuất hiện, trên tay là một thân hình be bét máu, quần áo rách tả tơi vì bị đánh đập, tóc tai rũ rượi, mặt mày lem luốc không nhìn ra hình người, Triệu Lệ Chi thấy hắn thì hô lên một tiếng, người càng lúc càng cúi thấp.
“Triệu tướng quân, Triệu phu nhân, ngài có biết đây là ai không?”
Phu thê Triệu gia nhìn cái thân thể mềm nhũn nằm dài trên đất giây lát, sau đó cùng đồng loạt lắc đầu. Phụng Phi Vũ phẩy tay, Phi Hổ liền giật tóc người kia lên, lộ ra khuôn mặt vốn rất tuấn mỹ của Phương Tử Nam. Hắn cùng Triệu Hùng là bạn đồng học, Triệu phu nhân vốn cũng không lạ mặt, thấy hắn bị đánh đập dã man thì trợn mắt hết nhìn hắn rồi lại nhìn lão gia nhà mình, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
“Phương Tử Nam, ngươi có muốn nói gì với Triệu tướng quân cùng Triệu phu nhân hay không?”
Phương Tử Nam bị hành hạ đến ch.ết đi sống lại, bị cái nhìn hàn băng của Phụng Phi Vũ chiếu đến thì sợ đến run lẩy bẩy, mặc cho thân thể đau nhức không chịu được, rên rỉ lên tiếng.
“Vương Gia, tiểu nhân vô tội, mọi việc là do Triệu đại tiểu thư bày ra, tiểu nhân vô tội.”
Triệu Lệ Chi sửng sốt ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt càng tuôn ra đến lợi hại, lòng thì đắng ngắt cùng ê chề, người tình từng thề sống ch.ết cùng nàng giờ lại quay lưng đổ tội cho nàng. Triệu phu nhân nghe hắn nói thì sừng sộ nhảy lên như phải bỏng.
“Phương công tử, ngươi đừng ngậm máu phun người, Lệ Chi nhà ta hoàng hoa khuê nữ, là do ngươi xúi giục con ta....”
“Hay cho một câu hoàng hoa khuê nữ. Triệu Lệ Chi, ngươi nói xem, bổn vương đối xử với ngươi như thế nào?”
“Vương gia… đối xử với ta vô cùng tốt.”
Triệu Lệ Chi run run lên tiếng, mặt cúi gầm không dám ngẩng lên.
“Vậy là ta cô phụ ngươi, hay ngươi vô liêm sỉ hồng hạnh trèo tường?”
“Là… là… ta hồng hạnh trèo tường.”
Triệu Lệ Chi cay đắng nói ra từng chữ, giọng nói càng lúc càng nhỏ nhưng Triệu tướng quân nghe không lọt một chữ, hắn giận đến độ mặt mũi đỏ bừng, cũng may chưa phựt một phát đứt gân máu mà ch.ết. Triệu phu nhân bị một câu kia dọa đến há hốc mồm, nhất thời còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Phụng Phi Vũ tựa tiếu phi tiếu phẩy tay ra hiệu cho Phi Hổ lôi Phương Tử Nam đi, sau đó mới lên tiếng.
“Triệu Hùng trúng Bách Độc sao? Triệu tướng quân vì sao biết ta có thể cứu được hắn mà đến đây?”
“Nữ nhi của thần nói ngài từng trúng Bách Độc, nay đã không sao, nên thần mạo muội đến đây.”
“Vậy nữ nhi của ngươi có cho ngươi biết vì sao ta trúng Bách Độc hay không?”
Hàn băng từ lời nói của Phụng Phi Vũ phóng thẳng đến Triệu tướng quân, hắn lờ mờ hiểu nhưng cũng chỉ có thể lắc đầu, cắn răng đáp.
“Thần… không biết.”
“Hay cho một câu không biết của ngươi. Triệu Lệ Chi, ngươi nói thử xem.”
Triệu Lệ Chi đang ôm lấy mẫu thân an ủi, nghe Phụng Phi Vũ gọi đến mình thì giật bắn cả người, nước mắt lưng tròng, run run cúi đầu không nói. Chỉ nghe Phụng Phi Vũ giận dữ đập mạnh tay một cái, chiếc bàn làm bằng gỗ thượng đẳng đã bị hắn chẻ làm đôi, quát lên một tiếng.
“Nói.”
Tất cả những người có mặt trong sảnh đường đều bị hắn hù cho sợ hãi, kể cả Hồ Thủy Linh. Chén trà chao nghiêng, một chút nước trà đổ xuống ống tay áo hắn khiến hắn cũng tỉnh hẳn. Nhìn nàng bị dọa đến sững người, hắn hơi vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhẹ giọng nói.
“Ta xin lỗi.”
Nàng mỉm cười lắc đầu, hơi nhích người ngả đầu lên vai hắn, trên tay đã rút ra một cái khăn lụa lau chỗ nước rơi trên ống tay áo hắn. Triệu Lệ Chi bị dọa sợ, oa lên một tiếng khóc rống, cả người phủ phục trên sàn đá lạnh như băng, run lên bần bật. Triệu tướng quân càng lúc càng sốt ruột, cuối cùng chịu không nổi, lần đầu tiên trong đời, nhấc chân đạp nữ nhi mà hắn yêu thương một cái, quát lớn.
“Ngươi còn khóc, mau nói.”
“Phụ thân, con xin lỗi người. Là… là do con hạ độc. Con xin lỗi.”