Chương 67: Một vùng hải đường áp hoa đào…
Nguyệt Vô Thương dắt Dạ Nguyệt Sắc mặt mày rối rắm hưởng cửa vương phủ đi tới, mặt mày mỉm cười, kéo cô gái sau lưng, khóe miệng cong lên một độ cong nhu hòa, cho dù ở trong hoàng hôn, bóng đêm dần tối, cùng là một loại ánh sáng chói mắt.
Cho đến khi thấy Dạ Thiên đứng ở bên cạnh xe ngựa, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn cúi thấp đầu, không thấy rõ vẻ mặt. Dạ Thiên khẽ nhíu nhíu mày, chẳng lẽ Sắc Sắc nhà ông bị khi phụ rồi, kết quả là vễnh râu lên, không vui nhìn Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt Vô Thương bước chân ở trước mặt Dạ Thiên mấy bước, ngừng lại. Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, nào ngờ bị Nguyệt Vô Thương kéo lại, cúi đầu ở bên tai Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nói một câu: “Sắc Sắc cần phải suy nghĩ kỹ, rốt cuộc muốn ngày nào gả cho người ta?”
Dạ Nguyệt Sắc rối rắm, ngẩng đầu lên, cắn môi nhìn Nguyệt Vô Thương, sờ sờ ngọc bài trong tay, trong lòng suy nghĩ lời nói của Nguyệt Vô Thương, cứ càng trễ thì sính lễ sẽ càng giảm, thật làm cho người ta rối rắm.
Dạ Thiên bước nhanh về phía trước, kéo người Dạ Nguyệt Sắc qua, sau đó hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Thời gian không còn sớm, bổn tướng không quấy rầy Vương gia!”
Dạ Thiên xoay người kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía xe ngựa, nhìn thấy trên cổ Dạ Nguyệt Sắc có vết hôn màu hồng nhạt, màu sắc không sâu, nhưng lại là mập mờ vạn phần. Dạ Thiên nheo lại đôi mắt hồ ly, râu ria cũng vểnh đến trên lỗ mũi, quay đầu hướng về phía Nguyệt Vô Thương cả giận nói: “Lập tức tới Tướng phủ cầu hôn. Hừ!”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương hoa đào lưu chuyển ở cổ Dạ Nguyệt Sắc một phen, trong lòng thầm than đẹp mắt! Nụ cười nơi khóe mắt sáng rỡ cả hoàng hôn ảm đạm. Hướng về phía Dạ Thiên cười nói: “Được!”
Dạ Nguyệt Sắc nhìn bộ dạng hồ ly mỉm cười của Nguyệt Vô Thương, cùng với râu mép vểnh lên của cha mình, nàng có cảm giác giống như mình bị dụ dỗ.
Không đợi nàng nghĩ ngợi nhiều, Dạ Thiên đã đem nàng kéo lên xe ngựa. Dạ Thiên một bộ dạng tức giận, nhìn Dạ Nguyệt Sắc, có chút cưng chìu lại có chút đau lòng hỏi: “Sắc Sắc, mấy ngày nay ở bên ngoài như thế nào?”
Dạ Nguyệt Sắc nghe thanh âm Dạ Thiên có chút buồn bã, thu hồi suy nghĩ rối rắm, nhìn trong mắt Dạ Thiên có chút lệ quang lóe lên, vì tùy hứng của bản thân không nói gì mà trốn đi, phụ thân nhất định là lo lắng vạn phần, vội vàng ngồi ở bên người Dạ Thiên, ôm cổ Dạ Thiên, yếu ớt nói: “Phụ thân, con ra ngoài mấy ngày nay có chút không tốt…”
“Sao?” Dạ Thiên vội vàng hỏi: “Nguyệt Vô Thường khi dễ con, phụ thân sẽ…”
“Con ở bên ngoài, nhớ phụ thân và các nương, cho nên không tốt…” Không đợi Dạ Thiên nói xong, Dạ Nguyệt Sắc ôm cổ Dạ Thiên lắc lắc, làm nũng nói: “ Con rất nhớ phụ thân!”
