Chương 57: Không phải ảo ảnh
Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng, một hàng năm người lên ngựa, đi về hướng đông.
Nhìn bốn con ngựa trắng chướng mắt đằng trước, mắt của Vũ Nhạc híp lại thành một đường: “Mẹ ơi, lúc trước nghĩ làm người nên khiêm tốn, không nghĩ bốn nha đầu này liều lĩnh vô cùng, vừa xuất hiện đã là tứ thất đạp tuyết, có để cho người khác sống hay không?” Cúi đầu nhìn hãn huyết nhà mình, đột nhiên cảm thấy hơi rơi rụng. Hình như cảm thấy chủ nhân bất mãn, Thiểm Phi hờn giận hừ một tiếng, Vũ Nhạc khó chịu liếc nó: “Hừ cái rắm mà hừ, người ta đạp tuyết cũng không mắng ngươi, ngươi lại hừ, cũng không được chú ý đâu.” Thiễm Phi tung vó ngựa, kích thích hướng phía trước chạy như bay, đẩy lùi đạp tuyết về phía sau rất xa, hình như chỉ có như vậy mới làm cho tâm tư của nó cân bằng lại.
Thoáng một cái, đã trôi qua nửa tháng, tự nhiên lại không có trở ngại nào xuất hiện, việc này hình như có chút không hợp lý, lại làm cho không ai buông lỏng cảnh giác, ngược lại càng đề cao cảnh giác, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị chiến đấu.
Vũ Nhạc nhìn đằng trước bờ Lam Hải mênh mông, thản nhiên hỏi: “Hiện tại chúng ta đang ở vị trí nào?”
“Chủ nhân, qua vùng biển này, sẽ tới vị trí chỉ định, có điều… Vùng biển này, không bình yên giống vẻ bề ngoài.” Cung Tuyết di chuyển tầm mắt trên bản đồ, nhìn ra biển sâu không thấy bờ, tròng mắt đen lộ ra ánh sáng sâu thẳm.
“Dựa theo đặc điểm ra đề bình thường của Thánh Đức, vùng biển này chính là mấu chốt của thành bại.” Vũ Nhạc không quay đầu lại, nhưng trong đôi mắt dần hiện ra khí chất bá đạo: “Được rồi, lên thuyền, chúng ta không có thời gian dây dưa ở đây, Thiểm Phi, tiến vào Linh Giới.” Vừa nghĩ ý niệm, Hãn Huyết Bảo Mã biến mất tại chỗ, Vũ Nhạc thoải mái nhảy lên “thuyền”, bốn người kia cũng nhanh chóng nhảy lên: nhảy lên bè, cái gọi là “thuyền” thực ra chỉ là bè trúc chứa vừa được năm người mà thôi. Đám người Mia âm thầm vận khí, bè trúc thuận lợi tiến vào biển rộng…
Bảy ngày sau, bị mặt trời phơi nắng suýt nữa lột một lớp da của năm vị mỹ nữ. Tức giận trước tiên là Qủa Nhiễm, từ trước tới nay trên mặt đều kiêu ngạo như Khổng Tước, mà nay chỉ còn mỏi mệt và bất lực: “Chúng ta bình yên trên biển bảy ngày rồi, cứ như vậy nữa, chẳng những đen thành than mà tư cách tiến vào học viện cũng bị tước đoạt. Chúng ta không thể cứ như vậy, phải nghĩ biện pháp mới được!”
Tiểu ngọt ngào Mia, cũng không có tinh thần, cúi đầu nhìn bốn phía mặt biển yên tĩnh: “Các ngươi không cảm thấy vùng biển xung quanh đây, hình như giống như cách đây mấy ngày sao?”
“Có sao? Ta không thấy như vây? Nơi này trừ nước biển cũng chỉ có nước biển, đảo nhỏ cũng không thấy, sao ngươi nhận ra?” Thực lực của Qủa Nhiễm còn kém ba bậc so với các nàng, tối hôm đó, cho dù nàng làm phiền thế nào, Bối Khả cũng không thèm để ý đến nàng. Cuối cùng không chịu nổi nữa thì lại điểm huyệt nàng, ném xuống đất, cả đêm rét co. Đáng ch.ết, nghĩ đến đấy nàng lại cảm thấy uất ức, nữ nhân này, rất không biết xấu hổ, thật đáng giận…
Cung Tuyết từ trước tới nay luôn thờ ơ, hơi cong môi, thu lại suy nghĩ, ánh mắt có chút cảnh giác: “Không sai, ta cũng cảm giác được, lúc trước chỉ nghi ngờ, bây giờ có thể khẳng định…”
“Đây là ảo ảnh…” Bối Khả trầm mặc ít nói, hiếm khi mở miệng, lời của nàng vừa nói ra, Qủa Nhiễm lập tức nóng nảy vò tóc: “Cái gì? Ảo ảnh? Mia, mau mau nghĩ cách, không phải ngươi tinh thông mấy thứ ngũ hành bát quái sao?”
“Đây không phải là ảo ảnh…” Mia sau khi quan sát một hồi, đưa ra kết luận khiến mọi người đều nhíu mày, không phải ảo cảnh? Vậy là cái gì?