Chương 67: Đội quân anh túc

“Ngươi…Có thể đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta không? Nếu phong ấn của Qủa Nhiễm đã được giải trừ, ngươi có thể đi, cám ơn ngươi đã tự mình tới. Thật xin lỗi, đêm đã khuya, ta muốn đi nghỉ ngơi, phiền ngươi đi cho.” Mặc dù người này dáng người không tệ, còn rất vừa mắt, nhưng nàng cảm thấy loại nam nhân này không hề có cảm giác an toàn, đơn giản thưởng thức một chút là được, tiếp tục nữa, sẽ không thể dừng lại.


Vừa thấy nàng muốn rời đi, nụ cười tràn đầy khóe môi nam tử, nháy mắt một cái, hắn đến bên người nàng, giữ chặt cánh tay trắng muốt của nữ nhân: “Cứ đi như thế?”
“Vậy ngươi muốn như thế nào?” Vũ Nhạc không thoải mái nhìn về phía Thiên Duật Dạ, nói rõ ràng như vậy còn không hiểu?


“Nàng báo đáp ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?” Giọng nói trầm thấp đặc biệt của nam tử vang lên lần nữa, đáy mắt lạnh lùng, lại hiện lên chút thú vị.


“Ân nhân cứu mạng? Ngươi đang nói cái gì vậy…nói?” Trong mắt Vũ Nhạc hiện lên chút khó chịu, muốn tránh khỏi tay hắn nhưng cho dù dùng lực thế nào, cánh tay vẫn bị hắn nắm chặt.


“Hai năm trước, hai người chủ tớ các nàng nếu không được ta cứu, nàng cho rằng mình có thể sống mà đứng ở chỗ này sao?” Con ngươi màu đen lạnh lùng của nam nhân lẳng lặng nhìn Vũ Nhạc, sau một lúc, mới thở dài bất đắc dĩ: “Xem ra, là do ta quá nóng vội, thật xin lỗi.” Rồi sau đó, hắn từ từ buông cánh tay nàng ra, đôi mắt sâu thẳm hiện lên vẻ cô đơn.


“Ngươi…Ngươi nói gì? Hai năm trước, chẳng lẽ…Là do ngươi cứu ta?” Họ vẫn luôn muốn biết rốt cuộc năm đó là ai cứu họ, nhưng không tìm được nguyên nhân, thì ra, là hắn?
“Hừ!” Hình như nam nhân có chút tức giận, quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn nàng.


available on google playdownload on app store


Trong lòng Vũ Nhạc không khỏi buồn cười, nam nhân này lại có tính cách trẻ con như vậy, nàng cũng không giận nữa, kéo kéo ống tay áo của hắn: “Thật xin lỗi, ta không biết là ngươi đã cứu chúng ta, vậy…Vì sao ngươi lại bỏ đi?”


“Phiền phức.” Nam nhân nhún vai, chậm rãi xoay người nhìn về phía nàng: “Nếu bị nàng quấn lấy, chẳng phải rất phiền phức?”


“Vậy còn bây giờ? Ngươi không sợ phiền phức sao?” Suy nghĩ kiểu gì vậy, tư duy của nam nhân này không bình thường chút nào. Bây giờ rõ ràng là hắn quấn lấy nàng, cũng không phải là nàng làm phiền hắn, thật sự là buồn cười.


“Bây giờ không giống trước kia, bởi vì hiện tại, ta đã có khả năng bảo vệ nàng. Vũ nhi, ta và nàng kiếp trước kiếp này trải qua mười kiếp. Tuy rằng lúc này nàng chưa khôi phục trí nhớ, nhưng nàng là của ta, ai cũng không thể cướp đi, cho nên, mặc kệ bên cạnh nàng xuất hiện bao nhiêu nam nhân thối tha, nàng đều phải nhớ kỹ, nàng là của ta, nàng là người đã có phu quân, hiểu chưa?” Trong mắt Thiên Duật Dạ, chính là khí chất bá đạo.


