Chương 139: Thẳng thắn với yêu nghiệt nào đó
Tiểu Trần Tử nhìn nét mặt hận không thể bóp ch.ết hắn của tất cả mọi người, không khỏi sửng sốt.
Ngay sau đó, hắn bừng tỉnh nhíu mày, "Xin lỗi, ta sai rồi."
Thì ra hắn cũng biết hắn động kinh! Mặc dù vừa bị mìn, nhưng mọi người vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Tiểu Trần Tử vẫn thành khẩn xin lỗi, "Ta thật sự sai rồi, ta không nên dùng giọng điệu uy nghiêm cơ trí vừa rồi để nói chuyện... Ta đã đủ đẹp trai rồi, không nên tăng thêm ưu điểm hạng nhất cho mình!"
Hắn rất khiêm tốn mà thở dài một tiếng, nói xong liền bay vút về phía cửa, "Ta không thể tiếp tục ở lại nhận sùng bái của các ngươi, thứ cho ta đi trước một bước!"
Sau đó liền chuồn ra ngoài mua đồ trước khi mọi người ra tay đè bẹp hắn...
Suốt dọc đường đi, mọi người đều chịu đựng rất nhiều khảo nghiệm... Cho nên mặc dù bị Tiểu Trần Tử đặt mìn làm cho ngổn ngang trong gió nhưng nửa phút sau bọn họ vẫn đanh mặt, đến tửu lâu bên cạnh ăn cơm.
Bởi vì cơm quán này không thể ăn...
Bởi vậy, khách điếm này chỉ còn lại hai người Hách Liên Dạ và Ngư Ngư, thật sự mấy ngày nay hiếm khi hai người có thời gian ở riêng.
Mặc dù bọn họ đều không nói chuyện, nhưng trong mắt Ngư Ngư, vài món đồ ăn kia còn quan trọng hơn cả hắn...
Yêu nghiệt nào đó không thể bình tĩnh nhìn một bàn "tình địch" của mình.
Ngư Ngư không để ý tới thùng dấm chua bên cạnh, vùi đầu khổ ăn.
Tài nấu nướng của yêu nghiệt này quả thực rất tốt, cho dù là một đĩa rau dưa trộn bình thường cũng có thể làm ra nhiều hương vị khác nhau.
Quan trọng nhất là, y liên tục lên tay nghề. Lần đầu tiên nàng ăn món y làm thì giật nảy mình, nhưng suốt dọc đường ăn rất nhiều món, nàng phát hiện tài nấu nướng của y thật sự là càng ngày càng giỏi.
Nhưng rõ ràng bọn họ luôn gấp rút lên đường, không biết y rút thời gian lén lút nghiên cứu lúc nào.
Y tốn tâm tư ở trên người nàng, quả thật nhiều không kể xiết.
Ngư Ngư vô lương nhưng không phải không có lương tâm, y tốt với nàng bao nhiêu, trong lòng nàng đều hiểu.
Lúc ăn cơm, thỉnh thoảng Ngư Ngư sẽ liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, cuối cùng vẫn quyết định... thẳng thắn.
Nhưng lúc Ngư Ngư mở miệng, lại chọn một cách thức mở màn hãi hùng.
"Vương gia, anh có từng nghe qua mượn xác hoàn hồn chưa?"
Hách Liên Dạ đang cắt hoa quả cho Ngư Ngư dùng sau bữa cơm, nghe vậy, ngay cả nháy mắt cũng không nháy một cái, "Lúc đầu nàng ch.ết như thế nào?"
Giọng nói mơ hồ có chút hung ác, hình như muốn giúp Ngư Ngư báo thù.
Ngư Ngư: "..."
Phản ứng toát ra suy nghĩ này khiến Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, "Vương gia, đứng trước mặt anh có thể là người đã ch.ết, anh không có điều gì khác muốn nói à?"
"Có."
"Điều gì?"
"Ta thích nàng." Yêu nghiệt nào đó cực kỳ bình tĩnh.
"..." Ngư Ngư hít một cái thật sâu, thật sâu, mới có thể rất chân thành hỏi, "Vương gia, anh không thể có chút phản ứng của người bình thường được sao?"
"Ví dụ?"
"Ví dụ đánh tôi một chưởng bay đi." Chí ít cũng nên phòng bị chứ?
