Chương 15: Ngươi không cắn, ta... đạp!
Hoàng đế hai đầu chân mày nhíu chặt, tránh không khỏi một trận nhức đầu với hai vị nữ nhân kia. Liếc nhìn nha đầu không sợ trời không sợ đất đang toàn thân cứng ngắc, hai mắt nheo lại ngầm tính toán, tâm trạng ông ngũ vị tạp trần, Kỳ a Kỳ, biết thế này, ta nguyện ý tự thân giám sát U Châu để mặc đệ dọn dẹp cục diện rối ren của tiểu vương phi mình gây ra. Rất tiếc, chính mình đã sai lầm đẩy hắn đi, chỉ có thể tự ứng biến, một mặt an ổn trưởng bối, một mặt bảo toàn tiểu đệ phụ rắc rối lớn gan. Ông gầm nhẹ “Mau núp dưới gầm án thư”.
Lạc Nguyệt cùng Thanh linh xà nhanh nhẹn thực hiện, co mình ẩn trốn dưới án thư, tầm mắt chỉ thấy hai chân đi hài thêu rồng màu vàng rực rỡ của hoàng đế.
Thái hậu và Tiểu cô công chúa bước vào ngự thư phòng, tròng mắt đảo quanh tìm kiếm. Thái hậu bộ dáng chật vật, cung trang chưa thay đổi, loang lỗ máu do bị ma ma hành hình ói trúng nhếch nhác, sắc mặt tối tăm, hai mắt tức giận hằn tia máu.
Tiểu cô công chúa- vị hoàng muội nhỏ nhất của tiên hoàng, chính là mẹ đẻ của Lục Song quận chúa- thần thái mười phần tệ hại, đôi mắt sưng húp đỏ ngầu, mi mày nhăn nhúm, sát ý hừng hực. Nàng duy nhất có một nữ nhi, nâng niu hết mực luôn cảm thấy chưa đủ, lại bị một dã nha đầu làm toàn thân thương tích, kinh hách hôn mê chưa tỉnh, thử hỏi làm sao không phẫn uất tìm Hoàng điệt đang dung túng cho ả tính sổ.
Hoàng đế nhìn thấy hai nữ nhân cao quý của hoàng tộc khó coi không thể khó coi hơn, nội tâm cười khổ, tiểu đệ phụ có bản lĩnh chỉnh người cao không tưởng. Ông tỏ thái độ khẩn trương vồn vã trấn an “Mẫu hậu, tiểu hoàng cô mau an vị, nói cho ta biết ai đã khiến người đến nông nổi này, ta sẽ trừng trị kẻ đó thích đáng”.
Lạc Nguyệt tức giận trợn mắt, lão hoàng đế ch.ết tiệt, mới nói nhận ủy thác của vương gia giúp mình, giờ quay ngoắc một trăm tám mươi độ với lão thái bà độc ác kia. Nếu thật như thế, nàng không ngại ngần cắn lão một ngụm trước khi ch.ết.
Cung nhân đỡ thái hậu và Tiểu hoàng cô công chúa tại vị, lập tức dâng trà và điểm tâm lên.
Thái hậu tuy chật vật, nhưng năm tháng tranh đấu nơi hoàng cung thâm sâu luyện bản lĩnh sắt thép, mở miệng nói “Nghe cung nhân bẩm báo, có thấy hoàng thượng đưa một dã nha đầu vào Ngự thư phòng, không biết người có thể đưa nàng ra cho ta diện kiến mở mang tầm mắt không”?
Tiểu hoàng cô công chúa hung quang nồng đậm nơi đáy mắt che dấu cẩn thận, trưng ra bộ dạng bị ức hϊế͙p͙, khóc lóc thê thảm tiếp lời “Hoàng điệt, người mau đem điêu dân to gan đả thương thái hậu, đả thương hôn mê nữ nhi của ta giao ra. Hức hức... nữ nhi mệnh khổ của ta, đời này ta chỉ có một đứa con là nàng, giờ ra nông nổi này ta như bị lăng trì, tâm can nát đoạn từng khúc. Hức hức... người không vì ta cũng vì tiên hoàng hết dạ yêu thương bảo bọc mẹ con ta mà mang ả điêu dân đó đem ngũ mã phanh thây, giúp mẹ con ta thỏa cơn tức giận, lấy lại tự tôn hoàng thất a”.
