Chương 89: Thời gian bốn năm
Nhưng mà, khi tin tức tức truyền tới tai Vũ Nhạc, nàng chỉ lười biếng cười
cười: "Ta không có hứng thú với Yêu Cung, chàng hãy thu lại đi?" Dứt lời, nàng nhíu mày nhìn về phía Thiên Duật Dạ bên cạnh, Thiên Duật Dạ hơi rũ mắt xuống nghĩ một lát rồi gật gật đầu: "Cũng được, tuy hiện giờ thế lực của Yêu Cung đã suy yếu không ít, nhưng thế lực này cũng không thể khinh thường. Sau này, Yêu Cung vẫn giao cho phụ thân nàng xử lý, có điều, thật sự ở cùng một con thuyền với Tử Minh cung chúng ta. An bài như vậy, phụ thân nàng cũng được an toàn, thế nào?"
"Không sao cả, mấy chuyện này ta chẳng muốn quản, giao cho chàng ta cực kỳ yên tâm, còn về Yêu Vấn Thiên, hãy cho ông ta toại nguyện đi!" Nghĩ trước nghĩ sau, bất quá hắn cũng là người đáng thương, lão bà mình hồng hạnh vượt tường nhiều năm như vậy mà không biết, không bị tức ch.ết đã coi như phúc lớn mệnh lớn rồi.
Vũ Nhạc nói Thiên Duật Dạ cũng không phản đối, nhanh chóng truyền đạt lại ý tứ cho Tu Ngưu, cho hắn toàn quyền xử lý công việc của Yêu Cung. Đến đây, chuyện của Yêu Cung tạm thời bình ổn lại. Sau đó, Vũ Nhạc từng đề cập tới việc đi tìm tỷ muội Yêu Vũ Nghiên, nhưng lại bị Yêu Vấn Thiên cự tuyệt, Vũ Nhạc thấy thế, cũng không muốn nhúng tay nữa.
Trong thời gian tám ngày, Thiên Duật Dạ mang theo Vũ Nhạc du khắp Tử Minh đại lục, ăn hết các món ngon, vui chơi ở những nơi thú vị, tình cảm giữa hai người cũng bất tri bất giác ấm lên. Khi tới thời điểm tám ngày sau, Thiên Duật Dạ ôm Vũ Nhạc trong lòng, vẻ mặt không nỡ buông cũng vô cùng bất đắc dĩ: "Lần này chúng ta từ biệt, không biết đến bao giờ mới gặp lại. Luyện tháp địa ngục của Thánh Đức nguy hiểm trùng trùng, có người đi vào mà không đi ra được. Nàng lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, không thể làm việc hấp tấp, biết không?"
"Được được được rồi, ta không phải tiểu hài tử, chàng chỉ cần nhớ rõ, chờ tới lúc ta bước ra khỏi đó, nhất định phải nói hết mọi chuyện cho ta nghe, nếu không ta sẽ không để yên cho chàng." Bốn năm, nàng cho chính mình thời gian bốn năm, bốn năm sau, nàng nhất định phải ở đỉnh kỳ Tử Đề, đây là mục tiêu của nàng, cũng là con đường nàng phải đi.
"Nàng yên tâm, lúc đó, dù nàng không muốn biết thì ta cũng sẽ nói hết mọi thứ cho nàng." Về phàn chín kiếp trước đây, vẫn nên đợi phong ấn kiếp trước của nàng được giải trừ rồi nói sau, nêu bây giờ nói ra sợ là nàng không chịu nổi.
"Ta đi đây, chàng....buông ra đi?" Vũ Nhạc bị hắn ôm ấp ngồi trên dù, mặt cười tản ra sắc đỏ mê người, làm cho Thiên Duật Dạ lập tức nhìn tới ngây ngốc: "Nàng thật đẹp, sau bốn năm nữa còn mê người thế nào nữa đây?"