Đừng nói là cổ nhân phổ biến rất tin tưởng quỷ thần, cho dù là người hiện đại đã nghe quên khái niệm xuyên không trọng sinh, đột nhiên có người đứng ở trước mặt bạn nói mình xuyên không tới, người nghe không phải nên đều bàng hoàng khiếp sợ chút sao?
Kết quả Hách Liên Dạ trả lời là
"Không nỡ đánh."
"Hơn nữa đánh cũng đánh không đi, nàng đã sớm cắm rễ ở trong lòng ta rồi." Người nào đó cười đến mức cực kỳ dịu dàng.
Ngư Ngư: "..."
Ngư Ngư sâu sắc cảm thấy, trong chủ đề quỷ dị kinh hãi này yêu nghiệt kia cũng có thể tìm được cơ hội thổ lộ, còn tiếp nhận đề tài này tự nhiên như vậy... hai chữ biến thái đã không đủ để hình dung y...
Nhưng làm một đứa bé trung thực, hẳn là Ngư Ngư nghe không hiểu lời thổ lộ này.
Cho nên nàng lặng lẽ ăn hoa quả đã cắt xong, vẻ mặt chân thành, "Tôi biết, người cướp đồ ăn của tôi, tôi cũng sẽ vĩnh viễn không quên."
"Thật?"
Hách Liên Dạ không hề để ý nàng giả ngu, thậm chí còn cười hết sức tốt.
"Thật!" Thái độ Ngư Ngư cực kỳ kiên định đâm một quả đào bỏ miệng ăn.
Kết quả... Không đợi nàng kịp phản ứng, đột nhiên trước mắt xuất hiện một khuôn mặt yêu nghiệt, người nào đó rất bình tĩnh cướp nửa quả đào của nàng, còn thuận thế hôn trộm môi nàng một cái.
"Như vậy, có phải nàng sẽ vĩnh viễn nhớ đến ta không?" Yêu nghiệt nào đó hôn trộm người ta không hề có dự định chạy trốn, còn thoải mái ôm lấy Ngư Ngư, cười rất thâm tình chân thành.
Ngư Ngư hung hăng nghiến răng, hết sức kiên định... tóm lấy cái đuôi của heo con đang ở nằm trên bàn vẫn luôn đưa mông về phía nàng.
Quả nhiên chơi cái mông rất vui.
Sau đó, động tác Ngư Ngư cực kỳ nhanh kéo tay Hách Liên Dạ qua.
Khốn kiếp! Dám nắm lấy đuôi của ta!
Heo con quay người lại, liền nhìn thấy tay Hách Liên Dạ ở sau lưng mình, nó tức giận tới mức hừ hừ, đạp đạp chân ngắn chạy lấy đà mấy bước, nhảy mạnh lên về phía mặt của Hách Liên Dạ, không chút khách khí đạp một cước.
Hách Liên Dạ bị đạp nghiêng mặt qua bên, "vừa vặn" hôn lên môi của Ngư Ngư...
Ngư Ngư cắn răng "kẽo kẹt kẽo kẹt". Hách Liên Dạ lại dùng ánh mắt hết sức chính trực nói với Ngư Ngư, cái này là hoàn toàn ngoài ý muốn.
Cái gì là siêu cấp phúc hắc? Chính là hoàn cảnh xấu trong mắt hắn đều là mây bay, cho dù đối mặt với tình huống nào, y đều có thể bình tĩnh lợi dụng tình huống đó, làm chuyện y muốn làm...
Nửa phút sau, yêu nghiệt nào đó bị Ngư Ngư đuổi ra cửa, hài lòng cười một tiếng đi tìm Tiểu Trần Tử.
Không muốn bại lộ thân phận của Thái tử, cũng không muốn dịch dung sau khi xuất hiện, Tiểu Trần Tử vẫn luôn che mặt.
Nhưng cho dù chỉ lộ ra đôi mắt, Hách Liên Dạ cũng nhìn ra được cảm xúc sa sút hiện tại của hắn.
Y đi qua, đi thẳng vào vấn đề, "Thuốc giải của Hoàng hậu thiếu dược liệu nào?"
Tiểu Trần Tử sửng sốt rất lâu, "... Nhiễm Nguyệt thảo."