Lạc Nguyệt nghiến răng kèn kẹt, hai cái nữ nhân lớn tuổi kia thật đáng hận, muốn mang mình đem ngũ phanh thây, làu bàu trong miệng mắng chửi “Xà độc phụ”!!!
Thanh linh trợn mắt oan uổng, xà có nhiều loại xà, không thể vơ đũa cả nắm, chính mình vô tội, tâm địa mình cực kỳ trong sáng, ngây thơ nha…
Hoàng đế cười khổ, cái nha đầu ch.ết tiệt phía dưới không biết người luyện võ tai rất thính sao, thế cuộc này rồi còn có thể mắng người, không ngại mạng mình ngắn ngủi mất đi sao. Cố nén nội tâm, ông ôn tồn “Mẫu hậu, ta tại ngự thư phòng chưa di dời, làm gì có gặp dã nha đầu nào cơ chứ. Mà nha đầu nào lại có lá gan lớn tổn hại đến ngọc thể của người, có thể nói đại khái cho ta biết được không”?
Thái hậu nghiến răng, hoàng thượng muốn cùng mình che giấu, không phải vì tiểu tử Phương Kỳ sao. Bà không khoan thai nói “Ai gia nghe nói Kỳ vương phủ có một tiểu mỹ nhân xuất hiện mê hoặc Kỳ nhi nên mời nàng tiến cung, cũng chỉ muốn chỉnh nàng một chút để hiểu biết phép tắc, hành động chừng mực. Như thế sẽ tốt cho Kỳ nhi rất nhiều, đỡ khỏi sau này gây họa lớn. Vậy mà nàng ta thật không hiểu lý lẽ, dám đả thương bổn cung ra bộ dạng này, thử hỏi hoàng thượng sao có thể dung túng”?
Lạc Nguyệt trợn mắt há mồm, thế nào là thay đen đổi trắng có thể hiểu vào lúc này. Nàng nghiến răng gầm gừ “Là cố ý giết người”!!!
Hoàng đế kìm nén phát run, hầm hừ “Là chỉnh người một chút”!
Lạc Nguyệt hậm hực phản đối “Là cố ý giết người”!
Hoàng đế uy nghiêm “Là chỉnh người một chút”!
Lạc Nguyệt tức tối, nhìn thanh linh xà như muốn phân phó “Cắn lão cho ta”. Thanh linh lắc đầu, trưng ra một mặt tiểu hài tử không làm chuyện xấu biểu đạt “Ta cắn sẽ ch.ết người”.
Lạc Nguyệt cắn môi, hai má phùng to, ngươi không cắn, ta… đạp!!!
“Bập”, một cước kia toàn lực, in một bàn chân nhỏ nhắn lên long bào của hoàng đế, ngay mặt trong đùi.
Hoàng đế đỏ mặt nghẹn tức, không phát ra âm thanh kêu đau, thuận theo ý Lạc Nguyệt hét lớn “Là cố ý giết người”!!! Ngự thư phòng vì thế cũng bị kinh động, âm công của một nam nhân võ công cao cường làm không khí chuyển động bức người.
Đoạn tranh chấp của hai người bên trên thư án qua tai tất cả mọi người chỉ có một giọng nói đè nén lãnh thấp của hoàng đế lặp đi lặp lại, kết thúc là giọng thét gào kết luận chói tai.
Cung nhân toàn trường tái mặt, hô hấp khó khăn, hoàng thượng ngài đang thịnh nộ… mạng họ rất mong manh…
Thái hậu sững sờ không nói nên lời, khí thế cũng bị hạ xuống, hoàng thượng đối với bà bao năm trước sau biểu hiện ra ngoài mẫu từ tử hiếu, hôm nay giữa đại điện lớn tiếng phản bác, phán xét việc làm của bà nơi thâm cung vì một dã nha đầu, vì sao… vì sao?
Tiểu hoàng cô công chúa kinh hoảng, hoàng thượng tuy là cháu trai của bà, cùng bà một lứa tuổi mà lớn lên, nhưng dù sao vẫn là nhất quốc chi quân, khí phách cao ngạo lãnh khốc, việc làm này của bà đã chạm đến cực hạn chịu đựng của hắn hay sao khiến hắn tức giận công tâm?
