Chương 24

“Thiết nghĩ trên đời này còn có báu vật nào mà nữ hoàng chưa từng thấy qua? Vân Khinh chỉ là một kẻ tầm thường lang bạt trong giang hồ. Vì vậy cũng không có gì xứng đáng để dâng lên nữ hoàng bệ hạ cả.”


Thực sự Vân Khinh một chút cũng không nghĩ tới vấn đề chuẩn bị lễ vật. Mục đích của nàng đến chỉ để ăn chực một bữa trong hoàng cung xem có gì đặc biệt không mà thôi. Tại sao hết lần này đến lần khác lại khó khăn như vậy a. Lần sau có cho vàng nàng cũng không muốn quay lại.


Triệu quý phi vẫn không buông tha, cười nói “Thái nữ điện hạ nhân trung chi long, bằng hữu của Thái nữ sao có thể là kẻ tầm thường được? Lễ vật có thể không có, chi bằng Vân tiểu thư biểu diễn một tiết mục góp vui đi.”
“Bệ hạ, người thấy sao?” Triệu quý phi hướng nữ hoàng trưng cầu ý kiến.


“Không tồi, cứ vậy đi.” Nữ hoàng chuẩn ý, hướng Vân Khinh nói “Ngươi cần gì cứ nói ra.”
Rõ ràng Triệu quý phi đây là đang có ý dò xét Vân Khinh, và ngay cả nữ hoàng dường như cũng có ý tứ như vậy nên liền thuận nước đẩy thuyền.


Nếu như nàng biểu hiện quá tốt sẽ khiến phe Tuyên vương nổi lên cảnh giác. Còn nếu nàng biểu hiện không tốt sợ sẽ khiến nữ hoàng mất hứng. Nhất cử nhất động của nàng đều ảnh hưởng tới thể diện của Thái nữ.
“Vậy thì Vân Khinh xin đàn một khúc hiến hoàng thượng.”


Ở đây mười người thì hết chín người đều biết đàn, chọn thứ thông thường này là an toàn nhất.


available on google playdownload on app store


Ngón đàn của nàng được Vân Nhiên truyền dạy. Từ trước đến nay ngoài hắn ra nàng cũng chưa từng nghe ai đàn qua, cũng không có ai cùng so sánh. Chỉ cảm thấy tiếng đàn của hắn thật sự lay động đến lòng người.


Phụ thân nói đã không còn gì để dạy cho nàng. Có lẽ hiện tại trình độ của nàng cũng không đến nỗi nào đi. Được đến đâu hay đến đó vậy…
Đàn được đưa đến. Là một cây đàn làm từ gỗ tử đàn, lớp sơn nâu đỏ sáng bóng, mùi mộc hương thoang thoảng dịu nhẹ.


“Vân Khinh bêu xấu rồi.”
Vân Khinh hướng nữ hoàng chắp tay nói. Sau đó đưa tay vuốt qua trên dây đàn một lượt thử âm sắc. Khẽ nhắm mắt tĩnh tâm một chút, bắt được cảm xúc rồi mới bắt đầu gảy đàn.


Những âm thanh nhẹ nhàng và chậm rãi bắt đầu vang lên trong đại điện tĩnh lặng. Mở ra một không gian cao lớn, khí thế bàng bạc tựa núi. Nhịp điệu đàn nhanh dần, réo rắt những nhịp dồn dập nhau, tựa như dòng thác cuồn cuộn chảy mạnh mẽ.


‘Nguy nguy hồ nhược Thái Sơn, đăng đăng hồ nhược lưu thủy’ (Vòi vòi tựa Thái Sơn, cuồn cuộn tựa nước chảy.)
Phải là một người có chí khí cao rộng như thế nào, mới có thể gảy ra được âm thanh của sơn thủy như vậy?


Âm điệu cuối cùng tan đi, tất cả vẫn còn đang đắm chìm trong dư âm vang vọng sót lại.
“Hay! Rất hay!” Phượng Quân Hy là người đầu tiên lấy lại tinh thần lên tiếng, ra sức vỗ tay.
Lúc này mọi người mới dứt khỏi dư âm, theo phản xạ cũng đưa tay lên vỗ. Trong đại điện nhất thời rào rào tiếng vỗ tay.


