Chương 7: Về nhà
“Tiểu thư,người có thư “ Một nha đầu chạy vào phòng gọi tiểu thư.
Nữ tử ngồi ở trước ghế tựa đọc sách, bàn tay ngọc ngà thon dài mở từ trang sách,khuôn mặt trái xoan,mày ngài, mi thanh tú,mắt long lanh trong trẻo, môi đỏ, đẹp dùng từ khuynh quốc khuynh thành tả cũng không hết(đó chính là nữ chính chúng ta Tuyết Nhu). Nha đầu kia phải ngơ ngác với vẻ đẹp tiểu thư nhà mình.
”Song nhi, đưa thư cho ta xem” Tuyết Nhu lên tiếng thở dai khuôn mặt của mình quá mức để cho người chú ý rồi
”Là” Song nhi đưa thư cho tiểu thư nhà mình. Tuyết Nhu nhìn bức thư bên trên ghi bốn chữ rồng bay phượng múa “ Tôn Nữ Bảo Bối” nhìn bốn chữ này tay của Lăng Ngọc Châu đã run sẳn gai ốc cả người, bóc bức thư ra lấy tờ giấy bên trong mở ra đọc
”Tôn nữ, bảo bối của ta tháng sau là sinh thần 60 tuổi của ta. Bảo bối của gia gia hãy thu xếp để nhanh về phủ mọi người trong phủ đều nhớ thương bảo bối về” Tuyết Nhu đọc xong bức thư phải nổi da gà. Dù không muốn trở về phủ để làm một thiên kim tiểu thư người bưng nước uống, có người hầu hạ như bao nhiêu người muốn cầu mà không được. Lăng Ngọc Châu là một người thích tiêu dao không muốn bị người khác gò bó,ép buột, không muốn làm một cành vàng suốt ngày được người khác chú ý đến. Nàng không muốn suốt ngày như chú chim nhỏ bị nhốt trong một cái lồng sắt, nàng mà trở thành như vậy chắc nàng điên mất, nàng là người thế kỷ 21 thích tự tại, thích ngao du, thích làm điều mình muốn không bị ai cản, nàng đâu có giống nữ nhi cổ đại suốt ngày trong phòng thêu thùa, cầm kỳ thi họa cái gì cũng tinh thông, mấy thứ đó nàng đã học chán rồi cái nàng muốn là kiếm tiền nàng rất yêu tiền chỉ cần có gì lợi nàng để có thể vơ vét. Lần này nàng mà về con đường tương lai của nàng sẽ mù mịt như không có ánh sáng,đảm bảo nàng về sinh thần của nàng qua cái lập tức gia đình sẽ tìm một gia đình gả nàng đi, nàng không muốn gả một người mà không yêu nàng mà nam nhân cổ đại thê thiếp thông phòng đếm không siểm, haiz càng nghĩ đến không thể tưởng tượng được “ ôi cái, đầu của ta sao mà đau thế này” không về thể nào gia gia cũng lên đây mắng hối hả, rồi còn thêm tội bất hiếu nàng cho mà xem làm sao đây. Suy nghĩ một hồi nàng liền quyết định về, rồi tính mấy chuyện đó sau, nước đến đâu chặn đến đó, lo gì không có cách.
”Song nhi đi gọi Đào nhi,Mai nhi và Ngọc nhi thu xếp hành lý mai khởi hành trở về phủ” Tuyết Nhu lên tiếng gọi song nhi vào rồi dặn do thu dọn hành lý mai xuất phát về kinh thành
”Là, Song nhi đi ngay” Song nhi chạy đi báo cho ba người kia biết, rồi chuẩn bị đồ đạc, những thứ cần thiết rồi thu xếp đồ đạc để đi về kinh thành.
Sáng sớm hôm sau Tuyết Nhu đến từ biệt sư phụ của mình rồi xuống núi để về kinh thành
”Sư phụ con tới từ biệt người và đã dạy bảo đồ nhi suốt 15 năm qua” Tuyết Nhu dập đầu ba cái rồi từ biệt mọi người trong chùa để xuống núi
" Con đi vi sư cũng không giữ con nữa làm gì. Sau này con đường mà con đi vi sư rất tin tưởng ở bản thân con trọng” sư phụ nói rồi thở dài rồi dặn dò vài câu
”Sư phụ, như người cha thứ hai của con.Sư phụ người cầm lệnh bài này đi con không thể chăm sóc người được, đây là lệnh bài ăn mua thức ăn miễn phí” Tuyết Nhu nói rồi đưa cho sư phụ mình lệnh bài. Rồi đi ra ngoài
”Tuyết Nhu muội, lên đường bình an thuận buồm xuôi gió, sau này thỉnh thoảng về đây thăm mọi người” Trần Lượng cười rồi nói.
”Đúng vậy, muội đi rồi giờ chỉ còn hai tỷ muội ta ở lại rất buồn. Bọn ta sẽ rất nhớ muội” Bạch Tuyết Nắm tay Tuyết Nhu không muốn rời xa, tạm biệt
”Có phải đâu không gặp lại đâu, chúng ta sẽ hội ngộ sớm thôi” Tuyết Như cười rồi tạm biệt mọi ngưởi bước ra cổng chùa thì Mai Nhi đi Lên bẩm báo
”Tiểu thư Tuyết sơn trang gặp chuyện” Mai nhi bẩm báo tâm trạng không tốt chút nào