"Thôi đi, già mà không đứng đắn, ta đi thật đây." Dứt lời, nàng nhay xuống đầu gối của hắn quyết đoán xốc màn xe lên, khi nàng vừa mới bước một chân ra lại bị hắn dùng lực ôm vào trong lòng, vẻ mặt mềm mại như nước nhìn nàng: "Nhớ rõ, chỉ được nhớ ta!"
Vũ Nhạc bất đắc dĩ chớp mí mắt: "Được rồi, ta biết rõ, chàng thật dong dài, buông tay đi..." Nói xong lời cuối cùng làm chính nàng cũng thấy không biết phải làm thế nào, nam nhân này, nàng cũng không chạy theo người khác, có cần lưu luyến như vậy không?
Thiên Duật Dạ bị Vũ Nhạc nói như vậy, tức giận nhéo nhéo chóp mũi nàng: "Vật nhỏ này, lão tử đây là yêu thương nàng, thương xót nàng, sao nàng lại không biết tôt xấu như thế hả?"
"Ừ, ta biết rồi, ta thật sự biết rồi, ta sẽ nhớ chàng, mỗi ngày ta đều nhớ chàng. Hơn nữa, không phải chàng đã đưa cho ta máy truyền tin sao? Lúc nhớ chàng thì chúng ta nói chuyện là được rồi?" Vũ Nhạc nghĩ đến vật phẩm đặc biệt của thời đại này - máy truyền tin, có nó rồi bọn họ còn sợ bốn năm xa cách ngắn ngủi sao?
"Được rồi, nàng đi đi!" Nam nhân tựa hồ đã quên mất tồn tại của vật này, vừa nghe Vũ Nhạc nói như vậy lập tức quyết đoán buông nàng ra. Vũ Nhạc bật cười, rời khỏi xe ngựa, trước khi đi vẫn còn không quên xốc màn xe lên dặn dò hắn: "Không được quyến rũ nữ nhân khác, nếu không, hừ hừ...."
"Yên tâm đi, nam nhân của nàng có tính sạch sẽ, nữ nhân khác sẽ không gần ta ba thước." Điểm này, hắn tự giác hơn so với nàng nhiều, nhớ tới lão bà nhà mình rải hoa đào, mỗ nam lại nhịn không được mở miệng: "Nàng cũng chú ý bản thân mình, hiểu không?" "Chàng thần kinh sao, địa phương kia làm sao có giống đực?" Đó là tháp Luyện ngục Thánh Đức, không hề có đệ tử Bá Quyền. "Nàng nhớ kỹ là tốt rồi, đi nhanh đi, trời không còn sớm nữa." Thiên Duật Dạ thở dài một hơi, rốt cuộc để cho nàng rời đi. Vũ Nhạc vừa nghe hắn nói, tiêu sái rời đi, nếu còn ở lại sợ là không dứt ra được mất.
Cho tới khi nàng rời đi hẳn, nam nhân lạnh lùng mở miệng: "Đi thôi, trở lại La Tháp, tiếp tục tu luyện." "Vâng, Chủ nhân." Kim Long nghe hắn nói vậy, xoay người một cái, nhanh chóng bay lên trời, hướng về phía Đông Nam.
Khi Vũ Nhạc trở lại Thánh Đức, lại phát hiện ra chỗ ở của họ đã di chuyển. Sau cuộc khiêu chiến tân học viên, phòng ở của sáu người đã chuyển từ nhà trệt sang độc viện riêng ở phía sau. Vì mấy người Mộc Ngư về sớm hơn nàng một chút nên đang thu thập xong toàn bộ. Lúc này, năm người đang ngồi trên ghế lớn, nhìn thấy Vũ Nhạc, lập tức kích động chen lên hỏi: “Tiểu thư, người đã trở lại rồi, như thế nào? Có mang đồ ăn ngon về không?”