“Ừ…” Dạ Thiên vuốt ve đỉnh đầu Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng cảm khái vạn phần, rốt cuộc bảo bối cất giữ nhiều năm, cuối cùng vẫn phải lập gia đình a.
Xe ngựa lộc cộc lộc cộc đi về phía trước, chưa đến một khắc đã về đến Tướng phủ, Dạ Nguyệt Sắc cùng Dạ Thiên vừa xuống xe ngựa liền thấy trước cửa Tướng phủ hai bên xếp đầy một rương rồi lại một rương lễ vật, phía trên còn cột một dải lụa hồng, thể hiện hỉ sự.
Mà lúc này trước cửa đứng hai người, một mặt mày như vẽ, cười tươi như hoa đào, chính là Nguyệt Vô Thương vừa chia tay không lâu, một rất là lạ mặt, tựa hồ chưa từng gặp qua, bất quá quanh thân khí chất phong hoa cũng không phải bình thường.
Quản gia vừa nhìn thấy Dạ Thiên mang theo Dạ Nguyệt Sắc trở lại, liền lập tức lo lắng tiến lên bẩm báo tình huống lúc này.
“Lão gia, việc này…” Nói xong nhìn một chút về phía hai nam nhân đứng trước cửa, một là đương triều Vương gia, một người khác là hoàng tử nước khác đến Nguyệt quốc tham dự lễ mừng thọ của Chiêu Đức đế, những thứ này đều không phải là vấn đề, vấn đề là: “Lão gia, Cẩm Nguyệt Vương gia cùng Thất Hoàng tử Đông Lâm quốc đồng thời đưa sính lễ, hướng tiểu thư cầu hôn…” Nói xong không quên nhìn một chút sính lễ xếp trước cửa.
Dạ Thiên nhíu nhíu mày, tiểu tử Đông Lâm quốc lại chạy đến đây xem náo nhiệt gì đây, Đông Lâm quốc xa xôi như vậy không nói, một hoàng tử như vậy chạy tới đây cầu hôn không biết là có dụng ý gì. Dạ Thiên dẫn Dạ Nguyệt Sắc nhìn lướt qua sính lễ đặt trước cửa, đi tới trước cửa thì hướng Dạ Nguyệt Sắc nháy mắt, để cho nàng đi vào trước.
Dạ Nguyệt Sắc nhìn nam tử xa lạ đứng trước cửa, một gương mặt trẻ con, hai mắt thật to, lông mi thật dài, khuôn mặt có điểm trẻ con, rất là đáng yêu. Nguyệt Vô Thương nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nhìn chằm chằm hoàng tử Đông Lâm quốc kia hồi lâu, hơi nheo đôi mắt hoa đào lại, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, lập tức ngước mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một chút, ngượng ngùng nói: “Nguyệt Nguyệt, ta đi vào trước…”
Nói xong liền chạy vào, Dạ Thiên đứng ở cửa hướng về phía hai người nói: “Bổn tướng vừa mới hứa với Cẩm Nguyệt Vương gia, ba ngày sau tiểu nữ sẽ tái giá. Cho nên Thất hoàng tử vẫn là mời trở về đi!”
Nam tử bị gọi là Thất hoàng tử, tên là Đông Lâm Trần, lơ đễnh hướng Dạ Thiên nói: “Lần trước nghe nói Dạ tiểu thư cùng Vương gia không có bái đường, nói ngày mai cũng không tốt, nhất định là trời cao cảm thấy lương duyên của tiểu thư còn chưa tới. Hơn nữa bệ hạ của quý quốc cũng nói, tiểu Vương lần này tới ở tại quý quốc có thể tùy ý chọn một cô gái chưa gả chọn làm phi, tiểu Vương ngược lại ái mộ Dạ tiểu thư đã lâu!”
