Quyển 1 - Chương 9: Công, thụ, phúc hắc, yêu nghiệt

Có sự cho phép của Mộ Dung Lưu Quang, Nguyệt Tiểu Vũ tự nhiên là vô cùng vui mừng đi theo hắn. Chuyện này làm cho đế đô Vân quốc gây ra một trận náo động. Có người nói, Tam vương gia là nhất kiến chung tình, coi trọng nha đầu to gan kia. Cũng cóngười đoán, Tam vương gia là muốn mang nàng vào trong phủ bí mật giết ch.ết!


Lời đồn đãi càng truyền càng thái quá (quá mức, không hợp thói thường) mà trước mắt mọi người biết được nữ tử mặc áo hồng nghênh ngang đi dạo tiểu quan quán hớn nữa còn to găn lớn mật trực tiếp nói mua Tam vương gia Mộ Dung Lưu Quang chính là nữ tử trong người mang yêu thuật ngày đó ở giữa đường cái phồn hoa (sầm uất, đông đúc) không biết xấu hổ hỏi vị trí của tiểu quan quán. Loạn thất bát tao (rối loạn, lung tung) lời đồn nhảm nhưng lại ở trong nháy mắt đạt thành nhất trí! Thì phải là. . . . . .


Tam vương gia bị tiểu yêu nữ không biết từ nơi nào đến mê hoặc!
. . . . . .


Bên ngoài truyềnồn ào huyên náo (xôn xao), mà người trong cuộc lài không hề hay biết. Kỳ thật cho dù nàng có biết rõ mọi chuyện cũng chẳng sao, vì trong quan niệm (tư tưởng, ý thức) của nàng người nào nói nàng là yêu nữ thì cản nhà người ấy mới là yêu nữ.


Giờ phút này, Nguyệt Tiểu Vũ đang ôm bọc nhỏ thí điên thí điên chạy theo sau lưng Mộ Dung Lưu Quang hoàn toàn không để ý tới những tỳ nữ đi ngang qua dùng ánh mắt tò mò nhìn nàng. Theo lời của nàng nói, tỷ đi đến đâu cũng là tiêu điểm (trung tâm), đừng dùng ánh mắt sung bái nhìn tỷ, ta sẽ ngượng ngùng!


Giống như mới tiếp xúc đến tất cả sự vật trong thiên hạ, Nguyệt Tiểu Vũ tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. Mà sau khi nàng đi theo Mộ Dung Lưu Quang đến sảnh chính (đại sảnh) thì một vị nam tử có dáng vẻ thư sinh nghênh diện (trước mặt) đi đến nhất thời hấp dẫn tất cả lực chú ý của nàng.


available on google playdownload on app store


"Đây là quản gia trong vương phủ của ta, họ Thôi, về sau có việc gì thì cứ việc đi tìm hắn."
Mộ Dung Lưu Quang nhẹ nhàng bâng quơ giới thiệu, rồi sau đó đi vào chính sảnh.


Mà Tiểu Vũ lại có chút tò mò nhìn chằm chằm vào nam tử văn nhã được gọi là quản gia kia nghĩ vừa rồi không biết có phải là ảo giác hay không khi nghe Lưu Quang nói câu "Có việc gì thì cứ việc đi tìm hắn"kia, nàng rõ ràng cảm giác được nam tử văn nhã khóe mắt hung hăng run rẩy một chút.


Tại sao? Không muốn thấy nàng như vậy sao? Tuy rằng nam tử này cho nàng cảm giác rất quen thuộc nhưng hôm nay bọn họ mới gặp nhau lần đầu tiên! ? Không cần không nể mặt vậy chứ? Chán ghét không muốn thấy mặt nàng như vậy sao?
"Hi! Tiểu thôi!"