Hắn tìm rất lâu rồi mà vẫn không tìm thấy, nam nhân mặc áo choàng kia nói trong khu rừng này có, bây giờ nhìn lại, cũng chỉ muốn gạt hắn tới đây.
Hi vọng lần nữa bị thất bại, mặc dù Tiểu Trần Tử động kinh ở trước mặt người khác, nhưng thật ra trong lòng hắn rất vội.
Hách Liên Dạ gật đầu, "Trong Tĩnh vương phủ có hai cây, khi nào hồi kinh ta bảo Hà Nghiêm đưa cho ngươi."
Lúc này Tiểu Trần Tử thật sự choáng váng, "Ngươi..."
Hắn biết độc kia không phải do Hách Liên Dạ hạ, nhưng lấy tính tình của Hách Liên Dạ sao có thể giúp mẫu hậu của hắn giải độc?
"Nghe nói trước kia là do ngươi kéo tiểu nha đầu kia lên, nàng mới có thể sống lại, đây là tạ lễ."
"Nhưng đám người trong cung, bổn vương không có hứng thú tiếp tục hành hạ." Hách Liên Dạ cười cười, "Qua một thời gian nữa ta sẽ rời kinh."
"... Không bao giờ quay lại?"
"Không nhất định, nếu tiểu nha đầu kia muốn trở về, ta sẽ trở về theo."
Nhưng hiện tại tiểu nha đầu kia nhớ nhà, y cũng muốn giúp nàng nghĩ cách về nhà, một khi rời đi, có lẽ sẽ không trở về trong thời gian ngắn.
Đáp án ngoài ý muốn luân phiên xuất hiện, khiến Tiểu Trần Tử cảm thấy khó tin, "Ngươi... thật sự có thể buông bỏ tất cả chuyện ở Kinh thành?"
"Bổn vương chỉ không bỏ tiểu nha đầu kia." Hách Liên Dạ cười híp mắt, "Nàng ở đâu, ta sẽ ở đó."
Người nào đó... thổ lộ không hề có áp lực, đối mặt với người ngoài cũng thoải mái thừa nhận tình cảm của mình.
Tiểu Trần Tử lại sửng sốt hồi lâu, không khỏi bội phục từ đáy lòng, "Ngươi đúng là lợi hại, ta không kiên định như ngươi."
Hắn nhìn về phương xa, ánh mắt rối rắm, "Những thứ khác không nói, riêng thù đùi dê nướng với đùi gà nướng, ta sẽ không tha một ai."
Hách Liên Dạ: "..."
Sau khi ăn bữa sáng xong, mọi người đều trở lại khách điếm, rồi thương lượng hành trình kế tiếp.
Nam tử áo trắng bị nội thương nghiêm trọng, Ngư Ngư có thể trị, nhưngđiều trị cần phải tốn rất nhiều thời gian, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể đi theo đám người Ngư Ngư.
Về phần sư đệ... Sợ sư phụ hắn sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào, sư đệ cũng quyết định đi theo đám người Ngư Ngư trở lại Loan Nguyệt quốc.
Nhưng... Trước khi đi, hắn muốn dàn xếp ổn thỏa cho heo trên núi,
Cho nên vội vàng báo một tiếng, hắn vứt nam tử áo trắng ở lại, nôn nóng quay về núi...
Mọi người rối rắm nhìn bóng lưng của hắn, trước khi đi, tốt xấu gì ngươi cũng nên nhìn sư huynh của ngươi một cái chứ!
Sư huynh của ngươi, hắn... hắn không nên thua heo ở trên núi!
Lặng lẽ lau mặt, mọi người tiếp tục thương lượng với những người khác vấn đề đi ở.
Phong Ngự Vũ cực kì quan tâm chuyện này, nhưng thân là Thái tử Vệ quốc, không thể rời khỏi Vệ quốc quá lâu.
Cho nên do dự một chút, hắn để tâm phúc của mình ở lại, có thể tùy thời báo cáo tin tức bên này cho hắn.
Trong nháy mắt tâm phúc của Phong Ngự Vũ rơi lệ, chủ tử, chủ tử ngài không thể ném ta cho bọn họ...
