Chương 20: Ước định
Trên bầu trời ánh trăng tròn sáng vằng vặc. Chiếu sáng hồ Thất Nguyệt. Quanh hồ, những đôi nam nữ nắm tay nhau thành vòng tròn cùng hát bài ca dân gian tái hiện lại câu chuyện giữa nàng Tiểu Thất và Lữ Nguyệt.
"Trông vui thiệt nha."_ mắt nàng sáng lên, thích thú nhìn quanh.
Bỗng một cái cây khá to được treo đầy đèn lồng rực rỡ ở đằng xa thu hút ánh nhìn của nàng.
"Đó là cây gì vậy? "_Nàng khều khều hắn hỏi.
"À nơi đó là vị trí nàng Tiểu Thất và Lữ Nguyệt nhảy xuống từ nơi đó mọc lên một cái cây đặc biệt. Người ta gọi đó là cây Uyên Ương bởi luôn nở ra một chùm hai đóa hoa dính sát vào nhau tựa như đang ôm ấp. Nếu ngắt một trong hai đóa hoa, đoá còn lại sẽ héo khô. Hoa Uyên Ương là một vật không thể thiếu trong hội Thất Nguyệt. Người ta chính là cầm hoa này hướng đến đôi song ngư trong hồ mà ước nguyện. Rất linh..." _đối với đường tình duyên. Vế sau hắn chưa kịp nói thì nàng đã vội kéo hắn đi đến gốc cây.
Dưới gốc cây các lão bà bà phân phát hoa cho những người đến ước nguyện.
" Bà bà cho cháu xin hoa với."_Nàng cười cực tươi, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào những đóa hoa.
Bà bà dịu dàng nhìn nàng và hắn rồi cũng đưa cho nàng một chùm hoa( một chùm gồm hao đoá hoa nhá) và hai sợi chỉ đỏ.
Nàng còn đang thắc mắc thì hắn đã dắt tay nàng đến bờ hồ.
Chỉ lát sau mọi người cũng cầm được hoa tập trung xung quanh hồ Thất Nguyệt. Họ đã ngừng lại việc ca hát và đang đợi gì thì phải...
Trên cao, đám mây tản ra hiện lên vầng trăng tròn đang treo giữa trời. Ánh trăng cũng phản chiếu ngay giữa hồ. Từ bóng trăng dưới mặt nước hiện lên hai con cá một trắng, một đen. Đều đặc biệt là hai con đều có vầng hào quang màu vàng bao phủ. Chúng nó quấn quýt lấy nhau không thôi. Thời khắc hai con cá kia xuất hiện thì những đóa liên hoa trên mặt hồ cũng nở rộ. Đồng thời những đóa Uyên Ương hoa dù đã hái hay chưa hái đều tỏa ra mùi hương thơm ngát. Những chiếc đèn lồng treo bên hồ phản chiếu xuống mặt nước càng khiến cho khung cảnh trở nên đẹp đẽ hơn.
" Đẹp quá. "_Nhịn không được nàng thốt lên. Đôi mắt dán chặt lên cảnh đẹp trước mặt nên không nhìn thấy ánh mắt thâm tình của hắn nhìn mình.
Nếu bà con đang thắc mắc cái đám Lãnh Vân Hoàng kia đi đâu rồi thì xin thưa... Cái bọn kì đà ấy đã bị hắn dùng ánh mắt sắc như đao và lạnh hơn nước đá đuổi đi ngay khi ra khỏi tửu lâu kia rồi.
Thấy mấy người xung quanh cắt lấy tóc mình và người đi chung cột vào đóa hoa Uyên Ương rồi cầm tay nhay cùng ước nguyện thì nàng ngước gương mặt đầy nghi vấn lên hỏi hắn ;
" Phải là hai người mới được sao?"
Vâng như bà con thấy đấy, sau một hồi ngắm cảnh đẹp nàng đã quên bén đi cái ý nghĩa của lễ hội này và thành công khiến bản thân rơi vào miệng sói...