Vũ Nhạc bật cười: “Các ngươi đó, chỉ có biết ăn thôi, đây, cầm lấy đi!” Dứt lời, trên bàn trà lập tức xuất hiện đủ loại thức ăn ngon đẹp mắt. Các cô nương ào ào tiến lên, ăn không biết mệt, thật lâu sau Cung Tuyết mới rảnh nhìn về phía Vũ Nhạc: “Tiểu thư, vừa rồi Tử Luyến mới tới báo cho chúng ta, ngày mai chính thức tiến vào luyện tháp địa ngục.”
“Ừm, biết rồi, hình như lúc chúng ta tiến vào học viện vẫn chưa từng thực sự huấn luyện, xem ra, các nàng có vẻ chú trọng việc luyện tập thực chiến.” Vũ Nhạc vuốt cằm, ngẫm lại từ lúc các nàng tiến vào học viện, ngoại trừ tự mình tu luyện thì chính là không ngừng luyện tập thực chiến, căn bản không có cái gọi là hình mẫu lời nói và công việc.
“Ừm, muội cũng thấy thế, có điều, luyện tháp địa ngục này có vẻ rất tàn khốc. Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.” Mộc Ngư nghĩ tới trước kia, vẻ mặt chờ
mong nhìn Vũ Nhạc.
"Đó là đương nhiên, may mà kaafn này cho phép tác chiến tổ đội, đồ ăn của mọi người mấy ngày nay đã chuẩn bị tốt, cho nên các muội không cần nghĩ ngợi gì cả." Thời đại này có không gian Linh giới đúng là vô cùng thuận tiện!
"Vâng, chúng ta cũng chuẩn bị không ít, ở trong không gian cũng không lo mấy thứ này bị hư hết, cho nên mấy ngày nghỉ này mọi người đã cố hết sức vơ vét đồ ăn vặt khắp nơi." Quả Nhiễm cũng thật là người tham ăn, lần này trừ việc vui chơi, lại càng không có hình tượng ăn uống.
"Được rồi. Đêm nay mọi người nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai chuẩn bị tu luyện." Vũ Nhạc ngáp một cái, chơi đùa nhiều ngày như vậy nên nghỉ ngơi thật tốt mới được, "Ta đi ngủ trước đây, các muội cũng nên nghỉ sớm một chút."
"Vâng tiểu thư." Mấy người Quả Nhiễm chơi đùa một chút, cũng dứt khoát tắm rửa đi ngủ, ngày mai, sẽ chính thức bắt đầu tu luyện...
Cái gọi là luyện tháp địa ngục, tên cũng là nghĩa, huấn luyện bên trong tàn khốc như ở địa ngục. Luyện tháp chia thành mười tầng, mỗi một tầng đều có một vị trấn thủ, người tiến vào ngoại trừ phải xông qua tầng tầng chướng ngại, còn phải đánh bại người trấn thủ, mới có thể tiến vào tầng tiếp theo, cứ như thế tiến lên tầng cao nhất.
Sau khi sáu người Vũ Nhạc tiếng vào, tháo Luyện ngục chính thức đóng lại, lập tức cả ngọn đèn cũng tắt phụt. Mỗi người tiến lên một tầng, đến tầng thứ mười sẽ có mười ngọn đuốc rực sáng, khi đó mới biểu thị đã thông qua, lúc đó chốt cửa mới mở. Sau khi hiểu rõ tất cả các quy tắc và giới hạn, sáu người nối đuôi nhau tiến vào, chờ đợi chiến đấu.
Năm thứ nhất, tháp Luyện Ngục thắp sáng đến tầng thứ hai. Trong vòng một năm này, nghe nói sáu người trước sau bị thương vô cùng nghiêm trọng, may có Cung Tuyết và Vũ Nhạc tinh thông y thuật nên cuối cùng thoát khỏi khiếp nạn, bình an vượt qua.
Năm thứ hai, tháp Luyện Ngục thắp sáng tới tầng thứ năm. Thời gian hai năm trôi qua cực nhanh, thực lực của Vũ Nhạc đã thăng tiến tới đỉnh Kỳ Tử Hoàng, thực lực của năm người còn lại cũng đã đạt tới sơ kỳ và trung kỳ Tử Hoàng. Tiến bộ thần tốc, không thể không nói làm người khác kinh ngạc.
