Chương 85: Chúng ta nổi tiếng rồi sao?
Qủa Nhiễm phẫn nộ thấy Tả Nguyên Kỳ hồi lâu không phản ứng, không chút nghĩ ngợi liền tát thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, gã sai vặt đứng bên cạnh sợ hãi hô lên, nghĩ muốn ngăn cản nhưng không kịp. Đáng tiếc cho Tả đại thiếu đã bị trúng một tát mạnh như vậy, lại vẫn bị ánh mắt kiêu ngạo nhìn sang. Tả Nguyên Kỳ bị đau, ôm lấy mắt phải bị thương, gương mặt nhăn nhó vặn vẹo: “Ngươi đúng là nữ nhân dã man, ngươi không hiểu rụt rẻ là cái gì sao? Trời ơi, mặt ta, mặt của ta.”
“Đáng đời, cho ngươi dám xem thường bản tiểu thư?” Qủa Nhiễm nghiêng cổ, bắt đầu quay quay cổ tay, cười cười hung dữ nhìn hắn: “Có hay không? Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi có nói hay không?”
Tả Nguyên Kỳ vừa ôm lấy má phải của mình, vừa nổi giận đùng đùng nhìn Qủa Nhiễm: “Muốn biết? Lão tử lại không thèm nói cho ngươi, ngươi cái đồ nữ nhân dã man này, chúng ta, chờ xem!” Dứt lời, hắn dùng khinh công, bất nhã ôm đầu đi luôn, nếu hắn còn tiếp tục ở lại, rất có khả năng dính một chưởng của nữ nhân này, nhất định thế.
Qủa Nhiễm nhìn hắn tức giận chuồn đi, vừa định đuổi theo, lại bị Vũ Nhạc cản lại: “Được rồi, ngươi đã đánh hắn một quyền, nên hết giận đi? Nếu có cơ hội, lại hỏi hẳn cũng không muộn.”
“Nhưng mà, lão nương rất khó chịu, cư nhiên lại bị một tên tiểu tử xem thường, nghĩ lại trong lòng lại vô cùng buồn bực.” Qủa Nhiễm thờ phì phì ngồi lên ghế gần đó, lồng ngực thở phập phồng, cực kì dễ thấy lần này tức giận không nhẹ.
“Được rồi, về sau sẽ có cơ hội tính sổ, hôm nay chúng ta cũng đã quá mệt rồi.” Vũ Nhạc tỉnh bơ nhìn về phía ngoài hội trường, nhìn theo ánh mắt của nàng, Qủa Nhiễm kinh hãi: “Ối trời ơi, những người này, muốn làm gì?”
Nhìn về phía hai bên đường ra hội trường, không biết từ lúc nào đã tụ tập không ít những thiếu niên và thiếu nữ, vẻ mặt bọn họ tràn đầy hưng phấn giơ cao bảng hiệu tiểu đội Anh Túc, ánh mắt sáng quắc nhìn xung quanh hội trường. Một cảnh này làm cho Vũ Nhạc nghĩ tới tuổi trẻ khinh cuồng của chính mình, nhìn thấy đám người nhiệt tình như lửa, Qủa Nhiễm nhịn không được giật giật khóe miệng, thì ra, các nàng nổi tiếng rồi sao?
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ…” Vũ Nhạc đang kinh ngạc, chợt nghe thấy một giọng nói trầm thấp quen thuộc, vẻ mặt nàng trở nên ấm áp, hưng phấn quay đầu sang phía khác, vừa lúc nhìn thấy huynh đệ Nhạc gia đang ở phía bên trái nàng, “Mộ Thần ca ca, Mộ Dương ca ca, các huynh sao lại đến đây?”
“Muội muội, trận đấu hôm nay của muội thật sự là vô cùng tuyệt vời.” Nhạc Mộ Dương vừa thở hổn hển, vừa vỗ vỗ đầu của Vũ Nhạc. Hôm nay biểu hiện của muội muội nhà mình thật sự là ngoài dự đoán của bọn họ.
