Chương 31-1: Vân Đế lại vờn “chuột”
Sáng sớm hôm sau, Triệu Lệ Chi lại viện cớ vào cung diện kiến Triệu Thái hậu, lòng thầm hy vọng hôm nay moi được thêm chút tin tức. Nhưng nàng chưa bước chân vào Phương Tĩnh Cung đã liền thất vọng, Tiểu Huệ Tử dường như đã chờ từ trước, cúi người thi lễ cùng nàng.
“Hồ tiểu thư, Thái hậu có lệnh hôm nay ngài không tiếp khách. Phiền tiểu thư quay về phủ.”
“Nhưng…”
Triệu Lệ Chi đứng trong tuyết, bộ đồ mỏng manh không chống nổi cơn lạnh, run lên cầm cập, định nói gì đó thì đã thấy Tiểu Huệ Tử đi đến dúi một mẩu giấy vào tay nàng. Nàng hơi ngạc nhiên nhưng cũng rất nhanh hiểu chuyện, vội cảm tạ rồi nhanh chóng ngồi lại lên kiệu. Nàng ta vừa lên liền ôm chầm lấy lò sưởi cầm tay, cả thân thể run lên đến lợi hại, trong lòng thầm nguyền rủa ả Hồ Thủy Linh kia vì sao có thể chịu đựng được trời lạnh đến thế này. Nàng chờ cho cơ thể ấm áp lại đôi chút mới lập cập mở mảnh giấy ra xem.
“Hoàng thượng đến thăm, không tiện gặp mặt. Tiện nhân kia vừa cắn lưỡi tự sát, hôn mê bất tỉnh. Khi cần sẽ liên lạc sau.”
Triệu Lệ Chi đọc xong, sắc mắt liền xanh tái, nghĩ đến cảnh ả kia tự sát ch.ết, nàng coi như không “lấy lại được ký ức”, hôn lễ lại càng xa vời vợi. Nàng càng nghĩ lại càng căm tức, mảnh giấy bị vò nát trong tay lúc nào không hay, ánh mắt lóe lên những tia giận dữ khiến khuôn mặt xinh đẹp có chút biến dạng. Kiệu đang lắc lư chợt dừng lại, Triệu Lệ Chi sẵn cơn giận, gắt lên.
“Chuyện gì?”
Lũ phu kiệu không đáp trả, quỳ phục trên nền tuyết lạnh, run rẩy hô.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Triệu Lệ Chi vừa nghe, mặt càng thêm phần tái nhợt, vội vội vàng vàng nhấc rèm bước xuống. Nàng cố sửa lại vẻ mặt dữ dằn khó coi của mình, khuynh người thi lễ.
“Thiếp thân bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Vân Thuận Đế một thân hoàng bào rực rỡ, bên ngoài khoác áo choàng bằng lông hồ ly, uy nghiêm đứng giữa trời tuyết, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn nữ nhân đang thi lễ trước mặt. Hắn cũng chẳng buồn cho nàng đứng dậy, thú vị quan sát người giống Hồ Thủy Linh như đúc kia, bề ngoài quả thật giống y như đúc nhưng thần thái đúng là không hề giống. Hồ Thủy Linh trước mặt hoàng thượng là hắn chưa từng biết sợ là gì, còn vô cùng hứng thú trêu đùa khiến một kẻ vạn người sợ như hắn thấy vui vẻ vô cùng. Giờ đây, nhìn dáng vẻ hèn mọn kia, lòng hắn liền dâng lên một nỗi chán ghét.
Triệu Lệ Chi gồng mình đứng giữa trời tuyết lạnh giá, mãi vẫn chưa thấy hoàng thượng cho bình thân thì có chút sốt ruột, vội gọi nhỏ.
“Hoàng thượng.”
Vân Thuận Đế nghe một tiếng “Hoàng thượng” yểu điệu kia thì toàn thân nổi da gà, nếu không phải đang giả ngu thì có lẽ hắn đã cho ả một chưởng ch.ết ngay tại chỗ rồi.
