Chương 13: Ăn bữa cơm no

Editor: Hương Cỏ
Quấy bột mịn rồi, trước hết Tần Tinh rửa sạch nồi. Nồi bằng thiếc, không còn lành lặn, còn bị rò một lỗ nhưng vẫn có thể dùng.


Rửa sạch xong, đổ nước vào, thả nấm đùi gà vào nấu, tìm chút muối ăn trong bếp cho vào, đậy nắp vung chờ nước sôi bay hơi lên, chia phần bột đã quấy mịn chia thành từng phần nhỏ, sau đó áp vào thành nồi thành những miếng bánh, được đầy một nồi thì đóng nắp lại đi rửa tay.


Tần Nguyệt đứng bên cạnh nhìn, cực kỳ ngạc nhiên nhưng cũng không nói chuyện. Nấu kiểu này nàng ta cũng chưa từng thấy qua đâu. Kỳ thật đây cũng là kỹ năng Tần Tinh học được lúc bị đưa tới nông thôn đông bắc huấn luyện. Nấu nước canh thịt cho sôi, sau đó hơi nước thấm vào bánh. Lúc ăn thì cho bánh vào nước canh, ăn rất thơm!


Chờ canh sôi bánh chín, tổ yến bên ngoài cũng được làm sạch sẽ. Tần Tinh cầm lấy nhìn xem, cũng vẫn tốt, cho dù không có tay nghề chuyên nghiệp mà chỉ dùng tay nhặt cũng rất khá. Mọi người cùng nhau thu dọn xong cất vào túi thì trời cũng đã tối đen.


Đến khi vào phòng thì chỉ có một ánh đèn mờ nhạt. Tần Nguyệt lấy đĩa bánh ngô đặt lên bàn, múc cho mỗi người một chén canh nấm. Tần Ngọc ngồi xuống bàn ánh mắt sáng trưng. Thơm quá, nhắm mắt lại ngửi mùi thơm trong bát canh, say mê chép chép môi, lại nhìn cái đĩa bánh vàng óng, trong mắt tỏa sáng nuốt nuốt nước miếng. Tuy thế vẫn quy củ ngồi, Tần Liên cũng giống nhau, luôn chờ đến khi Tần Liễu thị thu dọn xong ngồi xuống, Tần Nguyệt và Tần Tinh đều ngồi trên bàn mới nói một câu, "Nương, chúng ta ăn cơm."


Tần Liễu thị cười gật gật đầu, sau đó cả bọn giống như đàn heo con cắm mặt vào bát uống canh, ăn nấm, nói mơ hồ không rõ "Nhị tỷ, nấm này là gì mà ăn ngon thật, thật sự là món tiên đó."


available on google playdownload on app store


Tần Tinh cúi đầu uống một ngụm canh, ừ, khá ngon. Ngoại trừ thiếu chút mặn, cũng hơi thanh đạm thì thật đúng là không sai. Đồ ăn tự nhiên đúng là khắc hẳn, nếu có thể cho thêm chút thịt thì sẽ rất ngon. Nghĩ ngày mai đổi được bạc nhất định phải mua chút thịt cho nhà mình.


"Tinh nhi, bánh này." Tần Nguyệt đưa một cái bánh cho Tần Tinh. Tần Tinh thấy trong tay Tần Liễu thị và Tần Liên, Tần Ngọc đều chưa có thì đưa cho Tần Liễu thị trước, sau đó lại đi lấy "Đều ăn thôi, còn nhiều lắm. Hôm nay cứ ăn no đi, ngày mai dậy sớm một chút. Con còn để lại năm cái, ngày mai chúng ta ăn trên đường đi."


Mỗi người phân một cái bánh, đều học theo cách của Tần Tinh, cùng ăn với nước canh. Ăn không nói ngủ không nói, người Tần gia quán triệt ăn hết sạch. Đến khi cơm nước xong, Tần Ngọc sờ sờ bụng, vẻ mặt thỏa mãn thở một tiếng, "Thực no quá, bụng con no căng rồi. Nhị tỷ, cho tới bây giờ đệ chưa từng được ăn no như vậy."


Tần Liên cũng gật gật đầu vẻ mặt tươi cười "Ừ ừ, tỷ cũng no quá đi."


Tần Liễu thị nhìn bọn nhỏ, xót xa lại đau lòng, khổ thân tụi nhỏ phải chịu khổ. Trước kia ở nhà cũ cũng không ít lần được ăn bữa cơm no. Từ khi ra ngoài thì thiếu thốn đủ đường, không được bữa nào no đủ! Mình thật vô dụng. Ngày mai đi trấn trên, cho dù thế nào cũng phải tìm việc làm, không thể để bọn nhỏ đói nữa! Kìm nén cảm xúc đứng lên, đuổi bọn nhỏ, "Nhanh đi rửa ráy, đi ngủ sớm một chút, để nương thu dọn..."