“Đúng vậy, Tiểu Vũ, có phải muội nên cho các ca ca một lời giải thích hay không?” Nhạc Mộ Thần hai tay ôm ngực, mỉm cười nhìn Vũ Nhạc.
Vũ Nhạc xấu hổ gãi gãi đầu, “Ca ca, chuyện này nói ra thì dài dòng, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.”
“Các ngươi chắc chắn muốn cứ như vậy ra ngoài sao?” Nhạc Mộ Thần nhíu mày nhìn về phía lối ra, Vũ Nhạc dừng chân một chút, có chút phiền não vò vò tóc, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Ha ha, không ngờ là nha đầu ngươi cũng có lúc khó xử như vậy, hôm nay các ngươi đúng là tiêu điểm chú ý của học viên hai trường, những thiếu niên thiếu nữ ở cửa kia đã coi sáu người các ngươi là đối tượng sùng bái rồi. Năm đó ca ca ta cũng không được đãi ngộ tốt như vậy đâu!” Nhạc Mộ Dương ghen tị liếc nhìn Vũ Nhạc, nha đầu này sao lại có vận chó săn tốt như vậy chứ?
“Ca ca, có phải huynh nên nghĩ xem chúng ta làm cách nào rời khỏi nơi này hay không?” Vũ Nhạc cong môi, nhướn mày nhìn Nhạc Mộ Dương.
Nhạc Mộ Thần khẽ cười: “Cái này làm khó muội sao? Thôi, dù sao hôm nay cũng bị muội làm tò mò, ta sẽ từ bi chở các ngươi một chuyến.” Dứt lời, một tiếng còi vang lên, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện một con thú khổng lồ, “Trời ơi, là đại bàng Phi Thiên sao? Ca ca, huynh khế ước lúc nào vậy?”
Nhạc Mộ Thần cười nhẹ: “Ở trong bảo tháp trong cấm địa của Bá Quyền, đi thôi, chúng ta tới thị trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi một chút.”
Đám người Qủa Nhiễm vui vẻ, lôi kéo Vũ Nhạc nhảy lên, Phi Thiên ưng lớn hơn cả Phi Thiên bằng. Tám người bọn họ ngồi xuống, không hề cảm thấy chật chội. Sau khoảng thời gian một ly trà, bọn hắn đã đặt chân lên trấn nhỏ ở gần Bá Quyền và Thánh Đức, tìm một trà lâu tương đối yên tĩnh, vừa nghỉ ngơi, vừa giải thích những chuyện vừa xảy ra.
Nghe xong lời giải thích của Vũ Nhạc, Nhạc Mộ Thần tươi cười: “Ta và phụ thân cho tới bây giờ đều biết muội không hề đơn giản, không nghĩ rằng nha đầu muội lại có thân phận quỷ dị khó lường như vậy, có thể có được muội muội như ngươi thực sự là vinh hạnh của chúng ta!”
“Ca ca, sao huynh cũng trêu đùa ta?” Vũ Nhạc nhịn không được nhướn mày, có trời biết trong khoảng thời gian này nàng sống mệt mỏi như thế nào.
“Phong ấn của muội có thể giải trừ, chúng ta thật lòng vui mừng thay muội, sau này, con đường của muội còn rất dài đó muội tử, phải nỗ lực hơn nữa!” Nhạc Mộ Dượng vỗ vỗ bả vai Vũ Nhạc, tỏ vẻ huynh thật sự xem trọng tình thế của muội.
“Tiểu đội Anh Túc của các ngươi hôm nay có thể coi là một cú nổ lớn, có thể đánh cho bọn Hỏa thái tử hoa rơi nước chảy, thật sự không đơn giả! Có điều, sau này có thể dẫn tới một chút phiền toái.” Nhạc Mộ Thần vuốt cằm, nụ cười từ từ thu hồi, trong mắt ánh lên vẻ lạnh lùng.