“Bình thân.”
Triệu Lệ Chi thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đứng thẳng dậy, trước uy thế bừng bừng của Vân Thuận Đế, nàng cũng không dám nhìn thẳng, ánh mắt chiếu xuống dưới nhìn đôi hài đang ngập trong tuyết, thầm thương cho đôi chân đang rét run của mình.
Vân Thuận Đế lơ đãng nhìn những bông tuyết rơi lơ lửng giữa không trung, lạnh nhạt hỏi:
“Ta nghe hoàng đệ nói ngươi đã bị mất trí nhớ, đã cho rất nhiều lang y đến chữa trị, không biết tình hình có tiến triển gì chưa?”
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thiếp thân hiện vẫn chưa nhớ được gì cả.”
“Vậy sao? Mà ngươi đang đi đâu đây? Chẳng phải đây là đường đi Phương Tĩnh Cung sao?”
Triệu Lệ Chi run run đứng trong tuyết, hai tay xiết chặt lấy vạt áo, đôi đồng tử đảo qua lại tìm cách giải thích cho hợp tình hợp lý.
“Hoàng thượng, thiếp thân… thiếp thân đến thỉnh an Thái hậu.”
“Vậy sao? Xem ra ngươi mất trí thì có vẻ hiếu thuận hơn đấy. Tanghe nói hôm qua ngươi cũng vào cung thỉnh an Thái hậu. Có được đứa con dâu như ngươi, Thái hậu thực sự có phúc a~”
“Hoàng thượng, thỉnh an Thái hậu là việc thiếp thân phải làm. Hoàng thượng, trời càng lúc càng lạnh, thiếp thân không cản đường hoàng thượng.”
Triệu Lệ Chi nghiêng người, đứng sang một bên ra vẻ nhường đường. Nhưng Vân Thuận Đế cả sáng nay chỉ chờ mỗi con mồi này đưa chân vào rọ, đâu dễ để nàng bỏ đi, tựa tiếu phi tiếu nói. (Cat: Vân Thuận ca quá gian xảo, quá “vô sỉ”, là hồ ly thành tinh chăng? Nhưng mà ta thích ^_^)
“Hồ Thủy Linh, lát nữa Vũ Nhi cũng sẽ đến Phương Tĩnh Cung thỉnh an, hay là ngươi đi cùng trẫm đi, hắn nếu thấy người ở Phương Tĩnh Cung chắc chắn sẽ vui vẻ lắm đấy.”
Triệu Lệ Chi còn đang chần chừ chưa biết từ chối thế nào thì Vân Thuận Đế đã đến bên cạnh, ra vẻ chờ đợi. Nàng cắn cắn môi, bất đắc dĩ cất bước đi cùng. Hoàng thượng còn đang đi bộ, ai có đủ gan leo lên kiệu mà ngồi cơ chứ.
Tuyết rơi càng lúc càng nhiều, Triệu Lệ Chi lạnh đến môi tím tái, hai tai cũng sắp đóng băng, thân hình dưới lớp áo mỏng khe khẽ run rẩy, lâu lâu lại hơi liếc mắt về phía Vân Thuận Đế đang ung dung đi cạnh có chút oán thán không thành lời. Vân Thuận Đế bước đi vô cùng chậm rãi, Phương Tĩnh Cung cách đó không xa mà mất hơn hai khắc mới gần đến nơi, khuôn mặt ưu nhã điểm một nụ cười thanh thoát, lâu lâu hắn lại đứng lại, nhìn nhìn ngó ngó, giống như lần đầu nhìn thấy cảnh đẹp, cảm thán, khen ngợi, bàn luận một hồi mới chịu đi tiếp. (Cat: =)))
Đến khi Triệu Lệ Chi tưởng sắp không chống đỡ nổi thì đoàn người cũng vừa lúc bước vào Phương Tĩnh Cung.