Chương 32: Cuối cùng (Thất thân .)
Ánh mắt của hắn nóng rực nhìn nàng chăm chú, ngón tay đặt ở trên môi của nàng “Đêm nay bổn vương muốn nàng.” Dứt lời môi của hắn liền đặt trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của nàng.
Bá đạo trên môi nàng cạy mở, đầu lưỡi linh hoạt thăm dò vào, hai tay vội vàng đem nàng vây chặt, vỗ về chơi đùa sống lưng của nàng.
Trái tim Tiếu tuyết cấp tốc nhảy lên, toàn thân giống như bị lửa cực nóng thiêu đốt khi tay hắn lặng lẽ từ phía sau lưng trượt lên trước ngực nàng, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập, thân thể cũng không khỏi tự chủ run run lên.
Tựa hồ đã phát hiện phản ứng mẫn cảm của nàng, nụ hôn của Liệt Hạo càng thêm vội vàng, hai tay cũng càng lớn mật trên thân thể nàng.
Tiếu Tuyết chỉ cảm thấy đầu lưỡi của hắn khơi mào cảm giác trước nay chưa có, ngón tay dao động qua lại ở trên người nàng khẽ vuốt ve, gây cho nàng cảm thụ mãnh liệt.
Toàn thân nàng không tự chủ run run, liệt hoả cũng càng lúc càng buộc chặt, nàng nhịn không được cong lên thân mình hi vọng càng tiến thêm một bước tiếp xúc.
“A!!!!”
“Thích không?” Nhẹ nhàng đem thân thể của nàng đặt ở trên giường, thân thể to lớn cũng thuận thế đè lên người nàng. Hắn gặm nhắm vành tai khéo léo của nàng, Liệt Hạo ở bên tai nàng hà hơi nóng.
Hắn muốn nàng, cùng hắn một chỗ mây mưa ── lần này nói cái gì cũng sẽ không bỏ qua nàng, trong lòng hò hét nhất định phải đem Tuyết nhi biến thành của hắn, cho dù dùng thủ đoạn ti tiện, hắn cũng sẽ không hối tiếc!
“Buông tay…. A! Thả ra…” Ánh mắt lâm vào sương mù, hai gò má ửng đỏ khắp nơi đều biểu hiện Tiếu Tuyết đang chìm đắm trong kỹ xảo cao siêu của hắn. Muốn cự tuyệt? Dường như quá khó khăn! Chẳng lẽ cứ như vậy? Ý nghĩ hết sức mê ly, mông lung.
“Đừng kháng cự, bổn vương hôm nay sẽ không dừng tay.“
Liệt Hạo phi thường vừa lòng, thân thể của nàng so với tâm nàng thì thành thật hơn. Hai tay linh hoạt nhanh nhẹn rút đi y phục trên ngài cả hai. Hắn vừa lòng nhìn mỗi một tấc trên than thể nàng từng một đường cong hoàn mỹ bóng loáng, đôi môi hôn lên thăn thể mê ngài kia.
“Đừng…” Thân thể trần truồng đột nhiên tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, Tiếu Tuyết theo bản năng mở mắt ra. Nàng mở to mắt đen chấn trụ nhìn đôi mắt nhiễm đầy ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Liệt Hạo, như thế nào cũng không dời mắt được, thẳng đến lúc thình lình xảy ra bất ngờ làm nàng nhịn không được phát ra tiếng trong vô thức, đầu cũng nháy mắt thanh tỉnh lại.
“Thiếp và ngài…” Tiếu Tuyết thẹn thùng muốn che tầm mắt hắn lại, đưa tay muốn che lại vẻ đẹp của chính mình.
Liệt Hạo nhanh nhẹn vươn tay đem hai tay nàng cố định trên đỉnh đầu, không để ý tới thẹn thùng của nàng, phút chốc cúi đầu, làm nàng càng không thể kháng cự, cũng càng mơ hồ.
“Đừng sợ, ta sẽ không thương tổn nàng, có chút đau cố chịu đựng.” Hắn quấn quýt hôn lên mi tâm (điểm giữa hai lông mày) của nàng, muốn nàng thả lỏng.
‘──’ Từng đợt âm thanh không thể ngăn chặn từ miệng nàng thoát ra.
Hô hấp dồn dập, rõ ràng có thể nghe tiếng tim đập cùng với từng trận run run, cùng tiếng thở gấp làm Liệt Hạo rốt cuộc cầm giữ không được.
Của nàng ướt át, làm hắn biết nàng đã chuẩn bị tốt rồi, vì thế hắn liền thẳng tiến.
“A ──”
Thanh âm khàn khàn đau đớn của nàng làm hắn dừng lại động tác, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ của Tiếu Tuyết, trong lòng hiện lên đau lòng, bất quá đây là hành trình tất phải trải qua, hắn không hối hận, về sau sẽ không đau đớn.
Tiếp theo từng đợt từng đợt khoái cảm khiến Tiểu Tuyết chưa bao giờ thể nghiệm trôi qua, nhịn không được lại lần nữa lắc lư thân mình.
“Trở ngại….vướng!”
Theo Liệt Hạo từ từ đung đưa thân thể, nàng cảm thấy vui thích không cách nào dùng ngôn ngữ để hình dung, cơ hồ làm nàng lã chã chực khóc, thân thể nàng không chịu nổi tình cảm mãnh liệt như vậy mà khóc thành tiếng.
“Ừ…” Mỗi một tiếng nỉ non từ miệng nàng thoát ra không ngừng đánh sâu vào hắn.
Liệt Hạo đem hai người lên cao trào, mà nàng là lấy than thể khẽ run rẩy đáp lại nhiệt tình của hắn.
Thật không dám tin giờ phút này, chính hắn lại điên cuồng như vậy, Liệt Hạo biết mình không phải là người ham muốn dục vọn. Hắn luôn luôn đắn đo thập phần đúng chỗ, bất quá ha ha ha…. gặp được Tiếu Tuyết nhất định chính hắn vạn kiếp bất phục!
Tiếu tuyết giờ phút này trầm mê, trôi qua cao trào nhất liền ngất đi.