“Ca ca, chuyện này các huynh không cần nhúng tay, chúng ta có thể tự ứng phó.” Vũ Nhạc cười thản nhiên, bộ dáng suy tính kỹ càng.
“Ta lại quên mất, các ngươi đều có thân phận khác thường, tứ đại gia tộc lánh đời, Vũ nhi, mấy người bằng hữu của muội không hề đơn giản!” Nhạc Mộ Thần chợt lộ ra ý cười.
Cung Tuyết nghe hắn nói vậy, dịu dàng cười: “Mộ Thần ca ca khách khí rồi, thân là thủ hộ của tiểu thư, đó là những việc chúng ta phải làm.”
“Cái tên thái tử vô tích sự kia, có bản lĩnh thì qua đây.” Qủa Nhiễm nghĩ đến hắn lại nghĩ đến cái tên Tả Nguyên Kỳ kia, nhất thời sắc mặt cũng trầm xuống.
“Nhiễm nhi, muội còn suy nghĩ về chuyện kia sao?”
Nhìn dáng vẻ Qủa Nhiễm đằng đằng sát khí, Vũ Nhạc không
biết nói gì, nhíu nhíu mày, người này cũng thật thù dai.
Qủa Nhiễm hừ lạnh: "Đừng để ta gặp lại hắn, nếu không lão nương nhất định đánh hắn đến mẹ hắn cũng không nhận ra."
"Đúng rồi, Tiểu Vũ, vừa nãy ta có chú ý tới cái người muội gọi là tỷ tỷ, Yêu Vũ Nghiên có điều nàng ta tựa hồ đang bỏ đi." Nhạc Mộ Thần nghĩ tới sắc mặt tối tăm trước khi rời đi của Yêu Vũ Nghiên, cảm thấy có chút bất an.
"Ca ca, ngày mai phiền huynh chiêu cáo thiên hạ, Vũ Nhạc ta là nghĩa nữ do phụ thân thu dưỡng, thân phận chân chính của ta là Yêu Vũ mị củi mục của Yêu Cung." Đã tới lúc đi tính toán sổ sách bọn họ thiếu nàng rồi.
"Đây là muội muốn...?" Nhạc Mộ Dương nhìn khóe môi Vũ Nhạc gợi lên nụ cười lạnh lẽo, đột nhiên cảm thấy đổ mồ hôi lạnh phía sau.
"Đương nhiên là lấy lại toàn bộ những gì của ta! Nhân tiện đi gặp lại cái người ta gọi là phụ thân!" Nhắc tới Yêu Vấn Thiên, trong mắt Vũ Nhạc tràn đầy lạnh lẽo.
"Vậy muội dự định khi nào xuất phát? Có muốn chúng ta trợ giúp không?" Nhạc Mộ Thần không hề lo lắng các nàng chịu thiệt, nhưng thế lực của Yêu Cung cũng không thể khinh thường, bất kì việc gì vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
"Không cần, nếu như cần thì muội sẽ báo cho ca ca, chút nữa trở về học viện, nếu không có chuyện gì thì sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát." Vũ Nhạc nở nụ cười xinh đẹp, khuôn mặt lúc này lộ hết vẻ hưng phấn, đối với ngày mai, nàng vạn phần chờ mong.
Ngay sau khi Vũ Nhạc vừa mới trở lại học viện, Nhạc Mộ Thần thông qua thế lực Nhạc gia đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi về tài phú, chiếu cáo thiên hạ về thân phận của Vũ Nhạc. Điều này làm cho các thiếu niên thiếu nữ còn đang đắm chìm trong trận đấu đặc sắc của tiểu đội Anh Túc lập tức kinh sợ. Hóa ra thiếu nữ áo tím sáng ngời trên khán đài hôm nay cư nhiên là trưởng nữ Yêu Vũ Mị của Yêu Cung. Nhưng mà, không phải hai năm trước Yêu Vũ Mị đã bị trượt chân xuống vách núi ch.ết rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở thành nghĩa nữ của Nhạc gia? Là sống lại sao? Hay là có ẩn tình khác? Nàng còn quá nhỏ, tới cùng là đã trải qua những lận đận gì đây?