Ách…Hắn nói cái gì? Kiếp trước kiếp này, trải qua mười đời? Đàn ông đã có vợ? Điên rồi, rõ ràng nàng mới có mười hai tuổi thôi, làm thế nào đã có phu quân rồi hả? Đây không phải là phát triển quá nhanh sao? Rốt cuộc là có ý gì? Sao nàng càng nghe càng mơ hồ?


Nhìn khuôn mặt mơ hồ của tiểu nữ nhân, Thiên Duật Dạ không nhịn được cười khẽ, dịu dàng đặt tay lên trán nàng, giãn lông mày đang nhíu chặt của nàng: “Chờ phong ấn của nàng được giải trừ, ta sẽ giúp nàng khôi phục trí nhớ, nhưng không phải bây giờ. Hiện tại, bên cạnh chúng ta có rất nhiều kẻ nguy hiểm, ta không thể tiết lộ nàng, hiểu không? Đừng làm đau chính mình, lúc nhìn thấy ta không cần nhíu mày như vậy. Thánh Đức là nơi phù hợp để nàng tu luyện thật tốt, nàng chăm chỉ tu luyện, sau một thời gian nữa ta sẽ trở lại thăm nàng. Đây, nàng hãy giữ lấy, lúc nào nhớ ta, chỉ cần ấn nút này, ta sẽ xuất hiện bên cạnh nàng.”


Thần kỳ như thế? Mẹ nó, chẳng phải lợi hại hơn cả Đôrêmon sao? “Đây là cái gì?” Sẽ không phải là máy truyền tin chứ?”


“Là máy truyền tin, ấn ký của ta đã lưu ở bên trong, lúc nhớ ta thì ấn vào, là được rồi.” Nam nhân thân mật sờ chóp mũi nàng, “Được rồi, ta phải đi, trời mau sáng quá.”


“Ngươi cảm thấy ta sẽ nhớ ngươi sao?” Vũ Nhạc không nhịn được đả kích hắn, nam nhân này, có phải quá coi trọng bản thân quá rồi không?
“Nàng nói thử xem?” Nam nhân cười như không cười, nhướng mày, xoay người rời đi, biến mất rất nhanh trong màn đêm.


“Ta nói? Dĩ nhiên là ta không nhớ ngươi.” Vũ Nhạc giễu cợt bĩu môi: “Thật vô lý, chẳng lẽ ta lại không biết ta có phu quân lúc nào sao? Mười hai tuổi đã có chồng, có phải hắn có tính luyến đồng không? Tiếc cho bộ dáng của hắn, nếu không phải vì hắn đã từng cứu chúng ta, lão nương nguyền rủa ngươi!”


Phốc một tiếng, có người không kìm được cười lên, Vũ Nhạc nhíu mày, lúc này nàng mới nhìn thấy mấy người Cung Tuyết đã tới gần mình, nàng cầm máy truyền tin, quơ quơ trước mắt họ: “Nói đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Mà bây giờ các ngươi đã khôi phục trí nhớ, tiện thể nói luôn cho ta biết, nam nhân này là ai hả?”


“Tiểu thư, ngươi không cảm thấy gì sao?” Bộ mặt Cung Tuyết kinh ngạc nhìn Vũ Nhạc, nàng phải mẫn cảm với hơi thở của chủ nhân nhất chứ?


“Cảm giác cái gì? Cảm giác cái lông à, nhanh nói đi, hắn…Rốt cuộc là ai?” Lúc này, trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lạnh lùng, không hỏi ra nguyên cớ, nàng sẽ không buông tha bọn họ.
“Là người rất quan trọng với người.” Qủa Nhiễm rụt cổ lại, nhẹ giọng nói.


“Rất quan trọng? Quan trọng như thế nào?” Vũ Nhạc nhíu mày, chắng lẽ…Điều nam nhân kia nói là sự thật?


