Chương 7

Huỳnh Hiểu ngâm mình trong bồn nước nóng, xung quanh có rắc cánh hoa hồng, đây gọi là hưởng thụ nha.Nghịch cánh hồng hoa xinh xinh, nàng thấy khoan khoái cả người.Tắm rửa xong, nàng mặc bộ y phục mà Mộ Dung Phong kiếm cho, chắc là y phục của nha hoàn, xem chất vải không tốt lắm, kiểu may cũng không cầu kì, đường chỉ khá rối. Mà cổ nhân ơi là cổ nhân, thiết kế trang phục gì mà dây dợ lằng nhằng vậy, nàng mặc hơn nửa canh giờ mới xong.May giờ là mùa hè, sang đông chắc nàng ch.ết vì cảm lạnh mất.


Bước ra khỏi phòng tắm nàng chạy tới chỗ Mộ Dung Phong, nhìn cái đùi gà thơm lừng hắn để phần nàng trên bàn, nước dãi Huỳnh Hiểu muốn rớt ra ngoài.


Huỳnh Hiểu không có tí hình tượng thục nữ lập tức xông vào giải quyết bữa tối. Ăn đối với nàng là một nghĩa vụ cao cả lúc nào cũng đặt ở hàng đầu.


- Hiểu Hiểu ăn xong chưa? Tỉ muốn ăn táo không? Ta gọt cho.- Mộ Dung Phong ló cái đầu vào hỏi, hắn đang ngồi ngoài cửa ngắm trăng.Xem ra ngốc tử mà cũng có thú vui tao nhã.
Huỳnh Hiểu tất nhiên là ăn rồi, cái miệng nhỏ của nàng tham ăn lắm.
- Có, ta ra ngoài ăn với cậu nha.


Nàng lon ton chạy ra ngồi bên cạnh Mộ Dung Phong, không khách khí cầm miếng táo được kẻ nhàn rỗi kia tỉ tót đẹp đẽ bỏ vào miệng, vừa nhai vừa cười tít mắt:
- Tiểu Phong , hôm nay trăng sáng nhỉ?
- Mắt tỉ bị sao vậy, có trăng đâu mà ngắm.- Mộ Dung Phong dội luôn gáo nước lạnh vào mặt nàng.


Huỳnh Hiểu lúc này mới mở mắt ra nhìn bầu trời, quả nhiên không có trăng.Nàng… sao có thể…thốt ra lời ngu ngốc vừa rồi chứ, nhục quá bà con ơi.Lần sau nàng nhất định quan sát mọi vật tỉ mỉ rồi mới phán.Thế nhưng tên ngốc này ra đây làm gì? Ngắm trời đêm sao?
- Cậu ra đây chơi gì thế?


available on google playdownload on app store


- Ta nghe tiếng côn trùng kêu.-Mộ Dung Phong thản nhiên đáp, lại còn giơ ngón tay đặt ở miệng ra hiệu nàng im lặng.


Huỳnh Hiểu như bị người ta đập vào đầu, nàng ngước đôi mắt thể hiện cảm xúc kinh dị nhìn Mộ Dung Phong.Trò này…chắc vui ha. Rảnh rỗi sinh nông nổi, hắn quả thật có sở thích khác người và có khả năng thiên phú làm người khác muốn bồng cháy.


Bắt tội nàng ngồi ngoài này ê cả mông, cuối cùng Mộ Dung Phong cũng rủ lòng thương cho nàng vào phòng. Tưởng được nghỉ ngơi, ai dè hắn đòi nàng ru ngủ.
-Hiểu Hiểu tỉ ru ta ngủ đi, ta buồn ngủ rồi.-Mộ Dung Phong ôm lấy tay nàng nhõng nhẽo.


Trước lời cầu xin tha thiết và ánh mắt ngây thơ của mĩ nam, Huỳnh Hiểu tất nhiên là đồng ý rồi. Mộ Dung Phong kéo nàng leo lên giường, bắt nàng nằm xuống để hắn gối đầu lên tay.Huỳnh Hiểu không chịu, nam nữ thụ thụ bất thân, nhỡ có gì xảy ra thì sao? Mộ Dung Phong xụ mặt không cho nàng từ chối.


-Tỉ nằm một tí thôi, lâu rồi không có ai nằm với ta như thế.Đợi ta ngủ rồi tỉ rời đi cũng được.


Nàng đành đồng ý, tiểu Phong của nàng dù gì cũng chỉ là một đứa trẻ, cũng rất cần hơi ấm của người xung quanh.Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, để hắn như con mèo nhỏ nằm bên cạnh.Huỳnh Hiểu vỗ vỗ lưng hắn, hát bài ca quen thuộc gắn liền với tuổi thơ của bao thế hệ trẻ con Việt Nam.


“ À á à ơi, à á à ời
Đồng Đăng có phố kì lừa, có nàng Tô..”
-Tỉ hát bài gì kì vậy?-Mộ Dung Phong nhổm người lên hỏi, làm gì có bài hát ru nào như vậy nhỉ?
-À, đó là bài hát ru ở quê ta mà.Hồi nhỏ ta cũng được ru như thế.


Mộ Dung Phong ừ một cái rồi nhắm mắt lại, kêu Huỳnh Hiểu ru tiếp. Nàng tiếp tục hát :
“ Đồng Đăng có phố kì lừa, có nàng Tô Thị , có chùa Tam Thanh
Ai lên xứ Lạng tìm anh tiếc công cha mẹ sinh thành ra em
cầm bầu rượu nắm nem mải vui quên hết lời em dặn dò


Gánh vàng đem đổ sông Lô đêm nằm mê tưởng đi mò sông Thương
À á à ơi, à á à ời
Thằng cuội ngồi gốc cây đa…”
Không biết là Huỳnh Hiểu phải nhai bài này bao nhiêu lần nữa, nhưng khi Mộ Dung Phong ngủ thì nàng cũng thiếp đi mất.






Truyện liên quan