Mỗ Vũ khách khi đưa tay lên tiếng chào hỏi, nói vừa ra khỏi miệng ngay cả chính nàng đều sửng sốt. Bởi vì rõ ràng nàng nghĩ trước lễ phép chào hắn một tiếng là Thôi quản gia nhưng không biết như thế nào tự nhiên mở miệng ra lại gọi hắn là Tiểu Thôi! Giống như là gọi theo thói quen vậy. . .


Mà làm nàng kinh ngạc là sau khi Thôi quản gia nghe thấy nàng xưng hô như vậy cũng không có tức giận chút nào, ngược lại là có chút cúi đầu nhận mệnh, lay động cánh tay thở dài . . . . . .


Đầu của Tiểu Vũ toát ra dấu chấm hỏi nhỏ, vừa định mở miệng biểu đạt một chú quan tâm thì một cơn gió thổi đến, một bóng đen nháy mắt xuất hiện trước mắt nàng.


Nhìn vị mĩ nam không biết làm thế nào xuất hiện trước mắt này lại làm cho mỗ Vũ có cảm giác có chút quen thuộc. Nàng theo bản năng há mồm nói : "Soái ca, họ gì?"


Nghe vậy, ngay tức khắc hai mắt của mỹ nam mặc áo đen đột nhiên xuất hiện này nước mắt lưng tròng, hai tay đặt lên trên vai của Tiểu Vũ, cực kỳ giống một con chó nhỏ bị vứt bỏ. (nguyệt: hắc hắc, soái ca áo đen là chó nhỏ *ôm bụng cười lăn lộn; mỹ nam áo đen: *mắt rưng rưng* Vũ Vũ. . .; mỗ Vũ: *mắt vô sỉ* soái ca. . .; mỗ Quang: *đen mặt* tiểu Hắc ngươi quay về địa phủ trông coi đi; mỹ nam áo đen: *mặt cún con* vương gia. . .; mỗ Quang: *kéo tiểu Vũ phủi mông bỏ đi*; tiểu Thôi: *vỗ vai* chúc ngươi lên đường may mắn; mỹ nam áo đen: *khóc ròng*; nguyệt: *ôm bụng cười lăn*)


“Đăng”một tiếng! Đầu của Tiểu Vũ lại toát ra một cái dấu chấm hỏi.
Mỹ nam mặc áo đen quệtmiệng, vừa định nói cái gì đó thì một đạo bóng trắng chợt hiện bay qua một cước đá bay mỹ nam mặc áo đen .


“Đăng”! Cằm Tiểu Vũ đánh rơi xuống đất, đầu lại toát ra dấu chấm hỏi thứ ba.
Cuối cùng. . . . . . đây là tình huống gì?
Nam tử mặc áo trắng vững vàng đáp xuống, không đi để ý tới nam tử vừa bị hắn đá bay, ngược lại thẳng tắp nhìn về phía mỗ Vũ, trong ánh mắt tràn đầy oán giận!


Mỗ Vũ bị ánh mắt này nhìn có chút mạc danh kì diệu (chẳng biết tại sao, không hiểu làm sao), sau một lúc lâu, nàng đưa tay chỉ vào khuôn mặt tinh xảo của nam tử mặc áo trắng, cuối cùng còn hết sức chăm chú nói: "Trong mắt có ghèn!" (nguyệt: hahaha. . . *vỗ bàn cười điên cuồng* anh Bạch anh ở bẩn quá đấy, sáng dậy không thèm rửa mặt; nam tử mặc áo trắng: *mặt uất ức* Vũ Vũ vỡ mất hình tượng của ta rồi; mỗ Vũ: *nhún vai quay người bó đi; mỹ nam mặc áo đen: *lồm cồm từ dưới đất bò lên* hahaha. . . đáng đời dám đá gia; nam tử mặc áo trắng: *đạp mỹ nam mặc áo đen* biến về địa phủ làm nhiệm vụ đi; mỗ Quang: *lạnh mặt* cả hai người các ngươi đều cho ta cút về địa phủ; tiểu Thôi: *vỗ vai* chúc hai ngươi lên đường bình an; nguyệt: hahaha. . . *ôm bụng cười điên cuồng*)


Oanh! Người nào đó ngã xuống đất bỏ mình .