“Tiểu thư, người cần gì phải đi truy xét những thứ này chứ? Cái gì cần biết sớm muộn sẽ biết, nếu là của người, người tránh không được, nếu không phải của người, thì người cũng không cần phiền nao. Chủ tử, cũng chính là Thiên thiếu gia. Từ đầu chí cuối ngài ấy đều đặt người ngậm trong miệng sợ tan, cưng chiều vô cùng. Nếu bây giờ ngài ấy chưa nói rõ cho người biết, chắc hẳn có khổ tâm riêng. Đừng nhìn đại lục này gió êm sóng lặng, kỳ thật hàm chứa nguy hiểm cực lớn ở bên trong. Ngài ấy vì người mà thật sự đã làm rất nhiều việc, người sẽ dùng tâm của mình để cảm nhận, được không?” Cung Tuyết cau mày, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn về phía Vũ Nhạc, giải thích cặn kẽ.


Sau khi nghe xong, Vũ Nhạc tức giận nhướn mày: “Hừ, các ngươi cứ thừa nước đục thả câu đi, sớm muộn gì cũng bức ta ch.ết ngạt, các ngươi mới vừa lòng! Trở về, ngủ!” Dứt lời, nàng quay đầu đi vào nhà tranh, dày vò cả đêm, mệt ch.ết đi được.


Nhìn thấy nàng đã vào phòng, đám người Cung Tuyết đồng thời nhìn lên bầu trời, các nàng còn phải chờ bao lâu nữa đây?


Sáng sớm ngày thứ hai, các tân học viên đứng ở quảng trường của Thánh Đức, được hoan nghênh nhiệt liệt. Cùng lúc đó, các nàng được nhìn thấy các thiếu nữ nhất đẳng thiên tài trong truyền thuyết. Trong đám tiểu nha đầu, nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, mọi kích động đều hiện rõ ràng. Vũ Nhạc giật giật khóe miệng: “Cho dù là ở chỗ nào, sức mạnh của thần tượng, đều là vô cùng lớn nha!”


Cung Tuyết mỉm cười: “Trong các học viên ở khóa trước, có một tiểu đội hoàn hảo nhất, sáu người một tổ, các nàng cùng nhau chiến đấu hoàn thành nhiệm vụ, dù là thành thân, sinh con cũng đều cùng một nơi. Thật xứng đáng danh xưng tỷ muội, những chuyện này ở Thánh Đức, Bá Quyền là chuyện nhìn mãi cũng quen mắt.”


“Ôi trời, các ngươi nhìn xem, vị đứng đầu kia, không phải là tiểu đội Phượng Hoàng sao? Đứng đầu là đội trưởng, chính là dòng chính nữ của Lăng thị gia tộc Lăng Tiêu Hàm. Đứng cạnh nàng ta là phó đội trưởng Hỏa Phượng, tiếp theo là Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Ngữ, Nam Cung Nhan, Tô Mạt. Lai lịch các nàng cũng không nhỏ, đều là thiên kim tiểu thư của các thế lực hạng nhất. Đội này của các nàng cùng nhập học bốn năm trước, mà bây giờ đã qua bốn năm, đã trưởng thành tới mức này, không thể làm cho người khác không sợ hãi nha!”


“Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói đội trưởng Lăng Tiêu Hàm không phải là người đơn giản, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi đã bước vào cảnh giới Tử Vương. Bốn năm nàng đã lên được cấp độ này, không thể nói không đáng sợ. Không giống như chúng ta, vẫn còn ở Võ Giả.”


“Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình nha, không phải chúng ta vừa mới nhập học sao? Vẫn còn cơ hội, bốn năm nữa, nói không chừng chúng ta còn lợi hại hơn nàng ấy, đúng không?”


“Có phải chỉ cần được Thánh Đức chọn là tiểu đội xuất sắc là có thể vào ở khu biệt viện này à? Nghe nói khu biệt viện đó đều là các học viên ưu tú, mỗi phân đội một nhà riêng ba tầng lầu đó, thật làm cho người ta hâm mộ.”


“Yên tâm đi, chỉ cần ngươi chịu cố gắng thì những thứ này sớm muộn gì ngươi cũng có được. Bây giờ không phải cứ hâm mộ là được.”
Ngươi có thể ngừng lại được không….


Nghe bên tai vang lên tiếng nói chuyện càng lúc càng to, Vũ Nhạc có hứng thú, không biết tương lai các nàng sẽ trưởng thành tới mức nào đây?


