Chương 19
Phủ Tiêu Dao Vương
Mộ Dung Phong không biết đã đứng ở cửa đợi nàng bao lâu. Hắn đi đi lại lại, bộ dáng có vẻ rất sốt ruột. Vừa thấy bóng dáng Huỳnh Hiểu, Mộ Dung Phong liền nhào tới kéo nàng vào trong phòng. Huỳnh Hiểu hoảng hốt, không biết tiểu Phong có chuyện gì gấp tìm nàng. Mộ Dung Phong ngồi xuống bàn, nghiêm túc nhìn Huỳnh Hiểu làm nàng có chút sợ hãi. Nàng dự cảm dường như có chuyện không hay sắp đến với nàng nha.
- Hiểu Hiểu.- Rốt cuộc Mộ Dung Phong cũng lên tiếng.
Nghe hắn gọi tên, Huỳnh Hiểu bất giác giật nảy người.
-Ta muốn thành thân với tỉ.
Ặc. Huỳnh Hiểu toàn thân chấn động. Nàng có nghe nhầm không vậy? Trời ơi, tiểu ngốc này từ bao giờ có ý định người lớn đến thế? Muốn thành gia lập thất sao? Thật là làm người ta ngạc nhiên nha, mà không phải nói là dọa người thì đúng hơn.
- Tiểu Phong…Cậu …vừa nói gì ? Cậu…cậu…đùa ta à?- Huỳnh Hiểu khó tin hỏi. Mà hắn muốn lấy ai thì lấy, tự dưng kéo nàng vào làm chi vậy?
- Không. Ta thật sự muốn lấy tỉ.- Mộ Dung Phong lắc đầu, chân thành đáp.
Huỳnh Hiểu khó khăn nuốt nước bọt. Tha cho nàng đi. Nàng mới mười tám xuân xanh, còn chưa hưởng thụ hết cuộc sống độc thân tốt đẹp, còn chưa ngắm đủ mĩ nam trên đời nha. Nàng không muốn phí hoài tuổi xuân trong cái mồ hôn nhân đâu.
- Tiểu Phong. Ách…việc này không phải chuyện đơn giản, cứ thích mà làm đâu. Hơn nữa, thành thân là chuyện đại sự mà quan trọng phải có nền tảng là tình yêu. Cậu hiểu không?
- Ta với Hiểu Hiểu không phải yêu nhau rồi sao?
Ách. Nàng nói yêu hắn hồi nào vậy? Huỳnh Hiểu đối với hắn chỉ là tình cảm của chị em trong nhà thôi, hoàn toàn không phải tình yêu nam nữ nha. Khụ … khụ… Hình như Mộ Dung Phong nhiều tuổi hơn nàng thì phải.
- Đương nhiên không phải. Cậu có hiểu “ yêu” là gì không?
- “Yêu” chính là một cảm giác quý mến đặc biệt với một ai đó và muốn được ở bên người đó mãi mãi. Ta nói đúng chứ? Ta rất yêu Hiểu Hiểu. Còn Hiểu Hiểu thì sao?- Mộ Dung Phong bỗng nhiên hỏi vặn lại nàng, ánh mắt mang ý chờ mong.
Huỳnh Hiểu có chút ngây người. Mộ Dung Phong cũng không phải ngốc lắm nhỉ, ngay cả khái niệm yêu cũng nói đúng vài phần. Nhưng nàng...nàng biết trả lời hắn làm sao đây? Huỳnh Hiểu bối rối không đáp lại, chỉ lẳng lặng nhìn hắn.
- Ta biết mà…Hiểu Hiểu làm sao có thể yêu một tên ngốc như ta.- Mộ Dung Phong thất vọng nói.
Hắn buồn bã đứng dậy, gương mặt tuấn tú đã nhợt nhạt đi mấy phần. Hắn cụp mắt xuống, đôi thủy quang đã đỏ hồng mang theo một tầng nước. Hắn cảm thấy trái tim mình rất đau, cảm giác bị bóp nghẹt đến không thở nổi. Mọi người cười chê, xa lánh hắn. Giờ đến cả Hiểu Hiểu, người mà hắn thương yêu, tin tưởng nhất cũng không thương hắn. Hắn trong lòng tự giễu cợt bản thân. Hắn có phải đã quá coi trọng bản thân không?
Mộ Dung Phong rời đi, bước chân xiêu vẹo. Thân hình cao lớn tuấn dật lảo đảo trong gió. Hắn cảm thấy toàn thân trống rỗng, đau đớn vô cùng.
Huỳnh Hiểu biết Mộ Dung Phong đã bị tổn thương nhưng mà nàng không có cách nào nói yêu hắn, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn rời đi. Nàng bây giờ mới nhớ, hôm nay Mộ Dung Triệt có hỏi nàng “ Mùng bảy tháng sau là ngày đẹp. Ngươi thấy thế nào?”. Chẳng lẽ là ngày cưới của nàng và Mộ Dung Phong? Huỳnh Hiểu âm thầm lo lắng, tên Mộ Dung Triệt này rất thương yêu tiểu Phong, cho dù tiểu Phong đòi hắn đào xương khủng long hắn cũng đào. Mà hắn giờ là hoàng đế, quyền uy tột đỉnh, chỉ sợ nàng muốn cự tuyệt hôn lễ này cũng chưa chắc có khả năng.
Đêm đến, Huỳnh Hiểu trằn trọc trong chăn, không sao ngủ được. Nàng cứ nghĩ đến dáng vẻ đau lòng của Mộ Dung Phong lúc rời đi là trái tim lại nhói lên từng đợt. Hơ, chắc nàng bị bệnh rồi. Nhưng sao nàng lo cho hắn thế nhỉ? Không biết giờ hắn sao rồi, có giận nàng không? Huỳnh Hiểu cắn cắn môi, đấu tranh nội tâm một hồi bèn quyết định đến phòng hắn xem sao.