Năm thứ ba, tháp Luyện Ngục trực tiếp thắp sáng tới tầng thứ chín. Thực lực của Vũ Nhạc đã đạt tới đỉnh kỳ Tử tôn. Năm người còn lại cũng đạt tới đỉnh Kỳ Tử Tông, thuận lợi có thể tiến vào sơ kỳ Tử tôn. Trong năm thứ ba này, công phu luyện dược của Vũ Nhạc cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trực tiếp từ sơ kỳ tấn thăng lên luyện dược sư cao cấp, khi luyện linh đan dược, xác xuất thành công đã đạt tới 90%. May mà sáu người chăm chỉ luyện tập, cũng không nghĩ tới dùng đan dược đề tăng thực lực, vì chỉ có huấn luyện thực sự mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Cuối năm thứ tư, tầng cuối cùng của tháp Luyện Ngục đã thắp sáng. Ngoại trừ các giáo viên của học viện Thánh Đức thở phào nhẹ nhõm, sáu người Vũ Nhạc mệt mỏi ngã xuống đất. Bốn năm, dùng bốn năm thời gian, cuối cùng Vũ Nhạc đã thăng cấp thực lực lên tới Tử Đế, tuy chỉ là trung kỳ, nhưng nàng tin tưởng không bao lâu nữa sẽ đạt tới đỉnh phong. Thực lực của năm người còn lại cũng đạt tới sơ kỳ Tử Đế. Sáu người đồng thời đi vào cảnh giới Tử Đế, không biết cứ như vậy đi ra ngoài sẽ làm lóa mắt bao nhiêu người đây?
Sau khi nghỉ ngơi vào ngày, cánh cửa luyện ngục chính thức vì các nàng mở ra. Ngoại trừ đệ tử Thánh Đức nghênh đón, Vũ Nhạc nhìn thấy trong đám người một bóng hình quen thuộc. Thời gian bốn năm, đủ để Vũ Nhạc từ một cô gái nhỏ lột xác biến thành thiếu nữ hào quang chói mắt, cũng làm cho vị thiếu niên tuấn dật bất phàm kia trưởng thành một nam nhân chín chắn. Hai người ôm nhau một chút, nàng nói với hắn: "Ta nhớ chàng." Mà hắn lại nói với nàng: "Đó là tất nhiên."
Hai người thâm tình ôm nhau, nháy mắt trở thành tiêu điểm chủ ý của toàn bộ đệ tử Thánh Đức, ngay cả đám người Tử Luyến cũng không che dấu ánh mắt kinh dị, người nam nhân tuấn mỹ này bỗng dưng xuất hiện, là ai?
Chỉ có Vân Linh viện trưởng đi tới bên cạnh hai người trêu chọc cười: "Không tưởng tượng được Cung chủ Tử Minh Cung cũng sẽ tới Thánh Đức của ta, đúng là khách quý khách quý!"
Trời ơi, cư nhiên là Cung chủ Tử Minh Cung? Kia chính là Cung chủ Tử Minh Cung trong truyền thuyết thần long thấy đầu không thấy đuôi ư? thật trẻ tuổi quá tuấn mỹ, chẳng lẽ là người thương của Vũ Nhạc? Trách không được, thiếu nữ này từ lúc mới nhập môn đã chói sáng như vậy, có người đàn ông như vậy, nàng có thể khác sao?
Thiên Duật Dạ nghe tiếng nghị luận sóng sau cao hơn sóng trước, hắn cúi đầu chào Vân Linh: "Mạo muội quấy rầy, mong Viện trưởng thứ tội."
"Ha ha, không sao không sao. Hai người các ngươi gặp nhau từ khi nào? Sao ta lại không biết?" Vân Linh dường như bỏ sót điều gì, vẻ mặt tiếc nuối hỏi.