Lạc Nguyệt thỏa mãn, đắc ý, nhưng không khí dao động mạnh làm bụi gỗ dưới gầm bàn bay tán, nàng ngừng thở, hai cánh mũi phập phồng, không kìm được… “hắt xìiiiii”
“Hắt xì, hắt xì…”, Hoàng đế tận lực phối hợp, đưa tay ôm đầu che miệng, lòng thầm than thở tiểu nữ nhân kia thật biết chỉnh người, cả ông cũng không ngoại lệ, cái gì là “ẩn trốn” cũng không biết sao?
Hai vị nữ địa vị cao quý của hoàng thất tiếng quát lớn tiếng của hoàng đế làm kinh hách, nhưng họ nhanh chóng ổn định ngầm tìm cách đối phó. Thái hậu nghe tiếng động, hai mắt sáng quắt, như phát hiện được ẩn tình, nhếch môi cười thâm hiểm. Bà bỗng dưng đứng lên, rời khỏi ghế, tiến ra giữa đại điện quỳ rạp xuống, cả đại điện cùng quỳ theo. Bà khóc thương tâm nức nở “Hức… hoàng nhi, mẫu hậu có làm gì không hợp ý thì người hãy nể tình mẫu tử mà bỏ qua, đừng ôm bực dọc vào người mà sinh khí, hức hức… ảnh hưởng sức khỏe, ta không nổi tội đồ với con dân Hạ Kinh quốc, với hoàng tộc Phương thị, hức hức…”
Hoàng đế một thân vận khinh công, đảo bước chân di chuyển đến giữa đại điện, nâng đỡ thái hậu đứng lên, khẩn trương can gián “Mẫu hậu, người có tội gì mà làm như vậy, ta thế nào có thể đứng trên cai trị dân chúng Hạ Kinh quốc”.
Lạc Nguyệt nhếch môi giễu cợt thái hậu khéo giỏi vờ vịt, che giấu tâm địa hiểm độc rắn rết. Nàng tức tối giẫm mạnh chân xuống nền nhà, hận không thể xé bỏ lớp mặt nạ ngụy trang thương tâm kia xuống. Đúng lúc này xuất hiện ánh sáng mờ ảo vàng vàng, một khoảng đen ngòm từ lòng đất mở ra, phóng ra lực hút mạnh mẽ hút một người một rắn vào sâu xuống dưới không kịp la một tiếng, như tia chớp thoáng qua bầu trời rồi biến mất không dấu vết.
Hoàng thượng ôm thái hậu tựa vào vai, ánh mắt bà nhìn Lý ma ma cận thân nháy mắt hướng thư án, nàng ta nhanh chóng vọt đến thư án.
Hoàng đế luýnh quýnh định buông tay, lại bị thái hậu ôm chặt tiếp tục khóc “hức… ta … hức …”
Tấm hoành phi của thư án bị nhấc lên, hai mắt thái hậu ngưng trọng, vì không phục mà ánh mắt thêm hung ác lẩm bẩm “Không có…”
Hoàng đế đứng thẳng, sát ý nồng đậm, lòng bàn tay tụ khí vận công, một chưởng tung ra đánh bay Lý ma ma văng xa đập vào tường dội lại giữa đại điện, máu miệng trào ra, lục phủ ngũ tạng muốn đảo lộn đau đớn co quắp, la lớn “Tiện nô to gan”. Rất nhanh, ông ổn định lại thần thái khi quét một lượt không thấy hình bóng nha đầu cùng rắn xanh, lắc lắc đầu, chính ông cũng không định tỉnh, mắt tỏa hào quang đảo một lượt khắp đại điện, trong đầu ngàn vạn dấu chấm hỏi “Tiểu nha đầu cùng rắn xanh biến mất bằng cách nào trước tầm mắt mình”
Hoàng đế nóng nảy, muốn tận lực tìm tiểu đệ phụ, haiza, ra ngoài giữa vòng vây của đại nội cao thủ trập trùng nếu có sơ suất gì chính mình ngàn lần ân hận, chưa kể hai người trưởng bối nữ nhân không ngại mình phiền mà gây náo loạn. Ông lập tức mở miệng “Trẫm sẽ điều tr.a rõ ràng, hứa sẽ có câu trả lời thích đáng cho mẫu hậu và tiểu hoàng cô”, sau đó xoay người hạ lệnh “Người đâu, mau đưa Thái hậu và Tiểu hoàng cô công chúa về nghỉ ngơi”.
Thân ảnh màu vàng rực rỡ nhanh chóng biến mất khỏi ngự thư phòng, bỏ lại hai người nữ nhân cao quý vừa tức tối, vừa thất vọng…