Nam hậu chăm chăm nhìn Vân Khinh, nhưng ánh mắt lại vô tiêu cự giống như xuyên qua nàng thấy một dáng ảnh khác.
‘Không thể nào!’ Bàn tay hắn vô thức siết chặt nổi cả gân xanh, trong lòng dâng lên cỗ bất an.


Tiếng vỗ tay lắng xuống rồi, nữ hoàng mới lên tiếng hỏi “Khúc nhạc hay như vậy lần đầu tiên trẫm mới được nghe. Là do ngươi viết?”
Vân Khinh đáp “Vân Khinh ngu dốt tự không thể viết được. Bản nhạc này là của một vị tiền bối viết.”
“Khúc nhạc này tên gì?”


“Bẩm, khúc nhạc này có tên ‘Cao sơn lưu thủy’ ”
“Vị tiền bối đó là ai?”
“Không may qua đời đã lâu.”
Bản ‘Cao sơn lưu thủy’ nổi tiếng của Bá Nha hiển nhiên lại không tồn tại nơi dị giới này, vì vậy nàng dứt khoát trả lời như vậy để tránh dây dưa về sau.


“Thật đáng tiếc. Vị tiền bối đó là người ở đâu?”
“Mộ phần hiện tại ở nơi nào?”


Nữ hoàng đưa ra hàng loạt câu hỏi, tốc độ hỏi rất nhanh khiến Vân Khinh một chút cũng không dám lơ là. Nàng không nghĩ tới chỉ đơn giản gảy một bản nhạc thôi lại khiến nữ hoàng lưu tâm đến thế.


Vân Khinh đầu óc xoay chuyển không chậm trễ đáp “Vân Khinh một lần hữu duyên gặp được vị tiền bối này, nghe hắn gảy qua khúc nhạc này liền nhớ mãi. Cũng không rõ danh tính của hắn. Chỉ biết không lâu sau đó hắn qua đời vì bạo bệnh.”
“Ồ! Chỉ nghe qua một lần? Ngươi đúng là rất giỏi.”


Qua lớp châu sa rủ xuống, loáng tháng thấy được khóe môi nữ hoàng khẽ cong lên tựa tiếu phi tiếu, dọa Vân Khinh khẽ rùng mình một cái.
“Vân Khinh hổ thẹn không dám.” Nàng cúi đầu xuống, bề ngoài vẫn dáng vẻ điềm nhiên như cũ, nhưng lưng lại đầy mồ hôi lạnh.


Chỉ nghe qua một khúc nhạc, không những có thể đàn lại được hoàn chỉnh mà còn đàn ra cảm xúc của khúc nhạc ư? Có quỷ mới tin!
“Tại nghệ đàn của ngươi cao như vậy, không biết sư phụ là vị nào?”
“Vân Khinh không bái vị cầm sư nào cả, mà chỉ được gia phụ chỉ dẫn sơ qua thôi.”


Vân Khinh càng trả lời quanh co không đưa ra được đáp án cụ thể, càng dâng lên hoài nghi trong lòng nữ hoàng.
Một là, vị cầm sư kia là thế ngoại tiên nhân ở ẩn không muốn tiết lộ danh tính. Nếu thật như lời nàng ta nói vị kia đã thăng thiên, thì không có lý do gì để che giấu danh tính như vậy.


Hai là khúc nhạc này do chính nàng ta viết! Tuy khả năng này rất thấp nhưng vẫn có thể. Một người có tài năng nhưng lại bằng lòng che giấu đi hào quang của mình. Hơn nữa còn trẻ mà có thể sống ẩn nhẫn như vậy thì không phải ai cũng làm được.


Nữ hoàng phân tích trong tíc tắc, đoạn phất tay nói “Thưởng!”
“Tạ hoàng thượng ban thưởng.” Vân Khinh dập đầu tạ ơn rồi từ từ lui xuống.
Phượng Thiên Tường ngồi một bên quan sát, đáy mắt vụt qua tia sát khí âm trầm.
‘Người này, không thể giữ!”






Truyện liên quan