" Ân hai người càng linh nghiệm "_ Một tia tính toán xẹt qua. Hắn mặt không đổi sắc mà nói dối nàng trắng trợn và cũng thành công lừa gạt nàng vào nồi chờ mần và...thịt... Chính xác là nếu hai người một nam một nữ cùng cầu nguyện thì chính là con đường tơ duyên của họ càng thêm thuận lợi và cũng chính là lời ước định phu thê.
Hắn nhanh nhẹn lấy ra con dao găm bên mình cắt lấy một lọn tóc của hắn và của nàng rồi quấn chung với sợi chỉ đỏ cột vào chùm hoa Uyên ương.
Nàng và hắn cùng cầm lấy chùm hoa.
Nàng vốn là người hiện đại nên mấy việc cầm tay như thế này là rất bình thường.
Còn hắn, ngay lúc chạm vào đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng hắn thật hạnh phúc. Đồng thời trên gương mặt băng sơn ngàn năm không đổi của vị vương gia nào đó bất giác nổi lên rặng mây hồng nhàn nhạt nhưng rất nhanh bị hắn che giấu đi.
Hai người nhắm mắt lại bắt đầu cầu nguyện. Sau đó cả hai nhẹ nhàng thả đóa hoa xuống mặt hồ.
" Ngươi ước gì vậy?"_Nàng hỏi.
" Nói ra sẽ không còn linh nghiệm nữa."_Hắn xoa đầu nàng, một bộ dáng thần bí nói.
Nàng "Hứ..." một tiếng rồi bĩu môi quay mặt đi chổ khác.
Một hành động nhỏ nhưng lại cực đáng yêu khiến cho hắn không nhịn được mà đưa tay véo lấy mặt nàng.
Thật ra hắn là cầu nguyện nhanh chóng rước được nàng về phủ. Lúc đó hắn sẽ cột chặt nàng bên người không rời xa. Mong nàng nhanh chóng hiểu được tâm ý của hắn nhưng xem ra với tính cách trẻ con của nàng thì chắc điều này hơi khó àk.
Bỗng hắn nhớ đến điều gì đó....
" Vy Nhi vài bữa nữa trong cung có yến tiệc nàng nhất định phải đến đó."
"Tại sao ta lại phải đến đó?"
"Nếu nàng đến ta sẽ gọi người làm vài món đồ ngọt đặc biệt cho nàng nếm thử."_ Hắn đã cho người điều tr.a nên biết mọi sở thích của nàng. Lần này nàng đừng hòng thoát khỏi.
"Ân vậy ta sẽ đến."_ Nàng chính thức...bán mình vì đồ ăn.
"Cũng muộn rồi, ta đưa nàng về."
" Hảo. Đưa ta về Tuyết Vy hiệu sách ha."
Vừa dứt lời, chân nàng đã rời khỏi mặt đất. Hắn ôm trọn thân thể nhỏ nhắn của nàng, dùng kinh công bay thẳng đến Tuyết Vy hiệu sách.
Hừ cái đám lang sói dám nhìn nàng chằm chằm hắn có ngu mới để nàng ở lại lâu hơn nữa cho chúng nó ngắm.
Đến trước hiệu sách hắn thả nàng xuống.
" Tạm biệt. Tối ngủ ngon. "_ Nàng vừa xoay lưng đi chuẩn bị bước vô nhà thì bàn tay đã bị giữ lại.
" Còn chuyện gì sao?"_Nàng nghiên đầu hỏi.
" Gọi ta là Kỳ."
"Ân Kỳ"_ Nàng quá buồn ngủ rồi nên cũng chả để ý đến cách gọi vô cùng thân mật kia.
Sau khi về phòng nàng phi ngay lên giường đánh thẳng giấc đến trưa ngày hôm sau. [Gà; (-.-l|l) ]
Nhưng ở phủ vương gia lại có người nào đó mãi nghĩ đến nàng nên...ngủ không được.
Ngày hôm đó trôi qua thật êm đềm mà không biết rằng từ hôm đó trở đi đã có một sợi dây vô hình cột hai người lại với nhau.