Nguyệt Vô Thương hé mắt, đôi mắt hoa đào nhướng lên, nhìn lướt qua Đông Lâm Trần có chút trẻ con đáng đánh đòn, thản nhiên nói: “Vương phi của bổn vương không phải ai ái mộ thì đều tốt, hôm nay mắt thấy trời càng lạnh, Đông Lâm sợ là băng thiên tuyết địa, Thiên Hạ Tiền trang có lẽ cũng không cần kinh doanh gì ở Đông Lâm, uống nước cũng có thể no bụng mà …”
Lời này vừa nói ra, nụ cười trên khuôn mặt hài tử của Đông Lâm Trần chợt dừng lại, giương mắt nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, trong mắt có chút nghi ngờ, Đông Lâm nằm tại cực Bắc, đến mùa đông thì chính là vùng băng thiên tuyết địa, nếu không phải dựa vào Thiên hạ Tiền trang dùng để cung ứng lương thực, căn bản không thể qua được mùa đông, lúc này nghe Nguyệt Vô Thương vừa nói, trong bụng hiểu rõ, nụ cười tiếp tục nở rộ trên mặt: “Tiểu Vương tới là tặng lễ vật, như vậy tiểu Vương liền cáo từ trước!”
Đông Lâm Trần ngượng ngùng bỏ đi, Dạ Thiên liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Thương, cũng không biết được chủ nhân thần bí sau lưng của Thiên hạ Tiền trang lại là hắn. Quá khứ cũng chỉ biết được một Vương gia bệnh tật, là huynh đệ còn lại của hoàng thượng đương triều, chỉ biết là năng lực rất lớn, sâu không lường được, lần này xem ra, quả thật không sai.
“Vương gia giải độc như thế nào rồi?” Dạ Thiên nhìn Nguyệt Vô Thương hỏi: “Không biết ba ngày sau cưới Sắc Sắc nhà ta làm vợ, có vấn đề gì không?”
“Đã tốt hơn!” Nguyệt Vô Thương cười cười nhìn Dạ Thiên, trong lời nói mang theo một chút ôn nhu: “Ba ngày sau, nhất định là không có vấn đề!”
“Vậy thì tốt!” Dạ Thiên ý bảo quản gia đem sính lễ Nguyệt Vô Thương đưa tới mang vào, sau đó chuyển hướng về phía Nguyệt Vô Thương nói: “Đã như vậy, Vương gia sớm trở về chuẩn bị!”
Thấy Dạ Thiên đi vào phủ, Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua đồ vật Đông Lâm Trần đưa đến, hướng về phía quản gia nói: “Toàn bộ những thứ này đem đi bán lấy tiền mặt đưa vào Thiện đường”
Sau khi nói xong, nhìn lướt qua Tướng phủ, liền xoay người rời đi.
Sau khi Dạ Nguyệt Sắc vào phủ, đã bị Dạ Thiên cùng bốn vị mẫu thân vây quanh, quan sát một chút. Bên trái hỏi han ân cần, bên phải hỏi lung tung này nọ. Nhìn thấy trên cổ Dạ Nguyệt Sắc có vết hôn màu hồng nhạt, không khí lập tức ngưng kết xuống.
“Khụ khụ…” Dạ Thiên ho nhẹ một tiếng, quét mắt mấy người trong phòng một cái, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Sắc Sắc nghỉ ngơi sớm một chút, Tứ Nương lưu lại”
Dạ Thiên vừa nói vừa đi đến trước mặt Tứ Nương, đem trong tay áo cái gì đó lặng lẽ nhét vào trong tay áo của Tứ Nương, mang theo một nhóm người rời đi.
“Khụ khụ…” Tứ Nương nhìn trên cổ Dạ Nguyệt Sắc, tự nhiên Dạ Thiên lại nhét vào tay áo nàng vật gì đó, ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiến lên kéo người Dạ Nguyệt Sắc ngồi vào bên giường: “Sắc Sắc, lão gia đã nhận sính lễ của Cẩm Nguyệt Vương phủ đem tới, đã cho phép hắn ba ngày sau, sẽ gả con lần nữa!”
Ba ngày sau, vậy không phải là tất cả tài sản của hắn đều là của nàng rồi? Dạ Nguyệt Sắc ngước đôi mắt sáng long lanh lên, nhìn Tứ Nương, cao hứng nói: “Nhiều ngày không gặp, Tứ Nương càng ngày càng trẻ!”
