Chương 42: Ác ma
Mộc Khắc Sâm là khu rừng cách không xa lạc thành. Nơi này quanh năm âm u, thú dữ ngự trị. Rất ít người dám tới gần nơi này. Cũng vì vậy hầu như không ai biết rằng giữa Mộc Khắc Sâm có một gia trang.
Hắc Nguyệt gia trang, Nhã Ngọc Các. Trên chiếc giường to, một tiểu cô nương đang nằm. Nàng tựa như tiểu tiên nữ đang ngủ say. Da thịt tựa bạch ngọc. Môi nhỏ hồng hồng mọng nước khiến người nhìn vào chỉ muốn cắn. Chiếc mũi nhỏ cao cao. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, hàng lông mi dài cong cong. Đôi mày thanh tú.
Dung nhan ngủ say kia đã khiến người nhìn không rời mắt huống chi là lúc đôi mắt kia mở ra.
Tuy vậy người nam nhân ngồi bên cạnh nàng lại không bị mê hoặc. Hắn ngồi bên giường nhìn nàng một lúc. Mâu quang lạnh lẽo không một chút cảm xúc. Không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Túc Hàn Vũ đứng dậy, đi đến cái ghế quý phi gần đó nằm xuống, một tay lật sổ sách nhìn.
Tiểu cô nương trên giường bắt đầu có động tĩnh. Nàng khẽ nhíu mày. Mi mắt khẽ động. Nàng từ từ tỉnh dậy.
Hàn Thiên Vy tỉnh dậy vừa xoa cái gáy đau nhức lại vừa đánh giá xung quanh. Nàng đang ở trong một căn phòng rộng. Mạn che bên giường làm từ loại tơ tằm đắc giá. Xa xa bên cửa sổ là cặp ngọc mai nhập từ phía nam xa xôi. Bàn làm từ gỗ đàn hương. Chén và tách trà lại làm từ ngọc quý. Thập chí cái chăn bên cạnh nàng cũng được làm từ lông chồn trắng quý hiếm. Đúng là kẻ có tiền a.
"Tỉnh?"_ Suy nghĩ của nàng bị đánh tan bởi một giọng nói. Lúc này nàng mới phát hiện có người đang nằm trên ghế quý phi gần đó.
Người nam nhân một thân băng sương cự người tới gần lại thích mặc đồ đen này không phải là kẻ xâm nhập phòng nàng sao? Ách hình như nàng bị đánh ngất rồi. Này... nàng bị bắt cóc rồi sao?
Bắt cóc tống tiền? Nhìn hắn cũng không giống kẻ thiếu tiền. Bắt cóc cướp sắc? Này càng không giống a. Rốt cuộc hắn bắt nàng vì lý do gì nhỉ?
"Ngươi là nữ nhân của Lãnh Thiên Kỳ"_ Giọng điệu của hắn tựa như khẳng định chứ không phải nghi vấn.
"Hắn nợ ta một món nợ"_ Túc Hàn Vũ lại thầm thì ném một câu. Hắn giống như chỉ thông báo chứ không định nói chuyện với nàng.
"Không phải. Ta không phải nữ nhân của hắn"_ Hàn Thiên Vy bước tới cái bàn, tự rót cho mình một ly nước. Nàng vừa khát vừa đói. Sáng nàng còn chưa kịp ăn sáng đâu.
Nghe vậy Túc Hàn Vũ nhíu mày. Mắt xẹt qua tia khinh thường: Nữ nhân tham sống sợ ch.ết.
Nhưng câu nói tiếp theo của nàng lại khiến hắn phải suy nghĩ lại.
" Ta chỉ mới là Vương phi của hắn thôi. Bọn ta còn chưa động phòng"_ Nàng ăn ngay nói thật khai báo. Đôi mắt to tròn linh động nhìn quanh một vòng rồi lại ỉu xìu xuống vì không tìm thấy thức ăn.
Bất chợt âm thanh bất nhã từ cái bụng nàng phát ra: " ọt ọt..." cái bụng nhỏ kêu gào đòi ăn.
"Ách. Ngại quá, ta có chút đói bụng"_ Hàn Thiên Vy cuối đầu che giấu sự xấu hổ. Cái bụng giống như phản đối câu nói của nàng mà kêu càng to hơn khiến nàng càng xấu hổ. Rạng mây đỏ kéo dài tới tận bên tay.
Túc Hàn Vũ nhìn nàng chằm chằm. Phải mất một lúc hắn mới sai người chuẩn bị thức ăn cho nàng. Bản thân vẫn nằm đó giống như không thèm để ý tới nàng nữa.
Chẳng mấy chốc đã có mấy người nha hoàn thay nhau bưng thức ăn vào. Mùi thức ăn thơm lùng kích thích khứu giác và cái bụng đói cồn cào của nàng.
Hàn Thiên Vy lao vào ăn như hổ đói. Mặc dù miệng nhai liên tục nhưng não không ngừng suy nghĩ. Có thù với Lãnh Thiên Kỳ có khi nào là Túc Hàn Vũ - chủ nhân Hắc Sát cũng là sư đệ đồng môn của Lãnh Thiên Kỳ? Nàng âm thầm nhìn sang người đang nằm trên ghế quý phi. Một thân lãnh khí lại có mơ hồ sát khí xác thực giống nha.
"Ngươi là Túc Hàn Vũ "_ Nhái lại cách nói chuyện của hắn. Nàng ném ra một câu khẳng định.
Nam tử hắc y ngừng động tác lật sách mà nhìn nàng trong giây lát, cũng không có ý định trả lời.
Bị ánh mắt lạnh như băng kia nhìn nàng chỉ cảm thấy bản thân sắp bị lạnh cóng rồi.