Tới nơi, nàng do dự muốn đẩy cửa bước vào. Bàn tay cứ đưa lên rồi lại buông xuống. Nàng tự đập vào đầu mình :
-Huỳnh Hiểu ơi là Huỳnh Hiểu, rốt cuộc mày bị đá đè đầu hay sao mà nửa đêm mò tới phòng người ta chứ? Đã không thích người ta rồi làm tổn thương người ta. Mày còn mặt mũi mà tới đây sao?
Huỳnh Hiểu xoay người toan bỏ về nhưng có sức mạnh nào đấy níu chân nàng ở lại. Nàng nhìn cánh cửa khép chặt, nâng tay khẽ đẩy ra. Bước vào trong phòng, nàng lặng lẽ đến bên giường Mộ Dung Phong. Trời tối, nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn lúc này thế nào, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Huỳnh Hiểu nhấc tay, khẽ chạm tới khuôn mặt hắn. Nàng nhận thấy khóe mắt hắn ươn ướt. Tim nàng như bị ai đánh một chùy, đau nhói lên. Lúc này trong đầu nàng tự nhiên xuất hiện một âm thanh “ Huỳnh Hiểu, ngươi còn lớn giọng nói rằng mình không yêu hắn. Ngươi ở chung với hắn lâu như vậy, trong lòng sớm đã nảy sinh tình cảm với hắn.Chẳng qua ngươi cứ viện cớ này nọ mà né tránh thôi”.
Huỳnh Hiểu cuối cùng cũng thanh tỉnh. Phải, nàng thích hắn. Nếu không nàng đã chẳng phải gắng sức quan tâm hắn nhiều như vậy, chẳng phải chờ mong hắn khen nàng mỗi khi nàng làm đồ ăn cho hắn, chẳng phải đau lòng khi hắn tổn thương…Ban chiều, khi hắn ngỏ lời với nàng, trong lòng nàng không chỉ có ngạc nhiên mà còn có một chút vui sướng.
Nhưng đến bây giờ nàng nói ra liệu có muộn không? Hắn có khi nào giận nàng, không thương nàng nữa không? Đây chính là điều Huỳnh Hiểu lo lắng nhất. Huỳnh Hiểu chạm đến bờ môi hắn, nàng cúi người khẽ hôn lên :
- Tiểu Phong, xin lỗi cậu.
Mộ Dung Phong một tay bắt lấy nàng rồi đảo thân đè nàng xuống :
- Hiểu Hiểu, tỉ đang làm cái gì vậy?
Huỳnh Hiểu giật mình, sợ hãi giống như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Mà vừa rồi nàng hôn trộm hắn. Cái này xấu hổ muốn ch.ết. Nhưng hắn không phải ngủ rồi sao? Tại sao lại tỉnh dậy cơ chứ?
- Ta…ta…- Huỳnh Hiểu lắp bắp, chỉ muốn tìm đâu cái lỗ chôn mình.
- Ta hiểu rồi. Có phải bây giờ tỉ mới nghĩ ra câu trả lời cho ta.Hừ, não của tỉ còn chậm hơn ta đó.
-…- Huỳnh Hiểu thấy bị sỉ nhục quá đi. Nàng ho một tiếng.-Khụ … ừm … ta…ta nhận lời cậu được chưa?
- Tỉ còn chưa trả lời hết. Tỉ đối với ta…
- Ta thích cậu.- Huỳnh Hiểu không chờ hắn hỏi xong đã trả lời.
Mộ Dung Phong nghe được lời đó cảm thấy rất thỏa mãn. Mọi ủy khuất hồi chiều tan biến hết. Hắn cười sung sướng :
- Ta biết mà.
Hắn cúi xuống hôn lên má nàng :
- Hì hì, tỉ vừa rồi hôn trộm miệng ta đúng không? Rõ ràng là thích ta muốn ch.ết mà.
Huỳnh Hiểu ngượng chín người không thể phản bác. Nàng quả thật là đã lợi dụng lúc con nhà người ta ngủ mà phi lễ. A, cái đầu này, sao tự dưng lúc đó lại hỏng cơ chứ?
Khu…khụ. Dường như tư thế hai người bây giờ có gì đó không đúng thì phải. Mộ Dung Phong từ khi nào đã đè lên người nàng rồi. Hắn nặng như thế thảo nào nàng thấy khó thở. Huỳnh Hiểu khẽ đẩy cái tên to xác nào ra :
- Cậu muốn đè ch.ết ta sao?
Mộ Dung Phong lúc này mới ý thức được tình trạng của hai người. Hắn nhìn thân hình nhỏ bé dưới thân vội vàng lật người ra, áy náy nói :
- Xin lỗi.
Huỳnh Hiểu thở một hơi, hù, suýt nữa bị thịt người đè ch.ết rồi. Mộ Dung Phong vòng tay ôm lấy nàng vào trong lòng :
- Hiểu Hiểu, ngủ lại đây với ta đi. Hôm nay, tỉ làm tổn thương trái tim nhỏ bé của ta. Ta bắt đền tỉ, tỉ phải ru ta ngủ.
Ặc. Cái gì mà con tim nhỏ bé chứ?Thật buồn nôn quá đi. Bộ hắn cho rằng tim nàng to ? Nhưng nàng không sao từ chối yêu cầu của hắn được, nhìn cái mặt đáng yêu của hắn, tim nàng bỗng mềm nhũn. Nàng vòng tay qua hông hắn, vỗ vỗ vào lưng hắn, chậm rãi hát ru.