Tứ Nương cười cười, có chút xấu hổ kéo tay Dạ Nguyệt Sắc qua, trong lòng suy tư, sau đó từ từ trong tay áo lấy ra một quyển sách ố vàng, có thể thấy được là sách rất cũ, đưa vào trong tay của Dạ Nguyệt Sắc, ngượng ngùng nói: “Sắc Sắc, nếu phải lập gia đình, nói vậy có một số việc cần phải biết…”
Dạ Nguyệt Sắc hồ nghi nhìn trang sách ố vàng trong tay, mở ra một tờ, nhìn thấy hình vẻ nam nữ quấn quýt ở chung một chỗ, một đôi mắt sáng trong suốt nâng lên nhìn Tứ Nương, trong giọng nói có ý tứ hưng phấn: “Xuân Cung đồ?”
Tứ Nương ngượng ngùng cười nói: “Thời gian không còn sớm nữa, Sắc Sắc tự mình từ từ nghiên cứu, Tứ Nương đi trước đây”
Có ý tứ! Dạ Nguyệt Sắc lơ đễnh nhìn nàng bị ánh mắt sáng trong suốt của mình nhìn thấy có chút ngượng ngùng, sau khi Tứ Nương rời đi, vui vẻ quấn lấy chăn, tựa vào trên giường, nghiên cứu Xuân Cung đồ.
“Hải đường xuân thụy do đa tình, tòng thử quân tâm vô tha nhân!” Có ý tứ nhìn hình vẽ trong tay, chỉ thấy hoa hải đường, cánh hoa phủ kín đầy đất, một cô gái tay chân mềm như không xương, chân giang ra ở phía dưới nam tử trên người, vẻ mặt kiều mỵ, giữa hai lông mày không nói ra được cảm giác gì, chỉ cảm thấy xuân tâm nhộn nhạo. Đôi tay nam tử để ơ bên hông của cô gái, vẻ mặt vui thích lại tựa như thống khổ. Cánh hoa hải đường được vẽ rất nhiều, che dấu đi vài chỗ, ngược lại giảm đi cảm giác ác tục của Xuân Cung đồ, ngược lại tạo nên cảm giác thần bí như đàn tì bà che đi nửa mặt của người.
Hình ảnh cũng không rõ ràng, nhưng vẫn khiến Dạ Nguyệt Sắc gương mặt hồng hồng, thậm chí trong phòng có một người xuất hiện, nàng cũng không nhận thấy được.
Cho đến khi nghe thấy thanh âm mềm mại cảm động đến tận xương vang lên, mới đưa Dạ Nguyệt Sắc chú ý từ trên tranh vẽ thu hồi lại: “Sắc Sắc, núp ở trong chăn làm gì vậy?”
Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đem vật đang cầm trong tay giấu dưới chăn, từ trong chăn nhô đầu ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trong mắt có chút luống cuống nhìn Nguyệt Vô Thương, yếu ớt mà hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao chàng lại tới đây?”
“Dĩ nhiên là đưa sính lễ tới…” Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua thứ bị Dạ Nguyệt Sắc giấu dưới cái gối, phượng mâu nhướng lên, tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc có chút có tật giật mình sợ hết cả hồn, thấy trước mặt xuất hiện một khuôn mặt, yếu ớt nói: “Sính lễ gì?”
Đôi mắt Nguyệt Vô Thương mỉm cười, tiến tới bên tai Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm câu hồn đoạt phách nói: “Người ta đã đáp ứng Sắc Sắc, Sắc Sắc ba ngày sau gả cho ta, sính lễ đương nhiên còn không được đưa tới?”
“Cái gì?” Dạ Nguyệt Sắc thấy tròng mắt Nguyệt Vô Thương đảo qua trên cái gối, vội đem đầu Nguyệt Vô Thương quay lại, ngượng ngùng nói: “Còn có cái gì?”
“Sắc Sắc đều không để lời nói của người ta ở trong lòng!” Nguyệt Vô Thương hướng về Dạ Nguyệt Sắc nói: “Ta nói rồi, nếu ba ngày sau Sắc Sắc gả cho ta, sính lễ ngoài tất cả tài sản, còn có ta…”
Thấy vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc ngơ ngác, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, không tiếng động cười lên, tiếp tục nói: “Nương tử, chuẩn bị khi nào thì vui vẻ nhận?”