"Nương, để con dọn cho, sức khỏe nương không tốt đâu." Tần Nguyệt đoạt lấy bát đũa trong tay Tần Liễu thị, Tần Liên cũng đứng đến hỗ trợ "Nương, con đến giúp đại tỷ." Tần Liễu thị nhìn những đứa con ngoan của mình chỉ có thể gật gật đầu, đi thu dọn lò sưởi đặt đầu giường.


Mấy tỷ đệ đều tự đi tắm rửa mặt. Nói là tắm rửa chứ cũng chỉ rửa tay, rửa mặt, rửa chân, ngay cả cái khăn lông cũng không có. Ba tỷ muội dùng chung một cái khăn làm bằng vải thô để lau mặt, rửa sạch chân rồi treo lên một bên cho khô, sau đó leo lên giường.


Hai cái giường, Tần Nguyệt, Tần Tinh, Tần Liên chung một cái, Tần Ngọc còn nhỏ nên ngủ chung một giường với Tần Liễu thị. Tất cả đều mệt mỏi một ngày, hôm qua Tần Liễu thị cùng Tần Nguyệt, Tần Ngọc, Tần Liên đã trông giữ Tần Tinh cả đêm, hôm nay lại mệt mỏi một ngày, buổi tối lại ăn no bụng, chỉ chốc lát sau tất cả đều phát ra tiếng hít thở đều đều.


Tần Tinh thì ngủ no rồi, nghe tiếng thở bọn họ cười cười trong bóng đêm. Nghĩ tới ngày mai phải đi bán tổ yến như thế nào, cũng không biết chỗ nào thu mua thứ này. Nghĩ nghĩ, thời cổ đại chưa có thương trường, cũng không có nhà xưởng chuyên môn, tiệm tạp hoá khẳng định bán không được giá cao. Có lẽ tiệm thuốc sẽ thu mua nhưng không biết giá thị trường thế nào. Nếu muốn biết giá thị trường, hẳn là hỏi mấy nơi thì sẽ ra thôi. Đổi được bạc thì trước hết phải mua mấy bộ quần áo. Mấy bộ quần áo trên người này đều sắp rách hết đến nơi. Còn phải mua gạo, mua dầu, mua thịt, mua muối ăn... Nghĩ đến phải làm gì đó, đầu Tần Tinh bắt đầu đủ ý nghĩ. Nhìn căn nhà rách nát, giường phải trải cỏ nằm bỗng nhiên cảm thấy mình trọng trách nặng nề... Chờ an trí yên ổn cả nhà, mình cũng còn chưa biết sẽ trở về thế nào nữa... Nghĩ đến trở về, Tần Tinh lại là thấy tâm phiền ý loạn, quyết định không suy nghĩ gì nữa nhắm mắt lại ngủ.


Ngày hôm sau nàng bị thanh âm Tần Nguyệt xuống giường làm bừng tỉnh. Hai mươi mấy năm luôn phải bảo trì cảnh giác đã bị chậm lại, không phải là ngưởi tỉnh lại đầu tiên. Vừa ngồi dậy Tần Tinh tự phê bình mình trước, sau đó mới xuống giường. Tần Nguyệt ngăn Tần Tinh lại "Muội cứ nằm thêm một lát, tỷ đi hâm nóng bánh, ăn xong chúng ta sẽ đi." Tần Tinh lắc đầu, "Không ngủ nữa, muội dọn dẹp một chút." Tần Tinh vừa đi giày vào thì Tần Liên, Tần Liễu thị và Tần Ngọc cũng tỉnh.


Tần Tinh mở cửa, một luồng khí lạnh ùa tới phả vào mặt rất tươi mát. Chân trời còn lác đác mấy vì sao. Tần Tinh đi ra sân lấy nước rửa mặt, không có bàn chải đánh răng bèn nghĩ đổi được tiền phải mua chút muối ăn súc miệng. Sửa sang xong thì chạy một vòng quanh sân, vừa chạy vừa vẫy vẫy cánh tay, đá đá hai chân. Thân thể này còn yếu ớt, phải dưỡng sức, bằng không thể lực không tốt thì thân thủ cũng không thể trở lại.


Tần Ngọc mơ màng đi ra sân, nhìn thấy Tần Tinh vung tay đá chân thì bỗng chốc thanh tỉnh, cũng không chào hỏi, hiểu trong lòng mà không nói đi theo Tần Tinh học đấm đá theo, học giống y chang vậy. Tần Tinh mang theo Tần Ngọc chạy năm vòng trong sân thì Tần Nguyệt kêu ăn điểm tâm. Chia bánh bột ngô ăn xong, Tần Nguyệt mang túi trên lưng, Tần Liên ôm khư khư một túi nhỏ, Tần Liễu thị mang theo mấy đứa trẻ xuất phát!






Truyện liên quan