Hà Nghiêm rất nhiệt tình hoan nghênh bạn mới, "Đừng sợ, lời đồn không thể tin, thật ra trong Tĩnh Vương phủ của chúng tôi đều là người đàng hoàng!"
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ được an ủi đến run rẩy, bất chấp tất cả nói, "Chủ tử, thuộc hạ thú nhận, thật ra ta vẫn muốn phản bội ngài, thuộc hạ không thể tin được nữa!"
Phong Ngự cười ha ha, vỗ vỗ bả vai hắn, "Chúng ta cùng nhau lớn lên, ngươi là ai, ta hoàn toàn biết rõ, từ nhỏ ngươi đã chất phát hiền lành không để tâm chuyện gì."
Tâm phúc của Phong Ngự Vũ vốn còn muốn cảm khái chủ tự không hề có chút dáng vẻ tự cao tự đại nào, hoàn toàn coi hắn như bằng hữu, thế nhưng nghe xong câu cuối cùng, hắn thật sự muốn khóc rồi.
Không chơi trò mắng người như thế!
Đáng tiếc đến cuối cùng, kháng ngự không có hiệu quả, tâm phúc của Phong Ngự Vũ vẫn rưng rưng tiễn chủ tử, cùng những người đàng hoàng kia lên đường trở về Nguyệt Loan quốc.
Sư đệ đối với heo trên núi... vẫn luôn hết sức dụng tâm.
Cho nên hắn trì hoãn thời gian có hơi lâu, không thể đuổi theo kịp bọn họ.
Bọn họ rời khỏi kinh thành rất nhiều ngày rồi, Ngư Ngư muốn về phủ Thượng thư đi gặp Trình đại nhân, Hách Liên Dạ còn có một đống chuyện của Phong Minh phải xử lý, Hà Nghiêm cũng vội vã đi làm chuyện chủ tử giao, chạy đến thạch thất ở sau núi tìm Nhiễm Nguyệt thảo đưa cho Thái tử.
Cho nên Hà Nghiêm chỉ tới kịp vội vàng nói cho quản cho Hà thúc, có sư đệ đang trên đường đến, nhưng không biết lúc nào sẽ đến.
Hà thúc lớn tuổi rồi, hơn nữa rất ít bị mìn, có thể trái tim thiếu kiên cường...
Cho nên mọi người chạy đi hết, Hà Nghiêm lại quay trở lại, còn đặc biệt nhắc nhở một câu, "Vị sư đệ này... lúc hắn xuất hiện sẽ mang một khuôn mặt rất không bình thường, lão ngài tuyệt đối phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, đừng để bị dọa."
Đáng tiếc Hà Nghiêm để xót một câu cực kỳ mấu chốt, khuôn mặt của sư đệ này rất khảo nghiệm thần kinh người, là được dịch dung ra.
Đương nhiên, dựa theo lời sư đệ nói, dung mạo của hắn vốn cũng rất không bình thường...
Hà thúc là người thiện lương.
Ừm, thật sự thiện lương...
Cho nên ông vừa nghe thấy lời này liền không đồng ý, sao Hà Nghiêm đi ra ngoài có mấy ngày lại trở nên trông mặt mà bắt hình dong như thế chứ?
Hơn nữa đều là người, có xấu thì xấu đến mức nào? Còn đặc biệt nhắc nhở một câu, nếu để cho vị công tử kia nghe thấy, rất đả thương lòng tự trọng của người ta đấy!
Lấy tác phong biến thái của Hách Liên Dạ, hoàn toàn không có ai dám tới Tĩnh Vương phủ.
Cho nên Hà thúc làm quản gia lâu như vậy, rốt cục cũng có thể tiếp đãi khách một lần, kích động đến mức quả thực muốn lệ nóng lưng tròng.
Cùng ngày hôm đó, trời về chiều tối, ông vừa bố trí người dọn dẹp phòng khách, còn luôn nghĩ đến những chữ tán thưởng dung mạo người ta.
Ngũ quan, da dẻ, dáng người, còn có tóc... Nơi có thể tán thưởng nhiều lắm, cho dù người khó coi cỡ nào thật ra đều có ưu điểm!
Cho nên chuẩn bị suốt buổi chiều, rốt cục sư đệ cũng tới Tĩnh vương phủ, Hà thúc tràn đầy tự tin lại đầy nhiệt tình đi đón khách...
Cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt của sư đệ, Hà thúc nhìn thấy trước mắt đều là tối đen, thật sự không thể suy nghĩ được nữa...
Nhưng cả một buổi chiều đều nghĩ "Nhất định có thể tìm được ưu điểm, nhất định phải lịch sự phải hiền lành", hiện tại căn bản ông cũng có phản xạ có điều kiện...
Cho nên ông nghẹn họng hồi lâu, sau khi cẩn thận tìm kiếm ưu điểm về ngoại hình của sư đệ, ông đột nhiên nói, "Vị công tử này... quần áo rất sạch sẽ đấy!"
"Cũng tạm, năm ngoái có tắm." Sư đệ vô cùng bình tĩnh khiêm tốn.
Hà thúc: "..."
"Về sau vẫn luôn không tắm."
"..." Vương phi, Vương phi, ta không muốn chơi với bọn họ nữa.
Hà thúc bị từng đợt thiên lôi đánh đến phấn chấn, nhưng ông hy vọng mình chóng mặt ngất đi...
Bất đắc dĩ những người khác sớm đã chạy xa, Hà thúc làm quản gia, chỉ có thể yên lặng rơi lệ nhìn bóng lưng mọi người xa dần, trong lòng rơi lệ theo bọn họ...
Hà thúc sâu sắc cảm thấy, nhân vật như sư đệ, chỉ có Vương phi của bọn họ với trấn được.
Thế nhưng Hà thúc phái người đi tìm Ngư Ngư cầu viện, gã sai vặt chạy đến phủ Thượng thư ở bên cạnh lại mang một đáp án khiến người ta khóc không ra nước mắt, đừng lo lắng, mang sư đệ đến chuồng heo của vương phủ đi.
Hà thúc không muốn sống nữa rồi...
Nhưng nghĩ đến lúc Ngư Ngư vừa bước vào phủ, trò chơi giả làm quả táo nghe qua rất ngu ngốc, nhưng khiến Hà thúc vẫn nể phục, ông không mang sư đệ đến phòng cho khách mà là tâm trạng hết sức bi tráng dẫn người đến chuồng heo.
Sư đệ... Sư đệ đối với đám heo có thể tráng phiêu phì của Tĩnh vương phủ xem mà than thở, không nói không rằng ở lại học tập, còn cần cù chăm chỉ bắt đầu ghi chép,
Rốt cục Hà thúc có thể yên tâm rơi lệ trở về phòng...
Ông sai rồi, ông thật sự sai rồi, ông lại cho là mình sẽ tiếp đãi một vị khách bình thường...
Bởi vì sư đệ đến, trên dưới Tĩnh vương phủ đều chấn động.
Còn phủ Thượng thư ở cách vách, bầu không khí lại rất bình thường.
Thấy con gái rời nhà nhiều ngày, Trình đại nhân cực kỳ cao hứng, kéo Ngư Ngư hỏi han ân cần rất lâu.
Ngư Ngư lại luôn cau mày, đợi rất lâu cũng không đợi được Trình đại nhân chủ động mở miệng, đành phải tự động hỏi, "Sau khi con vào cửa, dường như ngài không mấy vui vẻ thì phải?"
Sắc mặt Trình đại nhân cứng đờ, không muốn thừa nhận, "Không có!"
Rõ ràng là tâm trạng không tốt, còn không muốn thừa nhận... Ngư Ngư buộc lòng phải nín cười suy đoán, "Ngài bị mẹ mắng?"
... Càng không có! Trình đại nhân mặt già đỏ lên, suýt chút nữa nhảy dựng khỏi ghế, lão phu... lão phu chưa bao giờ bị phu nhân mắng!
Nhưng cánh cửa thư phòng mở toanh, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có hạ nhân đi qua, Trình đại nhân hết sức nghiêm túc đanh mặt lại, không nói ra những lời này...
Nhưng biết không lừa được Ngư Ngư, Trình đại nhân đành thành thật thú nhận, "Là... cha muốn con điều tr.a một nam nhân."
Có điều thấy con gái vừa trở về, ông không muốn để cho nàng lại bôn ba tiếp nên khi nãy Trình đại nhân không nói ra sự thật.