“A…” Dạ Nguyệt Sắc ngước mắt ngạc nhiên nhìn Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng cười nói: “Nguyệt Nguyệt à…”
“Ha ha…” Nguyệt Vô Thương khẽ cười, một tay bế Dạ Nguyệt Sắc từ trên giường lên, đi ra ngoài cửa, vừa nói: “Không cần nói, ta dẫn nàng đi ra ngoài…”
Dạ Nguyệt Sắc ôm cổ Nguyệt Vô Thương, yếu ớt mà hỏi: “Đi đâu?”
“Đi thì biết!” Nguyệt Vô Thương cười thần thần bí bí, ôm Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi Tướng phủ, đi thẳng về phía trước, cách xa đường phố ở kinh thành, hướng ôn tuyền ở Tây Sơn mà đi.
Tây Sơn ôn tuyền, địa chất ấm áp, địa hình kỳ quái, thế núi cao chót vót, có rất ít người đặt chân đến.
Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bất ngờ giẫm lên đất bằng trên ngọn núi, mang theo Dạ Nguyệt Sắc hướng trên núi mà đi, cho dù là cuối thu đầu đông, trên núi chẳng những không cảm thấy lạnh, mà còn cảm thấy cả người ấm áp, giống như đặt mình vào mùa xuân vậy, phảng phất tựa hồ còn có thể nghe thấy hương hoa.
Càng lên núi, bầu trời dần dần đã có những cánh hoa bay bay, Dạ Nguyệt Sắc vươn tay tiếp được, đem đến gần chóp mũi ngửi thấy, nhàn nhạt hương hoa đào, cánh hoa càng ngày càng nhiều, bay xuống ở trên thân hai người, càng đi lên dần dần chút đen nhánh trên núi có điểm một ánh lửa, ánh sáng mông lung, cánh hoa đào bay múa đầy trời, nháy mắt giống như vào chốn đào nguyên, trong phút chốc hoa rơi rực rỡ.
“Nguyệt Nguyệt…” Dạ Nguyệt Sắc tiếp được cánh hoa đào nắm trong tay, tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương: “Chàng xem, hoa đào…”
“Ừ, là hoa đào!” Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc bước lên đỉnh núi, chính giữa đỉnh núi là một ôn tuyền hình tròn, suối nước óng ánh vàng, bên cạnh ao điểm vài cây nến, đem cả đỉnh núi sáng bừng như ban ngày, từng tảng lớn hoa đào vây quanh ôn tuyền, hoa đào bay xuống, cánh hoa đào phủ kín toàn bộ mặt.
Nguyệt Vô Thương nắm tay Dạ Nguyệt Sắc, dẫn nàng đi về phía trước, đi tới trước mặt ôn tuyền, chỉ thấy trên mặt suối nước, cũng là phủ kín cánh hoa đào, một tầng cánh hoa đào thật dầy, ánh vào trong mắt màu hồng sắc tựa như hoa hồng.
“Nguyệt Nguyệt…” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Vô Thương, nhìn cảnh tượng trước mặt, coi như phản xạ của nàng không tốt cũng biết là dụng ý của Nguyệt Vô Thương, hơn nữa người trước mắt, mặt mày như vẽ, khuôn mặt hoa đào xinh đẹp, vẻ ôn nhu trong mắt, bờ môi cười mềm mại, cũng là một người in thật sâu vào trong lòng của nàng, cho dù nàng không biết trong lòng nàng hắn rốt cuộc chiếm bao nhiêu, nhưng tình cảnh này cũng đủ để cho tim của nàng bắt đầu đập thình thịch không thôi.
Vốn là còn đang đứng, đột nhiên quỳ một gối xuống trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, từ từ giơ lên hai tay trắng muốt, ngón tay từ từ mở ra, giữa lòng bàn tay chính là chiếc nhẫn bằng đồng mà ngày trước Dạ Nguyệt Sắc đã làm mất.
