Chương 34-2
Sau khi nắm rõ tình hình, Phụng Phi Vũ điều hai ngàn quân bảo vệ chặt chẽ khu vực cảng biển Đại Sơn Hải, không có bất cứ tàu thuyền nào được phép ra vào, trái lệnh giết không tha. Doanh trại đóng tại biên ngoại vừa bị tấn công ngay lập tức được bổ sung thêm hai ngàn đại quân cùng lương thực. Hai trấn bị đạo phỉ đánh chiếm cũng rất nhanh được Phụng Phi Vũ thu hồi về tay chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi.
Lũ đạo phỉ bị đánh tan tác, đội ngũ rối loạn, rút vội về rừng lẫn trốn. Phụng Phi Vũ liền lập một vành đai quanh bìa rừng, cô lập chúng hoàn toàn trong rừng, một con kiến cũng không lọt nổi, bất cứ cánh chim nào vượt quá phạm vi rừng đều không thoát khỏi tay hắn. Không những thế, lúc vừa đến, hắn bí mật lệnh cho toàn bộ Nam Sơn châu trữ nước sạch đủ dùng trong một tháng, sau khi lũ đạo phỉ rút vào rừng liền ngay lập tức lệnh cho Song Hổ lên đầu nguồn con sông duy nhất chảy qua khu rừng đổ thuốc xổ vào nước. Những tên liều mạng mở đường máu đều chém ch.ết không tha. Chưa đến một ngày, bìa rừng liền xuất hiện cánh quân giơ cờ trắng đầu hàng đầu tiên.
Mặt gã nào gã nấy đều xanh mét như tàu lá chuối, thiếu nước trầm trọng, da dẻ bủm beo trông vô cùng thảm hại. Ngày tiếp theo lại xuất hiện một cánh quân khác, qua đến ngày thứ ba, Phụng Phi Vũ dẫn quân vào rừng, bắt sống toàn bộ lũ đạo phỉ còn lại. Nơi lũ đạo phỉ đóng quân nằm ở nơi ẩm thấp, bệnh càng dễ lây lan, lúc Phụng Phi Vũ đến nơi, phần đã ch.ết từ trước vì mất nước nghiêm trọng, phần ch.ết do đao kiếm, phần bị bắt sống. Tổng cộng số lượng gần mười ngàn tên, toàn bộ hóa ra chỉ là đám cướp cạn ô hợp, lũ tử tù trốn trại ở Lạc Thiên quốc cùng đám đào ngũ ở các quốc gia khác vì chút tiền mà chịu làm kẻ đánh thuê.
Phụng Phi Vũ cho quân đi kiểm tr.a thật gắt gao toàn bộ khu rừng, lật đến từng cọng cỏ suốt hai ngày trời, sau khi đảm bảo không còn bất cứ tàn quân nào thì mới thu quân về lại Nam Sơn thành.
Lại nói về đội thương thuyền của Hoàng Hải quốc, vừa vào hải phận của Lạc Thiên quốc liền nhận được tín hiệu cảnh báo của đội quân trấn giữ ở cảng, một đội 10 chiếc thuyền cỡ lớn sức chứa gần 200 người đành neo đậu ngoài khơi chờ đợi. Chúng liên tục cử người vào thương thuyết nhưng đều thất bại quay về. Sau ba ngày chờ đợi, đến đêm thứ ba, đội quân dấu mặt của Hoàng Hải quốc quyết định nhân lúc trời tối tấn công bất ngờ khu vực cảng của Nam Sơn thành.
Hoàng Hải quốc giỏi nhất là thủy chiến, chúng có một đội người nhái vô cùng tinh nhuệ có thể lặn sâu dưới lòng biển trong thời gian dài nhờ một loại dụng cụ đặc biệt. Đêm hôm ấy, đội người nhái này liền lặng lẽ rời khỏi thuyền, dần dần tiếp cận tường thành cao ngất đã đóng cửa từ lâu ở cảng Nam Sơn thành. Mọi chuyện tưởng như suôn sẻ, không ngờ ngay lúc tên người nhái đầu tiên chạm vào chân tường thành nằm sâu dưới nước, hắn ngay lập tức nhận ra một loạt rung động đang diễn ra dưới làn nước tối đen cũng như bên trong bức tường kiên cố kia. Còn chưa kịp nghĩ ngợi, những mũi giáo sắc nhọn từ sâu bên dưới phóng ra hàng loạt, đám người nhái đầu tiên tiếp cận tường thành ngay lập tức bị xiên chẳng khác nào lũ cá khô, xác nổi lềnh bềnh trên mặt nước, máu loang thành một mảng lớn. Nhóm thứ hai thấy biến liền thận trọng hơn, vài gã cảm tử được cử đi trước, chúng chạm vào tường hồi lâu, thấy không có động liền đưa tay cho lũ còn lại tiến vào.