“Tiểu thư, chúng ta cần đặt một cái tên, chút nữa sợ là sẽ có thông cáo phân tiểu đội. Ba tháng sau tân học viên sẽ thi đấu, nghe nói Bá Quyền cũng tham gia, xem ra học viện rất coi trọng lần tỷ thí này.” Cung Tuyết nhíu mày, ba tháng, xem ra các nàng phải nhanh chóng giải trừ phong ấn.


“Vậy gọi là…Anh Túc, thuốc phiện có độc, xin chớ đến gần” Vũ Nhạc nhìn đội Phượng Hoàng cách đó không xa, đôi mắt khẽ nheo lại, tương lai sẽ thuộc về đội Anh Túc chúng ta!


“Khí phách, tên này thật tuyệt, đúng là loài hoa chúng ta thích nhất, ôi chao, đây chính là dành riêng cho chúng ta!” Mia vừa nghe nàng nói, đôi mắt híp thành thành một hàng.


“Đêm nay, chuẩn bị giải trừ phong ấn cho ta, không có vấn đề gì chứ?” Muốn trở nên cường đại, bước đầu tiên là giải trừ phong ấn.
“Không vấn đề gì, chúng ta đã chuẩn bị tốt.” Bốn người Qủa Nhiễm gật đầu, bộ dáng tràn đầy tự tin.


“Ta có thể làm gì không?” Thời gian vừa rồi ở chung, Mộc Ngư cùng đã hiểu rõ tính cách các nàng, đôi khi nàng không hiểu các nàng đang nói gì, nhưng chỉ cần có lợi cho tiểu thư, nàng đều tán thành.


“Nấu cơm, chúng ta không biết nấu cơm, cho nên phải làm phiền muội.” Vũ Nhạc nháy mắt mấy cái, may mắn là đã mang Ngư nhi theo, bằng không, thật không biết cuộc sống sau này trải qua như thế nào. Từ ngày ở trong nhà tranh, Thánh Đức sẽ không trông coi sống ch.ết của các nàng, một ngày ba bữa đều do các nàng tự giải quyết. Chưa từng thấy trường học nào vô trách nhiệm như vậy, thật không tử tế.


“Việc này không thành vấn đề, được rồi, chúng ta bắt đầu. Sau khi đại hội kết thúc, chúng ta cùng lên phố mua đồ.” Mộc Ngư thấy mấy người Các chủ đi lên bục giảng, lập tức ngậm miệng.
Đám người Vũ Nhạc gật đầu, đúng là các nàng đã lâu không xuất môn.


Sáng sớm ngày thứ hai, các tân học viên đứng ở quảng trường của Thánh Đức, được hoan nghênh nhiệt liệt. Cùng lúc đó, các nàng được nhìn thấy các thiếu nữ nhất đẳng thiên tài trong truyền thuyết. Trong đám tiểu nha đầu, nhìn thấy thần tượng trong lòng mình, mọi kích động đều hiện rõ ràng. Vũ Nhạc giật giật khóe miệng: "Cho dù là ở chỗ nào, sức mạnh của thần tượng đều là vô cùng lớn nha!"


Cung Tuyết mỉm cười: "Trong các học viên ở khóa trước, có một tiểu đội hoàn hảo nhất, sáu người một tổ, các nàng cùng nhau chiến đấu hoàn thành nhiệm vụ, dù là thành thân, sinh con cũng đều cùng một nơi. Thật xứng đáng danh xưng tỷ muội, những chuyện này ở Thánh Đức, Bá Quyền là chuyện nhìn mãi cũng quen mắt."


"Ôi trời, các ngươi nhìn xem, vị đứng đầu kia, không phải là tiểu đội Phượng Hoàng sao? Đứng đầu là đội trưởng, chính là dòng chính nữ của Lăng thị gia tộc Lăng Tiêu Hàm. Đứng cạnh nàng ta là phó đội trưởng Hỏa Phượng, tiếp theo là Mục Tuyết Dạng, Thương Lan Ngữ, Nam Cung Nhan, Tô Mạt. Lai lịch các nàng cũng không nhỏ, đều là thiên kim tiểu thư của các thế lực hạng nhất. Đội này của các nàng cùng nhập học bốn năm trước, mà bây giờ đã qua bốn năm, đã trưởng thành tới mức này, không thể làm cho người khác không sợ hãi nha!"