Ánh mắt Dạ Nguyệt Sắc nhìn người trước mặt nhu tình lưu chuyển, bị hút thật sâu vào trong đó, chỉ nghe Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói: “Sắc Sắc, bất quản thế gian tục vật (chuyện đời bình thường), chích vấn sinh tử bạch đầu (chỉ hỏi sinh tử đến đầu bạc), gả cho ta được không?”
Đỉnh núi gió thổi qua, thổi lên cánh hoa đào quanh quẩn bên cạnh hai người, chậm rãi xoay tròn, bất y bất xá rơi xuống, Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ nghĩ tới hôm đó tại Vương phủ của hắn, cũng là đứng ở dưới cây đào, cười với nàng, mỹ lệ như thế mà áp đi cả hoa đào. Trong đầu vô số lần hắn cười đều khiến cho tâm nàng khẽ dao động, vì nàng nhận lấy thương đau khiến cho nàng đau lòng cảm động. Nhưng mà tựa hồ trong đầu nàng cho đến bây giờ đều là hắn hòa thuận vui vẻ cười, một khuôn mặt hoa đào, cho đến giờ nàng đều cho là hắn từ trước đến giờ đều là cười, chưa từng có bi thương. Chẳng qua là đột nhiên có chút hiểu, không phải là hắn chưa từng có bi thương, chẳng qua là hắn không muốn làm cho nàng cũng bi thương.
Mà lúc này, chính hắn đang quỳ gối trước mặt nàng, cầu hôn với nàng.
Trong mắt cũng là nụ cười hòa thuận kia, nói với nàng “Bất quản thế gian tục vật, chích vấn sinh tử bạch đầu”, nàng không biết làm sao đã bị hắn đầu độc rồi, tâm không thể khống chế mà bắt đầu nhảy loạn, ngoài miệng càng thêm không bị khống chế mà lẩm bẩm nói một tiếng: “Được!”
Người trước mặt, chỗ sâu nhất trong mắt đều là nụ cười, nắm ngón tay của Dạ Nguyệt Sắc, đeo vào vị trí ngón tay giữa, vẫn như cũ không lớn không nhỏ, vừa thích hợp.
Trước mặt đột nhiên có một hình bóng, Nguyệt Vô Thương đã đứng lên tiến đến trước mắt Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ giọng nói: “Ta rất vui mừng!”
Dạ Nguyệt Sắc sờ sờ chiếc nhẫn, nghe được thanh âm của Nguyệt Vô Thương mới phục hồi tình thần lại, đối với bản thân lần nữa bị hắn đầu độc hơi có chút buồn bực, bất quá ngọt ngào trong lòng lại tăng lên thêm một chút.
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên cười một tiếng, ngước đôi mắt ngập nước lên, nhìn Nguyệt Vô Thương cười một tiếng, có chút không hòa hợp nói với Nguyệt Vô Thương: “Bắt đầu từ ngày hôm nay, chàng chính là người của bản tiểu thư…”
“Được!” Nguyệt Vô Thương ôn nhu nói, ôn nhu đưa tay chỉnh lại vài sợi tóc rơi trên trán Dạ Nguyệt Sắc ra sau tai
“Sau này của chàng là của ta, của ta vẫn là của ta…” Dạ Nguyệt Sắc thấy dáng vẻ Nguyệt Vô Thương lúc này rất dễ nói chuyện, tôn chỉ của nàng chính là thừa dịp tâm tình hắn tốt, nhân cơ hội này áp bức hắn, chèn ép hắn làm theo ý nàng.
“Được…” Nguyệt Vô Thương phất nhẹ cánh hoa đào ở đỉnh đầu của Dạ Nguyệt Sắc, có chút buồn cười, ôn nhu nói: “Ta đều là của nàng…”
“Thật biết nghe lời…” Dạ Nguyệt Sắc vui vẻ nói, nhón chân lên ấn xuống khóe miệng Nguyệt Vô Thương một nụ hôn nhạt, sau đó thu hồi thân thể, ánh mắt không thận trọng nhìn thấy trên đất cánh hoa đào thật dầy, không chủ ý nhớ tới lúc nãy Xuân Cung đồ để dưới gối, ở cùng với Nguyệt Vô Thương thời điểm này tự nhiên thấy một vài hình ảnh.