Trong bóng tối đen kịt chỉ nghe tiếng sóng đánh ì oạt vào tường thành rong rêu, lũ người nhái một thân hắc y lặng lẽ dùng móc câu leo chậm rãi từng bước lên cao. Nào ngờ, leo chưa đến nửa đường thì lại nghe cạch một tiếng rất nhẹ, cả đám ngay lập tức cảnh giác, toàn bộ giữ nguyên vị trí hồi hộp chờ đợi. Chỉ nghe một tiếng rên khe khẽ từ đâu đó vọng lại, một gã người nhái thả mình rơi thẳng xuống nước. Người bên cạnh chưa kịp mở miệng báo tình hình thì đã nghe một loạt tiếng cạch cạch vang lên, giữa những khe đá xếp chồng lên nhau, những thanh kim loại dẹp như kiếm, sắc nhọn vô cùng đâm liên tiếp ra ngoài, lũ người nhái nhanh chóng rơi rụng chẳng khác nào lá vàng trước gió. Đám nhanh chân leo lên trên tường thành liền được quân trấn cảng của Định Vương tiếp đón cẩn thận. Mặt biển đen ngòm chợt xuất hiện rất nhiều bè nhỏ, xác của lũ người nhái được thu dọn trong im lặng, chỉ còn những con sóng vỗ vào tường đá lạnh lẽo rêu phong.
Đoàn thương thuyền giả mạo của Hoàng Hải quốc chờ đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng mà không thấy tin về, tự biết đã thất bại, Thái tử Hoàng Hải quốc lần này thân chinh dẫn quân tiếp viện cho Triệu tướng quân sau một giây suy nghĩ liền hạ lệnh rút lui.
Nào ngờ thuyền còn chưa kịp quay đầu đã thấy một đoàn hai mươi mấy chiến thuyền do chính Bách Nhật Hoa dẫn đầu lù lù xuất hiện chặn mất đường lui. Bách Nhật Hoa dù sao cũng là thái tử của Viễn Thiên quốc, thủy chiến vốn không hề xa lạ, được lệnh của Định Vương liền dẫn chiến thuyền lặng lẽ tiếp cận trong đêm, chỉ chờ Hoàng Hải quốc rút lui là xuất hiện.
Đoàn thương thuyền địch không lại, đánh qua loa vài cái rồi tìm đường tháo chạy, cuối cùng không chạy thoát mà lại cập vào một khu rừng khác nằm gần sa mạc Thanh Miêu. Thái tử Hoàng Hải quốc dẫn hai ngàn quân tiếp viện chỉ còn lại chưa đến một ngàn chạy thẳng vào trong rừng. Còn chưa kịp định thần thì đã gặp truy binh của Định Vương liền quay đầu chạy về sa mạc Thanh Miêu.
Chân vừa đặt lên lớp cát mịn của sa mạc đã thấy từ xa một nữ tử mặc hồng y, tóc ngắn ngang vai, ngồi vắt vẻo trên đầu một con rắn khổng lồ màu xanh lục chờ sẵn từ lúc nào. Trời mùa đông ở sa mạc Thanh Miêu không có tuyết, chỉ có gió lạnh như cắt da cắt thịt cùng bầu trời ảm đạm mây đen. Giữa không cảnh ấy, thiếu nữ hiện lên uy vũ như một vị chiến thần, tà áo bay phần phật trong gió, khuôn mặt cao ngạo chiếu cái nhìn sắc lạnh vào đám người thái tử Hoàng Hải quốc đang đứng ngây ngốc trên biên giới giữa núi Nam Sơn và sa mạc Thanh Miêu, tiến thoái lưỡng nan, cười như có như không.
“Thái tử, chờ ngài đã lâu.”
Nàng vừa nói xong thì đất dưới chân chợt run lên đến đáng sợ. Những đụm cát vàng nổi lên, nhắm hướng đám tàn quân mà tấn công. Bầy sâu Thanh Miêu bị bỏ đói một ngày nên vô cùng hung dữ, nhận được lệnh từ sâu chúa, cũng chẳng quản trời sáng hay tối, nhào lên ăn tươi nuốt sống gần hết lũ tàn quân. Cuối cùng, quân của Định Vương không những bắt sống được thái tử Hoàng Hải quốc mà còn lấy được rất nhiều thư từ qua lại giữa Triệu tướng quân cùng Hoàng Hải quốc, chứng cứ bán nước vô cùng rõ ràng. Một trận tưởng chừng vô cùng khó khăn lại giải quyết trong chưa đầy một tuần.