"Đúng vậy, đúng vậy. Nghe nói đội trưởng Lăng Tiêu Hàm không phải là người đơn giản, năm nay mới chỉ mười sáu tuổi đã bước vào cảnh giới Tử Vương. Bốn năm nàng đã lên được cấp độ này, không thể nói không đáng sợ. Không giống như chúng ta, vẫn còn ở Võ Giả."


"Ngươi cũng đừng tự coi nhẹ mình nha, không phải chúng ta vừa mới nhập học sao? Vẫn còn cơ hội, bốn năm nữa, nói không chừng chúng ta còn lợi hại hơn nàng ấy, đúng không?"


"Có phải chỉ cần được Thánh Đức chọn là tiểu đội xuất sắc là có thể vào khu biệt viện này à? Nghe nói khu biệt viện đó đều là các học viên ưu tú, mỗi phân đội một nha riêng ba tầng lầu đó, thật làm cho người ta hâm mộ."


"Yên tâm đi, chỉ cần ngươi chịu cố gắng thì những thứ này sớm muộn gì ngươi cũng có được. Bây giờ không phải cứ hâm mộ là được.
Ngươi có thể ngừng lại được không....


Nghe bên tai vang lên tiếng nói chuyện càng lúc càng to, Vũ Nhạc có hứng thú, không biết tương lai các nàng sẽ trưởng thành tới mức nào đây?


"Tiểu thư, chúng ta cần đặt một cái tên, chút nữa sợ là sẽ có thông cáo phân tiểu đội. Ba tháng sau tân học viên sẽ thi đấu, nghe nói Bá Quyền cũng tham gia, xem ra học viện rất coi trọng lần tỷ thí này." Cung Tuyết nhíu mày, ba tháng, xem ra các nàng phải nhanh chóng giải trừ phong ấn.


"Vậy gọi là Anh Túc, thuốc phiện có độc, xin chớ đến gần" Vũ Nhạc nhìn đội Phượng Hoàng cách đó không xa, đôi mắt khẽ nheo lại, tương lai sẽ thuộc về đội Anh Túc chúng ta!


"Khí phách, tên này thật tuyệt, đúng là loài hoa chúng ta thích nhất, ôi chao, đây chính là dành riêng cho chúng ta!" Mia vừa nghe nàng nói, đôi mắt híp thành một hàng.
"Đêm nay, chuẩn bị giải trừ phong ấn cho ta, không có vấn đề gì chứ?" Muốn trở nên cường đại, bước đầu tiên là giải trừ phong ấn.


"Không vấn đề gì, chúng ta đã chuẩn bị tốt." Bốn người Qủa Nhiễm gật đầu, bộ dáng tràn đầy tự tin.


"Ta có thể làm gì không?" Thời gian vừa rồi ở chung, Mộc Ngư cũng đã hiểu rõ tính cách các nàng, đôi khi nàng không hiểu các nàng đang nói gì, nhưng chỉ cần có lợi cho tiểu thư, nàng đều tán thành.


"Nấu cơm, chúng ta không biết nấu cơm, cho nên phải làm phiền muội." Vũ Nhạc nháy mắt mấy cái, may mắn là đã mang Ngư nhi theo, bằng không, thật không biết cuộc sống sau này trải qua như thế nào. Từ ngày ở trong nhà tranh, Thánh Đức sẽ không trong coi sống ch.ết của các nàng, một ngày ba bữa đều do các nàng tự giải quyết. Chưa từng thấy trường học nào vô trách nhiệm như vậy, thật không tử tế.


"Việc này không thành vấn đề, được rồi, chúng ta bắt đầu. Sau khi đại hội kết thúc, chúng ta cùng lên phố mua đồ." Mộc Ngư thấy mấy người Các chủ đi lên bục giảng, lập tức ngậm miệng.
Đám người Vũ Nhạc gật đầu, đúng là các nàng đã lâu không xuất môn,






Truyện liên quan