Trong khi mọi người còn đang suy đoán và tò mò, chuyện về Yêu Vũ Mị trong một đêm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, hiển nhiên cũng truyền vào tai Yêu Vân Thiên.
Năm đó, sau khi Yêu Vấn Thiên xuất quan (ra khỏi nơi tu luyện), Tiết Bảo Phượng vô liêm sỉ nói Yêu Vũ Mị trượt chân ở vách núi, còn có gã sai vặt và nha hoàn làm chứng. Cho dù Yêu Vấn Thiên không hề thích nữ nhi này, nhưng chung quy vẫn là cốt nhục của chính mình, sau khi im lặng hồi lâu, hắn yêu cầu Tiết Bảo Phượng an táng thật tốt. Nhưng hai năm trôi qua, nay lại truyền tới một tin tức như vậy, làm sao không làm cho hắn kinh sợ? Trước tiên hắn lập tức gọi Tiết Bảo Phượng vào phòng chất vấn: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải ngươi nói nàng đã ch.ết rồi sao? Tại sao lại trở thành nghĩa nữ của Nhạc gia? Có phải ngươi có chuyện gì gạt ta không?"
Tiết Bảo Phượng vừa lúc xế chiều mới nhận được bồ câu đưa tin của Yêu Vũ Nghiên, sau khi đọc bức thư, bà ta kinh hãi ngã xuống đất. Một người đã ch.ết hai năm cư nhiên lại sống lại? Cư nhiên lại là nghĩa nữ của thế lực hạng nhất Nhạc gia, càng đáng sợ hơn nữa là lại trở thành thiên tài của học viện Thánh Đức? Điều này làm sao bà ta chấp nhận được? Làm sao chấp nhận được đây?
Đối mặt với chấn vấn của Yêu Vấn Thiên, bà ta bình tâm lại, nhanh chóng thay đổi bộ mặt khác, kéo ống tay áo Yêu Vấn Thiên gào khóc: "Trời đất chứng giám, lão gia, năm đó đúng là có gia nhân tận mắt nhìn thấy Yêu Vũ Mị rơi xuống vách núi, bây giờ làm sao thiếp biết được làm sao nàng lại sống lại? Hơn nữa, đáy vực kia sâu như vậy, ai nghĩ được tiểu nha đâu mười tuổi có thể còn sống sót? Vì sao lão gia chưa hỏi rõ ràng đã chất vấn thiếp chứ?"
Nghe Tiết Bảo Phượng ủy khuất khóc lóc, Yêu Vấn Thiên phiền não phất phất tay: "Khóc cái gì mà khóc? Có cái gì khổ? Ta chỉ hỏi ngươi một chút, đến mức thế sao? Nếu không phải ngươi làm gì thì đi chuẩn bị cho ta, vài ngày nữa ta sẽ tự mình tới Nhạc gia đón Vũ nhi trở về."
"Người nói cái gì? Lão gia, người muốn đưa cái tiểu tiện....tiểu nha đầu kia trở về? Vì sao?" Tiết Bảo Phượng kinh ngạc, nhanh chóng đi lên phía trước, kéo tay áo của Yêu Vấn Thiên, không thể tin nổi nhìn hắn.
"Vì sao? Cái này cũng phải hỏi sao? Kia vốn là nữ nhi của ta, trước đây không biết thì thôi, mà bây giờ đã biết nàng còn sống, chẳng lẽ ta có thể bỏ mặc sao?" Yêu Vấn Thiên không muốn nói lời vô nghĩa với bà ta, vung ống tay áo, rời đi, nữ nhân này, như thế nào càng ngày càng khiến người ta chán ghét rồi hả?