Hắn đứng dậy đi về phía cửa, lại quay lại nhìn nàng như muốn để nàng theo.
"Muốn ta đi theo à"
Hắn không trả lời mà lại quay đầu đi khỏi phòng.
Hàn Thiên Vy chỉ cảm thấy nhức đầu. Người này làm sao có thể vừa lạnh vừa kiệm lời đến vậy a. Dù than thở trong lòng nhưng nàng vẫn cất bước theo sau.
Túc Hàn Vũ dẫn nàng đi qua không biết bao nhiêu lối hết rẽ rẽ quẹo quẹo lại đi qua mới tầng cơ quan rốt cuộc hắn cũng dừng lại.
Hắn dẫn nàng vào ngục giam?!
Trước mắt nàng là một thiếu nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy. Trên người nàng ta chồng chất vết roi, sắc mặt tái nhợt. Cách đó không xa là một bàn dụng cụ tr.a tấn nhìn mà rợn người. Trong phòng giam có mấy người đang đứng bọn họ vừa thấy hắn bước vào liền quỳ xuống hô "Chủ tử" sau đó đồng loạt lui ra một bên.
Có người khiên tới cái ghế cho hắn ngồi. Đã vậy còn là ghế lót da hổ. Lại có người đem vào cái bàn nhỏ và ấm trà. Còn nàng thì triệt để bị xem như không khí.
Hàn Thiên Vy sờ sờ mũi, âm thầm nhích tới gần Túc Hàn Vũ. Ừm... Nàng chính là giả bộ làm nha hoàn. Nàng ngoan ngoãn rót cho hắn tách trà, còn đặc biệt thổi thổi cho độ ấm vừa phải. Biết làm sao được đứng trên đất người ta là phải cúi mình a. Huống chi võ công của hắn lợi hại hơn nàng rất nhiều lại còn lãnh khốc nữa chứ. Còn có... người nào đó nhìn dụng cụ tr.a tấn mà rùng mình nuốt một ngụm nước bọt.
Túc Hàn Vũ thản nhiên tiếp nhận tách trà, uống một ngụm lại để xuống.
Một người nam nhân tiến lên.
"Thưa chủ tử, gián điệp này bị bắt vào hôm qua. Thuộc hạ đã thực hiện tr.a tấn cơ bản lên nàng. Thỉnh chủ tử phân phó bước tiếp theo "
" Rút móng nàng"_ Giọng hắn lạnh lẽo vang lên.
"Vâng"
Sau đó cô nương nọ bị rút từng chiếc móng tay rồi lại móng chân. Máu tươi đầm đìa. Nàng đau đớn cự quậy hét to, muốn thoát khỏi nhưng khổ thay tay chân nàng đều bị dây xích. Dù đau đớn nhưng nàng ta vẫn còn cứng miệng. Và rồi, hai mươi chiếc móng không còn...
Hàn Thiên Vy chứng kiến tất cả. Mặc dù tội nghiệp nhưng lực bất tòng tâm.
Một lần nữa giọng nói ấy lại vang lên, lạnh lẽo tựa ma chú ch.ết chóc.
"Lột da mặt, đóng đinh vào mắt"
Cô nương nọ la hét thảm thiết. Gương mặt thanh tú từng chút từng chút một bị lột ra. Nàng ta không chịu nổi mà ngất xỉu.
Hàn Thiên Vy đứng nhìn tất cả, nàng sợ hãi sắc mặt có chút tái nhợt. Tay nắm chặt trắng bệch. Vô thức bước lùi về phía sau.
Cô nương nọ ngất xỉu không bao lâu lại bị đau đớn kéo nàng ta tỉnh lại. Con mắt trái nàng đanh bị đóng đinh vào phầp phập.
"Aaaa...ta khai...ta khai...hãy tha cho ta...là...là... Nhị lãnh chủ lệnh cho ta làm gián điệp bên cạnh người "
Túc Hàn Vũ nghe vậy mắt lóe một tia tàn nhẫn sát khí. Hắn uống sạch tách trà. Lại ban xuống một lời phán xét cho cô nương gián điệp kia.
"Giết"
Đao không có mắt lóe lên một tia sáng. Cô nương nọ ch.ết không nhắm mắt.
Túc Hàn Vũ đứng lên đi ra ngoài. Hàn Thiên Vy cũng bước theo sau. Nhưng để ý sẽ thấy nàng đi cách xa hắn hơn so với khi mới vào.
Hắn đưa nàng trở về Nhã Ngọc các rồi liền bước vào Thụy Vũ các ở phía đối diện. Hóa ra nơi ở của hắn chỉ ngay đối diện đây.
Sau khi chứng kiến cảnh tr.a tấn kinh hoàng. Hàn Thiên Vy buổi cơm chiều ăn không vô, buổi tối cũng mất ngủ. Trong lòng cứ thấp thỏm sợ hãi. Nhưng bên phía Túc Hàn Vũ vẫn chưa có hành động gì.
Thụy Vũ Các.
Quỳ trước mặt Túc Vũ Hàn là một hắc y nhân.
"Thưa chủ tử. Lãnh Thiên Kỳ đang điều động lực lượng điều tr.a tung tích của ngài. Hắn tựa như điên mà lùng sục khắp mọi ngõ ngách. Chỉ cần có người có tin tức của Hắc Sát liền mua với giá cao"
Túc Hàn Vũ nhẹ câu môi. Cười một cái như yêu như ma.
"Vậy xem ra, sư huynh ta là thật sự yêu thương vương phi của hắn rồi. Hành hạ người mà hắn yêu thương... Chắc chắn sẽ rất thú vị"_ Âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên trong bóng tối...