Tiểu Vũ vô tội nhún nhún vai, bước quá thi thể của nam tử mặc áo trắng đi thắng đến chính sảnh, sắc mặt nghiêm túc chạy đến bên người Mộ Dung Lưu Quang đang uống trà, xoay người chỉ vào ba người ở bên ngoài nói: "Này ! Ba người bọn họ đều là nam sủng của ngươi hả?" (nguyệt: *lau lau mồ hôi* Vũ tỷ thật uy vũ; mỗ Vũ: *hất cằm* tỷ mà; mỗ Quang: *đen mặt* người thừa biết ta không thích nam nhân mà; mỗ Vũ: *mặt vô tội* những mấy người ngoài kia đều nói ngươi bị đoạn tụ; mỗ Quang: *bế tiểu Vũ* ta nghĩ cần phải chấn chỉnh lại phu cương để cho ngươi biết ở đây ai mới là lão đại)


Cũng may người nào đó định lực rất lớn mới không phun hết nước trà trong miệng. Bất đắc dĩnhu nhu mi tâm (mi tâm là chỗ ở giữa hai đầu lông mày), mở miệng giải thích: "Hai người bọn họ là cận vệ của ta. Người mặc áo đen họ Hắc, người mặc áo trắng họ Bạch." (nguyệt: anh khéo lấy họ ghê; mỗ Quang: *lườm* ngươi ý kiến; Nguyệt: không không *lắc đầu nguây nguẩy xách dép chạy đi*)


Ai u, bên người? Vậy vừa rồi ngươi đi dạo tiểu quan quán sao bọn họ không đi cùng? A a! Trong lòng vừa nghĩ tới tiểu quan quán ngay tức khắc đôi mắt của mỗ Vũ sáng ngời!


Chậc chậc! Lại nói tiếp, ba người vừa rồi hơn nữa mỹ nam Vương gia này, tuyệt sắc trong Vương Phủ này càng đẹp mắt hơn so với tiểu quan quán kia! Hơn nữa chủng loại cũng rất phong phú!


Xem kia mỹ nam mặc áo đen vừa bị đá bay lúc nãy giờ phút này chính là vẻ mặt giận giữ, loại này vừa thấy chính là công! Mà nam tử mặc áo trắng vẻ mặt bệnh trạng làn da tái nhợt đang cười đắc ý, loại này thích hợp làm thụ! Còn có nam tử mặc áo xanh vẻ mặt bình tĩnh thong dong, dù cho ngoại giới có xảy ra chuyện gì vẻ mặt của hắn cũng không nổi nên gợn sóng, loại nam tử che dấu sâu đậm này, đó là mười phầnphúc hắc! (nguyệt: *ngửa mặt lên trời than* dạo này hủ nữ hoành hành kinh quá; mỗ Vũ: *xoa cằm nhìn chằm chằm nguyệt* ta thấy ngươi chắc chắn là bách hợp; nguyệt: cạn lời. . .)


Cuối cùng! Lại nhìn chính chủ đang ngồi uống trà này!
Yêu nghiệt a yêu nghiệt! Này mắt, này mi, này môi, này mũi đều trong lúc vô tình gợi lên nụ cười mê hoặc. Cái nào cũng có thể làm cho người ta mơ màng quyến rũ người phạm tội!


Nương! Không hổ là nam nhân nàng xem trúng, giơ tay nhấc chân đều tràn ngậpmê hoặc! Nàng Nguyệt Tiểu Vũ thề, cuộc đời này phi quân không lấy chồng! Nói gì thì nói nhất định phải bắt giữ được người này, lừa gạt cưới về nhà! Con nếu không ngoan ngoãn phối hợp, hừ hừ! Trói chặt, dây da, ngọn nến! Nàng tin chắc chỉ cần một chiêu này sẽ thành công làm hắn ngã ngục!






Truyện liên quan