Tình cảnh này, mặt Dạ Nguyệt Sắc đỏ lên, nhìn tròng mắt Nguyệt Vô Thương nhìn nàng cười, đôi mắt hoa đào mê ly tĩnh mịch, da thịt như tuyết, trắng nõn như ngọc, khóe miệng hơi nhếch lên, cánh môi mềm nhũn, rõ ràng đây chính là bộ dáng để mặc cho người ta hái. Dạ Nguyệt Sắc không biết như thế nào, đột nhiên đẩy Nguyệt Vô Thương một cái, một thân áo trắng liền ngả vào biển hoa, làm tung lên vô số cánh hoa.
Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp cùng một bên cánh hoa đào tôn nhau lên, mềm mại như thế, mang theo một chút ý cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Cũng không có vì tình thế đột phát mà kinh hoảng, kỳ quái, hắn vẫm chỉ mang theo nụ cười cưng chiều như vậy, ấm áp nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ Nguyệt Sắc ngồi xổm người xuống, nghiêng thân đến gần, đôi tay để trên lồng ngực Nguyệt Vô Thương, cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Nguyệt Nguyệt, cứ như vậy mà đáp ứng chàng, ta có chút hối hận…”
Rốt cuộc thấy nụ cười trong mắt người trong biển hoa, chợt dừng lại, vẻ mặt đã không còn nhu hòa nữa, đôi mắt hơi nheo lại, bỗng trở thành một trận khí đem cánh hoa đào xung quanh phất lên lần nữa.
Thấy người trước mắt mất đi tỉnh táo thần sắc, trong mắt đột nhiên trở nên không bị khống chế, chỗ sâu trong tròng mắt của Dạ Nguyệt Sắc dâng lên một nụ cười không thể phát giác, nháy mắt, môi dưới hơi đi xuống, yếu ớt nói: “Chàng cũng không có nói chàng yêu thích ta!”
Nghe được câu này, chỗ cứng ngắt sâu trong tròng mắt Nguyệt Vô Thương mới từ từ tiêu tán, thân thể khẽ cứng ngắc mới từ từ khôi phục tự nhiên, hoa đào xung quanh mới lần nữa rơi trên mặt đất, bày trên thân hắn.
Nguyệt Vô Thương chuẩn bị hơi chống thân thể lên, lại bị Dạ Nguyệt Sắc đè lại, không thể làm gì hơn là mềm nhũn nằm trên cánh hoa, ánh mắt ôn nhu nhìn qua cô gái, môi mềm nhũn nhẹ nhàng giật giật, mấy chữ nhẹ nhàng như thế, cũng tạo thành một luồng điện đánh vào trong lòng của Dạ Nguyệt Sắc.
Chỉ vì, hắn nói: “Ta chỉ yêu nàng…”
Dạ Nguyệt Sắc sửng sốt, bị một sức mạnh nhẹ nhàng kéo, nhào vào trên người của Nguyệt Vô Thương, đôi mắt ngập nước chống lại đôi mắt hoa đào, bên trong chứa đầy tình tứ, như muốn nói lên tâm sự, sóng mắt lưu chuyển như biển cả, bên trong từng ly từng tí đều là tình yêu nồng đậm. Môi mềm nhũn hơn ngọa nguậy, giống như nhẹ nhàng kể rõ tâm tình, loại nụ cười ấm áp khi nhìn nàng, để cho nàng cảm thấy là hắn đang câu dẫn nàng.
Kết quả là, dưới tàng cây hải đường kia, hình ảnh hai người quấn quýt không ngừng hiện lên tràn đầy trong đầu Dạ Nguyệt Sắc, bên cạnh thổi đến (không có hoa đào rơi đầy trên mặt đất, nam tử nằm trên mặt cánh hoa, hướng về phía nàng cười đầu độc, độ cong bờ môi kia tựa hồ câu hồn).
Vì vậy, liền không tự chủ được đặt lên đôi môi kia…